Dạ Nhiễm đứng hình nhìn cahr tượng ấy, không biết nên phản ứng như thế nào, trong thâm tâm chỉ muốn đá cho mấy tên thần ngủ kia mấy đạp.
Mấy người Liễu Phi Tiếu lập tức thu hồi chiêu thức, sau ót xuất hiện một giọt mồ hôi thật to, bọn họ chẳng qua chỉ tìm con số mười ba tầm thường này thôi, thế nào mà lại gặp phải đội ngũ như thế này?
Liễu Phi Tiếu chợt nhớ ra, hình như hắn đã từng nghe thấy có một đội ngũ kì lạ như thế.
Một đội ngũ, năm người, đều cực kỳ thích ngủ, nhưng thực lực thì ở toàn bộ học viện quân sự đều biết, hơn nữa bởi vì đội ngũ này cực kỳ thích ngủ nên bị học viện quân sự gọi là tiểu đội thần ngủ.
Liễu Phi Tiếu vỗ trán của mình, số của bọn họ có phải là quá tốt không, tùy tiện chọn một đội thì chọn phải tiểu đội thần ngủ .
Dạ Nhiễm đi lên phía trước, ngồi xổm xuống trước chỗ năm người kia đang ngủ, con ngươi đen nhánh nhìn về vị thiếu niên lúc trước đi ra mở cửa, thanh âm mang theo vài phần ý cười: “Nếu như các ngươi không đứng lên, bổn cô nương sẽ trực tiếp ném các ngươi ra ngoài ngủ.”
Tiếng ngáp miễn cưỡng vang lên, thiếu niên kia từ từ chậm rãi mở mắt dưới cái nhìn chăm chú của Dạ Nhiễm, buồn ngủ mông lung nhìn Dạ Nhiễm, môt lúc lâu sau cũng không nói câu nào.
Đại khái sau một lúc, thiếu niên kia mới bừng tỉnh, thanh âm tỉnh táo vài phần, cố mở to đôi mắt đang muốn khép lại, vẫy vẫy tay với Dạ Nhiễm: “Khiêu chiến các ngươi thắng. . . . . . cứ trực tiếp đưa chúng ta đến biệt thự của các ngươi là tốt rồi, cứ như vậy. . . . . . . . . . .”
Quy tắc khiêu chiến ở khu biệt thự trong học viện quân sự chính là như vậy, thắng tự nhiên sẽ được vào ở biệt thự cao cấp, thua sẽ vào ở biệt thự của đối phương, quy tắc này mãi mãi không thay đổi.
Bọn Liễu Phi Tiếu cau mày, đương nhiên cảm thấy không thích, cuộc chiến vừa rồi mặc dù hai bên đều xuất toàn bộ lực lượng, nhưng cuối cùng cũng bất phân thắng bại.
Hiện giờ có kết quả này, quả thực khiến mấy người Liễu Phi Tiếu cảm thấy thắng không sảng khoái.
Dạ Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu, có chút bất đắc dĩ lại có một chút ý cười, lấy năm viên nghịch thiên đan từ không gian giới chỉ ra, đẩy đẩy thiếu niên kia: “Chúng ta cần một biệt thự cho sáu người, cho nên lần khiêu chiến này thật có lỗi , năm viên nghịch thiên đan này các ngươi nhận lấy đi.”
Thiếu niên kia bỗng mở bừng đôi mắt buồn ngủ.
Nghịch thiên đan?
Thiếu niên nhìn Dạ Nhiễm, nhìn chằm chằm hồi lâu mới lại lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “A a, thảo nào cái tên Dạ Nhiễm này lại quen thuộc thế, đúng là dược sư Dạ Nhiễm mà!
“Đúng là ta. Vậy các ngươi cầ không?” Dạ Nhiễm khẽ dương khóe môi, đặt đan dược vào tay thiếu niên kia rồi hỏi.
Thiếu niên nhận Nghịch thiên đan. Công hiệu của nghịch thiên đan, tin tưởng rằng toàn bộ thương minh đại lục bây giờ không người nào không biết không người nào không hiểu, tiểu đội bọn họ vốn là chuẩn bị lần này sau khi ngủ ăn no liền đi tìm người mua mấy viên nghịch thiên đan, hiện tại nghịch thiên đan trên đại lục không còn hàng để bán, người muốn mua lại rất nhiều.
“Nếu nói ta không cần nghịch thiên đan, vậy thì thì rất giả dối. Dạ Nhiễm? Ta Mộ Dung Khinh nhận thức ngươi là bằng hữu!” Thiếu niên cầm đan dược trong tay, hắn sẽ không nói từ chối, hiện giờ tiểu đội thần ngủ đúng là đang rất cần nó.
Dạ Nhiễm nhìn tay phải Mộ Dung Khinh trước mặt, nhẹ nhàng cười rồi cầ lấy: “Đội trưởng vô địch thần đội, Dạ Nhiễm.”
“Vù vù. . . . . . Vậy nhờ ngươi đưa chúng ta qua biệt thự kia là tốt rồi. . . . . .” Mộ Dung Khinh nhìn nụ cười của Dạ Nhiễm, cũng nở một nụ cười, khuôn mặt tuấn tú tiếp theo liền ngáp một cái thật to, vừa mới được vận động, thật mệt. . . . . .
Dạ Nhiễm trên trán xuất hiện ba đường hắc tuyến, bất đắc dĩ, chỉ có thể quay đầu nói với Thừa Trạch: “Thừa Trạch, giao cho ngươi .”
