Choáng váng. Mọi người vô cùng xác định vị thái tử Minh Vực này nhất định là choáng váng rồi.
Minh Vực Cẩn Vương từ nhỏ đã cao ngạo, thế nhân có ai từng thấy Quân Mặc Hoàng vấn an một ai? Cho dù là Minh Vực bệ hạ cũng không có đãi ngộ này.
Được hưởng loại đãi ngộ này chỉ sợ chỉ có duy người thân của Dạ Nhiễm.
Quả nhiên, mọi người thấy sau khi Quân Mặc Thiên thốt ra những lời này đáy mắt liền xuất hiện một tia hối hận, nhưng vẫn kiên định nhìn Quân Mặc Hoàng.
Đánh mất mọi thứ cũng không thể lại đánh mất thể diện trước mặt mọi người.
Lúc này Quân Mặc Hoàng mới ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Thiên, đôi mắt chỉ nhàn nhạt đảo qua lạnh nhạt nói: “Có việc sao?”
Ý nói, có việc thì nói, không có việc gì thì chớ đứng ở chỗ này cản trở tầm nhìn, ảnh hưởng tâm tình.
Quân Mặc Thiên kiên trì chỉ vào Dạ Nhiễm, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vị này là…”
“Đây là Dạ Nhiễm, tẩu tử của ta.”Quân Mặc Trạch đứng lên, đưa tay khoác lên vai Dạ Nhiễm, nhìn Quân Mặc Thiên ngây ngốc.
Quân Mặc Thiên giật mình, Dạ Nhiễm, làm sao thái tử Minh Vực hắn chưa nghe nói qua, mạnh mẽ đè nén hận ý và đố kị dâng lên trong lòng đối với Mặc Hoàng, khóe miệng cười nói: “Vậy sao… Thì ra đây chính là đệ muội, phụ hoàng lần này muốn bổn cung đến xem nữ tử mê hoặc Tam đệ đến đầu óc choáng váng tột cùng là thần thánh phương nào.”
Thần sắc Dạ Huyền Diệp, Vũ Nhược Phiêu bỗng nhiên thay đổi, trở nên vô cùng lạnh lẽo, những lời này có ý gì?
Chén trà trong tay Ngân Vũ và Tử Liên nháy mắt biến thành bột phấn, Minh Vực hoàng đế bệ hạ phải không? Có dũng khí nói bảo bối của Núi Hắc Chỉ bọn họ như vậy, lá gan —— đúng là không nhỏ.
“Cút.”Quân Mặc Hoàng liếc mắt nhìn Quân Mặc Thiên, trong mắt là sát ý lạnh lùng, một chữ nhàn nhạt phun ra làm cho Quân Mặc Thiên một động tác nhỏ cũng không dám.
Quân Mặc Thiên cố nén nhục nhã mà Quân Mặc Hoàng gây ra cho hắn trước mặt mọi người, mạnh mẽ nở nụ cười, ánh mắt nhìn gã sai vặt ở đằng sau, lạnh lùng nói: “Còn không dẫn đường cho Bổn cung?!”
“Vâng, vâng…” Gã sai vặt đột nhiên bị quát, vội vã cúi đầu lau mồ hôi lạnh dẫn đường cho Quân Mặc Thiên.
Nhưng chuyện còn chưa xong, chỉ nghe hai giọng nói đồng thời vang lên sau lưng Dạ Nhiễm.
“Biểu ca!”
“Đại ca!”
Thiếu nữ La Lỵ hưng phấn, vui sướng như chim chích nhỏ chi chi tra tra nhảy đến bên người Ám Thương Nguyệt, biểu ca tới đây mà sao nàng không biết nhỉ?
Ôm lấy thiếu nữ La Lỵ, đôi mắt tràn đầy sát khí của Ám Thương Nguyệt trong nháy mắt tiêu tan, vẻ mặt băng lãnh cao ngạo cũng nhu hòa xuống.
Đối với biểu muội nho nhỏ khả ái trước mặt này, từ nhỏ Ám Thương Nguyệt vốn đã cưng chiều: “Vóc dáng vẫn thấp như vậy ha.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang hưng phấn của thiếu nữ La Lỵ nghe Ám Thương Nguyệt nói những lời này xong liền trở nên ai oán: “Biểu ca có thể đừng vừa thấy mặt đã đả kích muội vậy không…”
Nhưng chớp mắt, thiếu nữ La Lỵ liền đã khôi phục lại tính tình chi chi tra tra, kéo tay Ám Thương Nguyệt tiến về phía Dạ Nhiễm, “Biểu ca, muội giới thiệu với huynh, đây chính là sư phụ đại nhân của La Lỵ muội, siêu cấp siêu cấp mạnh luôn à nha, đồng thời sư phụ đại nhân còn chưa đính hôn hay đại hôn đâu, biểu ca vẫn còn cơ hội.”
Ám Thương Nguyệt cưng chiều lại bất đắc dĩ gõ đầu La Lỵ một cái, hơi áy náy nhìn Dạ Nhiễm và Mặc Hoàng: “Tiểu nha đầu này luôn luôn như thế. Chắc hẳn Minh Vực Cẩn vương và Vương phi sẽ không ngại chứ?”
Ám Thương Nguyệt cũng không bỏ qua sắc mặt Quân Mặc Hoàng trầm xuống khi nghe thấy câu nói kia.
Quân