Khúc Thừa Trạch vỗ vỗ ngực, cười hắc hắc: “Không thành vấn đề!”
Vì thế, mọi người liền nhìn thấy cảnh Khúc Thừa Trạch hai tay hai người, trên vai khiêng một người, đi ra cửa biệt thự.
Khu biệt thự của các học viên ở học viện quân sự, đồ dùng cơ bản đều có sẵn ở trong phòng, bởi vì không biết ngày nào sẽ đổi biệt thự mới, cho nên hai đội ngũ trao đổi biệt thự, cũng không cần thu dọn đồ vật gì.
Khúc Thừa Trạch đưa tiểu đội thần ngủ quay về biệt thự, Dạ Nhiễm thì ngáp một cái ngồi xuống ghế sa lon, vỗ vỗ mặt mình, nhún nhún vai: “Ta cảm thấy bệnh ngủ này có thể lây được đấy.”
Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu cùng La Lị ba người đều cùng lúc gật gật đầu. nNhìn thấy năm người kia ngủ ngon như thế bọn họ đều cảm thấy mệt mỏi.
Liễu Phi Tiếu lại cười thanh nhã, nhìn biệt thự số mười ba từ trên xuống dưới , tổng thể kết cấu cùng biệt thự lúc trước cũng không quá khác nhau, chỉ là ghế dựa trong nhà ăn lớn hơn một chút, có hai phòng ngủ cùng phòng tu luyện, ngoài ra trên lầu ba còn có thêm một phòng nữa.
Đợi Khúc Thừa Trạch trở về, sáu người của vô địch thần đội bắt đầu ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ .
“Ùng ục……………”Một thanh âm kỳ quái vang lên.
Khúc Thừa Trạch phản ứng đầu tiên là che bụng của mình, nhưng chợt kịp nghĩ lại, không phải bụng hắn kêu thì sao phải che ….
Thế nhưng, ánh mắt của mấy người Tập Diệt Nguyệt cũng là bởi vì hành động này của Khúc Thừa Trạch mà ánh mắt đều nhìn vào hắn, khiến cho Khúc Thừa Trạch vừa ủy khuất vừa bất đắc dĩ, mở to ánh mắt như đi bắt kẻ trộm bắt đầu tìm kiếm nơi thanh âm kia phát ra.
“Ùng ục. . . . . .” Thanh âm lại vang lên, Khúc Thừa Trạch mắt sáng lên, nhìn Tư Mạt Tiêu liền cười khanh khách lên, “Nhìn xem, không phải bổn thiếu gia, là Mạt Tiêu tiểu tử!”
Tư Mạt Tiêu hé ra khuôn mặt tuấn tú, lạnh nhạt đảo qua Khúc Thừa Trạch, chợt nhìn về phía Tập Diệt Nguyệt, môi hé ra ba chữ: “Ta đói bụng.”
Tập Diệt Nguyệt lúc ấy thật sự muốn lật tung cái bàn!
Đói bụng sao lại tìm nàng! Nàng không phải là nữ đầu bếp. . . . . .
Nhưng mà, sau khi Tập Diệt Nguyệt nhận hết những ánh nhìn chăm chú kia, lại yên lặng đứng lên, yên lặng tiêu sái đến phòng bếp, yên lặng lấy nguyên liệu nấu ăn ra, rồi lại yên lặng bắt đầu nấu ăn.
Dạ Nhiễm sờ sờ mũi, nhìn cuộc đời nữ đầu bếp Diệt Nguyệt như thế mà lòng chua xót, rốt cục lương tâm nỗi dậy, tiêu sái tiến đến phòng bếp: “Diệt Nguyệt, ta tới giúp. . . . . .”
Một chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Tập Diệt Nguyệt lúc ấy đang mở mắt to ra mà nấu cơm liền chạy nhanh ra kéo Dạ Nhiễm ra khỏi phòng bếp, ôm cánh tay Dạ Nhiễm, mở to ánh mắt đen láy: “Đội trưởng, ta nấu cơm thật sự không khổ cực, các ngươi ở nhà ăn chờ là tốt rồi.”
Sau đó không đợi Dạ Nhiễm đáp lời, Tập Diệt Nguyệt liền trở lại phòng bếp, “bịch” một tiếng đem cửa phòng bếp đóng lại.
Dạ Nhiễm đứng tại chỗ, trán xuất hiện ba đường hắc tuyến, mặt mếu máo, nhìn mấy người đang ngồi một bên, nàng là bị ghét bỏ . . . . . .
Tạp Tạp run rẩy hai vai, thiếu chút nữa đã không nhin được mà cười to, Nhiễm Nhiễm muốn vào phòng bếp, vậy thì hôm nay tuyệt đối sẽ không có bữa tối mà ăn đâu.
Liễu Phi Tiếu cùng mấy người khác đều nhìn trời nhìn đất, chính là không nhìn thẳng vào Dạ Nhiễm, tuy rằng bọn họ cũng sẽ không nấu cơm, nhưng ít nhất cũng sẽ không phá hủy phòng bếp.
Lúc trước, Dạ Nhiễm cũng là lương tâm nỗi dậy liền chạy vào phòng bếp giúp Diệt Nguyệt nấu cơm.
Diệt Nguyệt đang cao hứng ở phòng bếp một bên nấu món chính, một bên lại dạy Dạ Nhiễm nướng một món điểm tâm
Kết quả——————-
Kết quả lúc Diệt Nguyệt xoay người, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ phòng bếp “oanh” một tiếng liền nổ tung !
Kết quả là Diệt Nguyệt biến thành một thiếu nữ cả mặt và môi đều la mạu đen, cầm dao thái nhìn một mà này, mà Dạ Nhiễm cũng chỉ bị cháy một góc áo đang nhìn nàng với một đôi mắt vô tội. Diệt Nguyệt nhớ….quá nhớ…thật sự rất nhớ….
Mà một bữa cơm kia, từ đó về sau không có tin tức; một cái phòng bếp kia, cũng là từ đó về sau biến mất.
Từ đó, Diệt Nguyệt kiên quyết không cho Dạ Nhiễm vào phòng bếp. Quả thực có thể nói cuối cùng sát thủ ở phòng bếp đã xuất hiện!
“Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia cảm thấy chỉ cần Mặc Hoàng ăn cơm ngươi làm là tốt rồi.” Tạp Tạp thề, nó thật sự là muốn an ủi Nhiễm Nhiễm một chút, nhưng lời này vừa nói ra, không biết tại sao lại cảm thấy rất thú vị .
Dạ Nhiễm sờ sờ mũi, ngồi lại vào ghế salon, lúc ấy có vẻ như nàng không điều khiển hỏa cầu tốt, không nghĩ tới nó thật sự nổ. . . . . .
Tạp Tạp dưới đáy lòng điên cuồng gào thét, Nhiễm Nhiễm ngươi dùng hỏa cầu dùng để luyện đan đi nướng điểm tâm, nó có thể không nổ sao? !
Sự kiện phòng bếp đã qua, sáu người của vô địch thần đội sau khi hưởng thụ hương vị tuyệt hảo của bữa tối đều tự chọn phòng trên lầu hai rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mà từ sau buổi trưa, mấy người Dạ Nhiễm không đi ra ngoài nên hiển nhiên sẽ không biết, Vô Địch thần đội lại dấy lên một làn sóng mạnh mẽ như thế nào ở Học viện Quân sự.
Buổi chiều, Khúc Thừa Trạch kéo năm người của tiểu đội thần ngủ đến biệt thự số hai mươi ba. Dọc theo đường đi, mặc dù Thừa Trạch dùng khinh công, nhưng vẫn bị rất nhiều người trông thấy, vì thế, tin tức Vô Địch thần đội chiến thắng tiểu đội thần ngủ liền được truyền đi.
Tiểu đội thần ngủ, mặc dù năm người cực kỳ thích ngủ, nhưng thực lực của bọn họ đều rõ ràng như ban ngày, vẫn luôn ổn định ở biệt thự số mười ba trong học viện quân sự. Chỉ riêng việc đó thôi cũng đã đủ chứng minh thực lực. Nhưng, hôm nay, tiểu đội thần ngủ lại thua?
Thực lực của Vô Địch thần đội, đến tột cùng đã mạnh tới cái dạng gì?
Cùng lúc đó, sau khi tiểu đội thần ngủ thật vất vả mới tỉnh ngủ, phát hiện mình thế nhưng đã di chuyển chỗ ở, nữ tử tóc ngắn mở to đôi mắt mông lung buồn ngủ đi ra bên ngoài, thời điểm nhìn thấy biệt thự số hai mươi ba liền mở to hai mắt.
Đêm đó, lúc tiểu đội thần ngủ dùng nghịch thiên đan đã tiến giai, hai Tiên Thiên tông sư, ba cửu giai võ giả, sau đó thì hùng dũng, oai vệ, khí phách, hiên ngang đi khiêu chiến biệt thự số mười hai, hơn nữa lại thành công lấy được thắng lợi, sau đó chính thức an cư ở biệt thự số mười hai.
Những chuyện này, nhóm người Dạ Nhiễm đều không biết, hôm nay sau khi Vô Địch thần đội ăn uống no đủ, liền ung dung nằm trên giường vừa lớn vừa mềm mại an giấc.
Ở học viện quân sự, phải quý trọng mỗi một giấc ngủ ban đêm.
Tối hôm đó, thời điểm Quân Mặc Hoàng trở về, Dạ Nhiễm đã ngủ say. Mặc Hoàng cũng đã mệt nhọc một ngày, hôn sâu một cái trên môi Dạ Nhiễm rồi ôm nàng thật chặt đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sáu người Vô Địch thần đội cùng Quân Mặc Hoàng thành bảy người, đang ngồi ở nhà ăn ăn điểm tâm thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
La Lị gầ cửa nhất nên cười hì hì ra mở. Lúc mở ra, sắc mặt liền trầm xuống, hơi giương giương khóe môi, độ cong cũng tương tự của Dạ Nhiễm, lạnh nhạt hỏi: “Có việc?”
Thiếu niên đến gõ cửa không nghĩ tới người mở cửa lại chính là La Lị, giật mình lúc rồi liền cười nói: “Là La Lị sao, nghe nói ngươi gia nhập Vô Địch thần đội, xem ra là thật.”
“Còn có thể giả sao?” La Lị liếc nhìn thiếu niên có bộ dáng ngu ngốc.
“Đây chính là thái độ của La Lị ngươi với đội trưởng tiền nhiệm sao?” nữ tử phía sau thiếu niên nhìn La Lị, đáy mắt mang theo khinh bỉ cùng đắc ý.
“Cũng chỉ là tiền nhiệm mà thôi.” sau khi La Lị đi theo mấy người Dạ Nhiễm, trong khoảng thời gian này không đơn giản chỉ là thực lực tăng lên, sức chịu đựng cùng phúc hắc cũng đã học được không ít, chỉ dựa vào sự khiêu khích nho nhỏ như thế, có thể làm khó La Lị sao?
Mấy người Dạ Nhiễm đã buông xuống điểm tâm trong tay, sáng sớm dùng nhiều sẽ ngán.
“Như thế nào, các ngươi có ý kiến với đội viên của bổn cô nương?” Dạ Nhiễm đi đến bên người La Lị, nhíu mi nhìn năm người trước mặt, trong số đó, người vẫn lạnh nhạt đứng ở phía sau không phải là Linh Ngọc Nhi hôm qua đã đến tìm nàng sao?
Khóe miệng Dạ Nhiễm có chút cười lạnh, xem ra đây chính là Linh Ngọc tiểu đội.
Nữ tử mới vừa rồi nói lời khiêu khích với La Lị cúi đầu không dám nói nữa, chỉ là đáy mắt lại phát ra ánh sáng lạnh. Đợi trận chiến này chấm dứt, danh hiệu thần đội cũng sẽ thoái vị, đến lúc đó biệt thự số mười ba cũng trở thành nhà của Linh Ngọc tiểu đội!
“Mới vừa rồi là đội viên của ta thất lễ, thật không biết mỗi một đội ngũ đều chỉ có thể có năm người, Vô Địch thần đội lại có thể có sáu người, chẳng lẽ vị cô nương La Lị này là làm tôi tớ sao?” Linh Ngọc Nhi luôn luôn lạnh nhạt nhìn các đội viên tiến lên gõ cửa, hiện giờ nhìn đến Dạ Nhiễm đi ra, mới vừa nói vừa đi ra từ phía sau của đội ngũ.
La Lị bị Linh Ngọc Nhi nói đến liền cúi thấp đầu xuống, Quân Mặc Hoàng ngày trước tuy rằng đã đáp ứng cho nàng gia nhập Vô Địch thần đội, nhưng Học viện Quân sự cũng không có ai biết chuyện này.
Dạ Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ vai La Lị, lạnh nhạt nhìn Linh Ngọc Nhi: “La Lị là đội viên thứ sáu của Vô Địch thần đội.”
“Học viện quân sự làm sao có thể đồng ý.” Linh Ngọc Nhi cười nhạo ra tiếng, nàng lúc trước muốn mang theo một người hầu, nhưng Linh Ngọc tiểu đội lại không có tư cách dẫn theo tôi tớ, đội viên thứ sáu lại không có khả năng tồn tại.
“Bổn vương đồng ý.” Quân Mặc Hoàng không biết khi nào đứng bên người Dạ Nhiễm, con ngươi đen đạm mạc nhìn lướt qua mấy người Linh Ngọc Nhi.
“Cẩn Vương gia?” Linh Ngọc Nhi chu cái miệng nhỏ, kinh hô lên tiếng, Cẩn Vương gia tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ tin đồn kia là thật? Người không gần nữ sắc như Quân Mặc Hoàng bên người lại có một nữ tử được hắn vạn phần sủng ái? Linh Ngọc Nhi nghe đồn đãi như thế, trực tiếp cười nhạo ra tiếng, Quân Mặc Hoàng nếu thật sự yêu thương một nữ nhân, chuyện đó quả thực còn khó tin hơn so với việc Ma tộc bị tiêu diệt toàn bộ.
Hơn nữa thời điểm hôm qua Linh Ngọc Nhi tìm đến Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng cũng không có ở bên người nàng, cho nên nàng căn bản là không tin.
Nhưng hiện tại –
Linh Ngọc Nhi luôn luôn bình tĩnh hiện giờ lại lộ ra ánh mắt ghen tị. Nàng ta cũng không che dấu, cứ nhìn thẳng như vậy, đôi mắt mang theo hâm mộ cùng ghen tỵ cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm âm thầm xoay người xem thường nhìn Quân Mặc Hoàng một cái. Linh Ngọc Nhi đang nhìn về hướng Mặc Hoàng, ánh mắt kia chính là nhìn người mình yêu.
Quân Mặc Hoàng nhìn ánh mắt xem thường của Dạ Nhiễm, cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa tay xoa xoa tóc nàng, phải biết rằng thể xác và tinh thần của hắn vào ba năm trước đã rơi vào tay giặc chính là Dạ Nhiễm.
Nếu thật sự nói ra, Quân Mặc Hoàng mười chín tuổi sắp đi vào tuổi hai mươi, ở thương minh đại lục vẫn là chưa bao giờ phá thân, vẫn là một nam nhân thuần khiết, thật tình không biết bao nhiêu người phải phun trà.
Linh Ngọc Nhi nhìn Quân Mặc Hoàng cùng Dạ Nhiễm, đáy mắt ghen tỵ quả thực muốn bắn ra lửa, hung hăng dậm chân một cái, nhìn Dạ Nhiễm, dù cố gắng thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi: “Linh Ngọc tiểu đội tiến đến khiêu chiến, buổi chiều tại đài chiến đấu Nhất Hào của Học viện Quân sự, không gặp không về.”
Ném ra một câu nghiến răng nghiến lợi này xong, Linh Ngọc Nhi cao ngạo nâng bước rời đi, trong khoảnh khắc xoay người, hai giọt nước mắt chảy xuống đôi má.
Tình yêu, tốt đẹp như vậy, thế nhưng—.
Nhưng mà tốt đẹp, lại chỉ ở thời điểm gặp đúng người.
Nếu là yêu đơn phương? Nếu là yêu suốt mười năm?
Linh Ngọc Nhi ghen tị với Dạ Nhiễm, giờ khắc này nàng như nổi điên mà ghen tị với Dạ Nhiễm.
Nàng yêu Quân Mặc Hoàng suốt mười năm, mười năm trước nàng vẫn là một tiểu cô nương năm tuổi, là một tiểu cô nương khờ dại không hiểu biết chuyện gì. Trong một yến hội nàng nhìn thấy thân ảnh tuấn tú kia, năm ấy Quân Mặc Hoàng chín tuổi trầm ổn, tuấn mỹ, lãnh khốc, bất luận điểm nào cũng đều hấp dẫn tầm mắt Linh Ngọc Nhi.
Ngay lúc đó nàng còn không biết cái gì là thích, cái gì là yêu, chỉ là muốn cho Quân Mặc Hoàng chú ý tới nàng, nhìn nàng.
Lúc sau không biếttại sao mà biết được Quân Mặc Hoàng thích nữ tử có thực lực mạnh, nên Linh Ngọc Nhi sáu tuổi liền đi theo sư phụ rời xa quê hương bắt đầu khổ luyện đến mười năm.
Mười năm này, nàng hàng năm đều về nhà, khi về đều cùng phụ thân là Minh vực quốc Đại tướng quân tham gia quốc yến, hàng năm đều chỉ có thể liếc mắt nhìn Quân Mặc Hoàng một cái ngắn ngủi, chỉ được nhìn một cái nhưng với nàng như vậy là đã quá đủ rồi.
Dần dần, nàng trưởng thành, nàng cũng hiểu được tình cảm với Quân Mặc Hoàng chính là tình yêu, tình yêu có đôi khi bắt đầu như vậy.
Mười năm khổ luyện, nàng không phải không cực khổ, không phải không nghĩ đến chuyện từ bỏ, không phải không có lúc đêm dài tỉnh giấc muốn về nhà. Nhưng vì muốn Quân Mặc Hoàng chú ý đến nàng, cực khổ cùng mệt nhọc như thế nào nàng cũng chịu được .
Suốt mười năm, chuyện Quân Mặc Hoàng không cho nữ tử nào đến gần người mình nàng đều biết, cho nên nàng cho rằng nàng vẫn còn cơ hội, cho dù là toàn bộ đại lục đồn Quân Mặc Hoàng có vợ, Linh Ngọc Nhi đều chưa bao giờ tin tưởng, có lẽ là căn bản nàng không muốn tin tưởng.
Nhưng mà hiện giờ một màn trước mặt này, dễ dàng đập nát một cách tàn nhẫn bức tường thủy tinh mong manh mà Linh Ngọc Nhi đã cố gắng xây dựng.
Nàng ghen tị với Dạ Nhiễm, vì sao, nàng yêu Quân Mặc Hoàng mười năm, vì hắn khổ luyện mười năm, lúc đạt được thì cũng là lúc hắn đã có vợ.
Vì cái gì, thời gian Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng gặp nhau chỉ ngắn ngủn mấy tháng, lại có thể có được ôn nhu cùng sủng ái của hắn.
Linh Vũ đi ở phía sau Linh Ngọc Nhi, nhìn bóng dáng muội muội mình yêu thương ra vẻ kiên cường, thở dài thật sâu. Lúc trước đã sớm nói với Ngọc Nhi, không cần yêu Quân Mặc Hoàng, quá mức vô tình quá mức tàn nhẫn, cho dù Linh Ngọc Nhi có thể gả cho Quân Mặc Hoàng làm vương phi, nhất định sẽ không có được hạnh phúc.
Nhưng là –
Tình yêu, ai có thể thật sự khống chế được?
Biệt thự số mười ba.
Dạ Nhiễm sáu người cùng Quân Mặc Hoàng ngồi ở phòng khách. Dạ Nhiễm nhìn mấy người Liễu Phi Tiếu, ngón tay vẽ hoa trên bàn trà, nói: “Linh Ngọc tiểu đội có đội trưởng Linh Ngọc Nhi là bát giai võ giả, bốn đội viên là thất giai đỉnh, trận chiến buổi chiều Phi Tiếu nắm giữ đại cục, còn ba người Diệt Nguyệt, Mạt Tiêu cùng La Lị chủ công, Thừa Trạch ở phía trước làm nhiễu tầm mắt kẻ địch.”
Năm người chiến đấu, bọn họ không thể để sáu người lên đài được.
“Diệt Nguyệt, Mạt Tiêu lúc này chính là chủ công, hai người các ngươi ở một bên phụ trợ La Lị.” Dạ Nhiễm nhìn Tập Diệt Nguyệt cùng Tư Mạt Tiêu nói. Sau khi hai người đáp ứng, Dạ Nhiễm tiếp theo nhìn về phía La Lị, cười nói, “La Lị, phô bày hết sự tiến bộ trong mấy tháng nay của ngươi cho mọi người xem. Chiều nay, sân khấu chính là của ngươi.”
Mấy người Liễu Phi Tiếu cũng cười nhìn La Lị: phát ra ánh sáng của ngươi đi!
Ánh mắt La Lị ươn ướt, nhìn mấy người Dạ Nhiễm gật đầu thật mạnh, “Được, ta nhất định sẽ đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy!”
Đánh Linh Ngọc Nhi muốn cướp Quân Mặc Hoàng của sư phụ nàng, đánh cho bọn Linh Ngọc tiểu đội bớt ngông cuồng! Buổi chiều, nàng – La Lị nhất định phải đánh cho bọn họ tâm phục khẩu phục!
Lúc này, ngoài cửa lại có tiếng đập cửa.
Khúc thừa trạch đi đến mở cửa, nhìn khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại trước mắt, thật muốn trực tiếp đóng sầm cửa lại.
“Này này, tiểu đội thần ngủ chúng ta ở ngôi biệt thự số mười hai, chỉ là muốn đến tán dóc một chút thôi, không cần vô tình như vậy chứ.” Mộ Dung Khinh cười khẽ, cánh tay lại đẩy cửa rộng ra một chút, khiến Khúc Thừa Trạch thấy rõ ràng đi theo phía sau hắn chính là bốn đội viên của tiểu đội thần ngủ.
“Mời vào.” khóe miệng Khúc Thừa Trạch mang theo nụ cười trong sáng, đưa tay làm động tác mời vào với mấy người tiểu đội thần ngủ.
Dạ Nhiễm đứng lên, cười tủm tỉm nhìn mấy người tiểu đội thần ngủ, lắc lắc móng vuốt trắng nõn, à không, là bàn tay trắng nõn: “A, hôm nay tỉnh ngủ?”
“Ấy. . . . . . Thơm quá.” Nữ tử tóc ngắn nháy một đôi mắt buồn ngủ, cái mũi nhỏ vừa động, sau đó ôm bụng của mình, vẻ mặt muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, hề hề nhìn về phía Dạ Nhiễm, “Đói.”
Dạ Nhiễm nhìn nữ tử tóc ngắn này, nàng chỉ biết vô luận như thế nào nàng cũng không thể nói cự tuyệt thiếu nữ này, nữ tử một thước sáu vừa nhỏ xinh vừa đáng yêu, nhất là mái tóc ngắn xinh đẹp kia còn có một chòm tóc ngố lung lay theo động tác của nàng, quả thực lập tức liền tạo ấn tượng với Dạ Nhiễm.
Có vẻ như. . . . . . cơm buổi sáng Diệt Nguyệt làm còn chưa ăn đến.
Bị nữ tử tóc ngắn này lôi kéo lực chú ý không chỉ có một mình Dạ Nhiễm, Tập Diệt Nguyệt lại nhanh chóng bưng lại đây một cái bàn ăn, nhìn nữ tử trước mặt, cười tủm tỉm thật là giống với những kẻ lừa bán phụ nữ, trẻ em: “Đây là bữa sáng.”
Nữ tử tóc ngắn lập tức nói tiếng cám ơn bưng bàn ăn trên tay Tập Diệt Nguyệt, đứng ở tại chỗ mà ăn, vừa ăn lại còn một bên ngơ ngác gật đầu, dùng thanh âm dịu dàng nói: “Ăn ngon. . . . . .”
Mộ Dung Khinh sờ sờ bụng của mình, nhìn độ viên đội mình ăn thật ngon miệng, sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ liền cho rằng ăn no mới là trọng yếu, cuối cùng vẫn bị mùi đồ ăn này hấp dẫn nhịn không được, lặng lẽ vươn tay ra trước mặt nữ tử tóc ngắn cầm lấy một miếng điểm tâm, chỉ là vừa mới nhét vào trong miệng, Mộ Dung Khinh đã bị đá bay ra ngoài. . . . . .
“Đáng ghét.” nữ tử tóc ngắn tiếp tục ăn điểm tâm, một bên thanh âm nhu nhu nói, “Đoạt đồ ăn, đá chết ngươi. . . . . .”
“Mộ Dung Nguyệt, ta muốn giết ngươi!” Mộ Dung Khinh nằm trên mặt đất ôm thắt lưng của chính mình, giờ khắc này hắn thật muốn giết nữ tử đã tra tấn hắn suốt mười bảy năm này!
Mộ Dung Nguyệt dừng ăn, trong mắt còn lộ ra vẻ buồn ngủ mông lung, đi đến trước mặt Mộ Dung Khinh nghiêm túc nói: “Là tỷ tỷ.”
Sau đó, Mộ Dung Nguyệt chấp nhất nhìn Mộ Dung Khinh, càng muốn bắt đệ đệ gọi mình một tiếng tỷ tỷ trước mới được.
Sau đó, Dạ Nhiễm liền nhìn đến cảnh tượng bàn ăn trên tay Mộ Dung Nguyệt bị thiếu niên kia lặng lẽ bưng đi.
Sau đó, thiếu niên kia bưng bàn ăn giống như mèo ăn trộm thịt, gọi ba người khác mỗi người một miếng ăn hết số đồ ăn kia.
Bên này, Mộ Dung Nguyệt còn đang cố chấp bắt Mộ Dung Khinh thừa nhận nàng là tỷ tỷ, Mộ Dung Khinh thì là trưng ra khuôn mặt đau khổ trừng mắt nhìn ba người kia, cúi đầu chịu đựng, hắn chỉ sinh sau ba phút đồng hồ mà thôi, ba phút đồng hồ! Vì sao phải kêu tên ngu ngốc này là tỷ tỷ. . . . . .
Sáu người của vô địch thần đội đứng ở một bên, một loạt quạ đen từ không trung cạc cạc mà bay qua, đây rốt cuộc cái đội ngũ kỳ quái này chạy từ đâu đên thế.
“Khụ. . . . . .” Dạ Nhiễm ho nhẹ một tiếng, muốn kéo suy nghĩ của tiểu đội thần ngủ quay lại.
“Hả? Sao các ngươi lại ở đây. . . . . .” Mộ Dung Nguyệt nghe tiếng quay sang, dúm tóc ngôc nghếch trên đỉnh đầu lay động, trong ánh mắt trừ bỏ mê mang vẫn là mê mang.
Hộc máu. . . . . .
Lật bàn!
Dạ nhiễm lau đi hắc tuyến trên trán, nhìn về phía thiếu niên có vẻ tỉnh táo đang ngồi trên mặt đất, hỏi: “Mộ Dung Khinh, tới tìm chúng ta có chuyện gì sao?”
“Hả? À à, không có việc gì không có việc gì. Mọi người, trở về thôi.” Mộ Dung Khinh đứng lên vỗ vỗ mông, sờ sờ ót mình, bọn họ tới nơi này làm gì chứ? Đúng là không nghĩ ra , cho nên cuối cùng mang theo đội viên của tiểu đội thần ngủ, đi ra khỏi biệt thự số mười ba.
Mấy người Dạ Nhiễm đứng ở tại chỗ, một đám nhìn bóng dáng tiểu đội thần ngủ rời đi, khóe miệng giật giật, rốt cuộc vài vị này đến đây để làm gì.
Bất quá –
Khóe môi đồng thời giơ lên, một tiểu đội như vậy, thế nhưng lại thật thú vị.
Quân Mặc Hoàng vẫn ngồi ở trên ghế sa lon nhìn một màn này của tiểu đội thần ngủ, mang theo vài phần bất đắc dĩ nói: “Đây chính là tiểu đội thần ngủ, năm trước nếu không phải họ lăn ra ngủ ở phút cuối cùng của trận quyết chiến, thì danh hiệu thần đội đã là của họ .”
Nếu nói về hiểu biết, Quân Mặc Hoàng có thể nói là vô cùng hiểu biết đối với đội ngũ kì quái này. Năm người này thuộc loại luôn luôn tìm kiếm vui vẻ, chiến đấu thắng hay thua bọn họ đều không để ý, bọn họ chỉ hưởng thụ quá trình chiến đấu.
“Như vậy cũng tốt lắm.” Dạ Nhiễm cười tủm tỉm, lắc lắc đầu nói, vui vẻ đơn giản như vậy dù sao cũng có thể dễ dàng cuốn hút người khác, tiểu đội thần ngủ, thật đúng là làm cho người ta có chút hâm mộ.
“Mộ Dung Nguyệt thật đáng yêu . . . . . .” Khúc Thừa Trạch đã hoàn toàn lâm vào trạng thái say mê, sau một lúc lâu thở ra mấy chữ.
La Lị ở một bên kéo kéo ống tay áo Khúc Thừa Trạch, nháy mắt nói, “Béo ca, Mộ Dung Nguyệt còn lớn hơn huynh hai tuổi.”
“Chỉ lớn hơn hai tuổi mà thôi.” Đáy mắt Khúc Thừa Trạch đáy mắt lóe ra tia kiên định, nắm chặt nắm tay nhìn về phía Dạ Nhiễm, “Đội trưởng, ta bị nàng cướp đi trái tim rồi. . . . . .”
Dạ Nhiễm nhằm vào lúc Khúc Thừa Trạch ra vẻ kiên định trong lời nói, đi đến trước mặt Khúc Thừa Trạch, sau đó lúc ánh mắt Khúc Béo ngập nước, giơ tay lên cốc một cái lên đình đầu của hắn, “Tiểu tử ngươi chỉ mới là bát giai võ giả, còn muốn có tình ý với một Tiên thiên Tông sư mười bảy tuổi?!”
Tiểu đội thần ngủ hôm nay đến, Dạ Nhiễm liền phát hiện ra thực lực của bọn họ toàn bộ đều vào nhất giai, xem ra là đã dùng nghịch thiên đan.
Khúc Thừa Trạch ôm đầu mình, ngẩng đầu trịnh trọng nói với Quân Mặc Hoàng: “Huấn luyện viên, ngài nghiêm khắc thao luyện ta đi! Ta muốn trở nên mạnh mẽ!”
Tuy rằng thời gian ở chung còn không đến nửa năm, nhưng Liễu Phi Tiếu vẫn có chút hiểu con người Khúc béo. Hiện tại, thấy trong mắt Khúc Từa Trạch là sự nghiêm túc thì đã biết lần này tên Khúc béo đã thật sự có tình cảm với người ta.
Quân Mặc Hoàng nhìn vẻ mặt kiên định của Khúc Thừa Trạch, khóe môi hơi hơi giơ lên một chút độ cung hoàn mỹ: “Được.”
Dạ Nhiễm khóe môi mỉm cười, trong lòng cũng thêm vài phần chờ mong. Dạ Nhiễm đã thật sự yêu thích Mộ Dung Nguyệt, nếu như Khúc Thừa Trạch có thể đem nàng về bên mình, ngược lại là phi thường không tồi.
Tập Diệt Nguyệt vỗ vỗ bả vai Khúc Thừa Trạch, cười ha ha nói: “Hảo tiểu tử, ánh mắt thật không tồi, ta ủng hộ ngươi!”
“Tình yêu giữa tỷ đệ, cũng không tệ lắm.” Tư Mạt Tiêu mặt than nghiêm mặt, lời nói ác độc nói ra cũng không có chút chậm lại hay áy náy, bất quá trong giọng nói cũng có sự ủng hộ đối với Khúc Thừa Trạch.
Cuối cùng Liễu Phi Tiếu yên lặng lấy ra một phần tư liệu của tiểu đội thần ngủ, tư liệu về nữ tử ngốc mao Mộ Dung Nguyệt có một câu cuối cùng: ở toàn bộ đại lục được vô số người theo đuổi.
Sau đó Liễu Phi Tiếu yên lặng đưa cho Khúc Thừa Trạch.
Khúc Thừa Trạch sau khi xem xong, nắm chặt nắm tay, sau đó ánh mắt đen láy nhìn về phía Tập Diệt Nguyệt: “Gần quan được ban lộc, Diệt Nguyệt, ngươi dạy ta nấu cơm đi”
“Ha ha, bổn đại gia nói cho ngươi biết một phương pháp tốt nhất!” Tạp Tạp nghe lời nói sau cùng của Khúc Thừa Trạch, cười ha hả.
“Ngươi dạy hắn cái gì?” Tập Diệt Nguyệt chọc chọc cánh tay Tạp Tạp nghi ngờ hỏi, tiểu tử này muốn học nấu cơm, không phải là càng khiến nàng gặp nhiều phiền phức trong phòng bếp hơn sao.
“Muốn có được tình yêu của một nữ nhân, trước hết phải nắm lấy dạ dày của nàng.” Tạp Tạp đắc ý giương cao đầu nhỏ, cười tủm tỉm nói.
Dạ Nhiễm hơi lảo đảo, được rồi, có vẻ đây là câu nói mà thiệt nhiều năm trước nàng đã dạy cho Tạp Tạp.
Dạ Nhiễm nhìn Khúc Thừa Trạch, Thừa Trạch thiếu niên trừ bỏ dáng người hơi mượt mà một chút, những thứ khác đều không có gì kém hơn các thiếu niên khác, hơn nữa nhân phẩm là tuyệt đối có bảo đảm, cho nên –
Dạ Nhiễm cười tủm tỉm nhìn mọi người, vỗ vỗ bả vai Khúc Thừa Trạch: “Khúc Béo, cố lên, đội trưởng ủng hộ ngươi.”
Vì Khúc Béo nên phải tạo ra cơ hội cho hắn , đứa nhỏ vừa gặp đã thương, nhị gặp chung tình, cũng không thể gặp bất cứ đả kích gì.
“Cám ơn đội trưởng.” Khúc Thừa Trạch lập tức liền hắc hắc cười đáp ứng, cảm thụ được trái tim chính mình đang đập thình thịch, Khúc Thừa Trạch không khỏi có chút mặt đỏ, chẳng lẽ đây chính là cảm giác thích một người sao?
“Tốt lắm, tất cả hãy đi điều chỉnh trạng thái thật tốt đi, buổi chiều các ngươi còn có một trận chiến, không thể khinh thường.” Đây xem như là câu nói Dạ Nhiễm đều phải nhắc nhở mọi người trước mỗi lần chiến đấu. Bất luận đối thủ là mạnh hay là yếu, đều tuyệt đối không thể khinh địch, không thể lơ là.
Sau khi mấy người Khúc Thừa Trạch đến lầu ba tu luyện, Tạp Tạp làm cái mặt quỷ với Quân Mặc Hoàng, nhanh như chớp chạy tới phòng Dạ Nhiễm ở lầu hai.
Quân Mặc Hoàng đưa tay ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, khóe miệng mang theo bất đắc dĩ cùng tươi cười: “Linh Ngọc Nhi cùng Linh Vũ là nữ nhi cùng nhi tử của Minh vực quốc Đại tướng quân.”
“À, thì ra là thế .” Dạ Nhiễm gật gật đầu, đối với mị lực của Quân Mặc Hoàng, nếu nói không ai thích hắn nàng mới thật sự là không tin.
“Còn tức giận?” Quân Mặc Hoàng nhướng mày nhìn Dạ Nhiễm, có thể nào bảo bối nhà mình ghen sao?
Dạ Nhiễm mắt liếc Quân Mặc Hoàng, lúc trước khi Linh Ngọc Nhi xoay người rơi nước mắt nàng đều nhìn thấy rõ ràng, không phải tức giận, chỉ là cảm thấy có chút thật đáng buồn.
Nhưng là tình yêu đều ích kỷ, Dạ Nhiễm không có khả năng cho Linh Ngọc Nhi bất cứ cơ hội nào, bởi vì nàng cũng yêu Quân Mặc Hoàng.
Cho nên, Dạ Nhiễm nhìn Mặc Hoàng, nhẹ nhàng mỉm cười, nàng rất may mắn, Mặc Hoàng đã là người của nàng.
Mặc Hoàng đưa tay ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, hôn nhẹ trên môi Dạ Nhiễm, yêu chính là yêu, trước khi gặp gỡ Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ yêu thương một nữ nhân, còn yêu đến tận trong xương trong tủy.
Buổi chiều.
Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng, năm đội viên của vô địch thần đội, dưới ánh mắt của mọi người ở Học viện Quân sự đi thẳng tới đài chiến đấu Nhất Hào của học viện quân sự.
Trên đài, năm người của Linh Ngọc tiểu đội đã đứng đó. Một hồi chuẩn bị, cuộc chiến sắp bắt đầu.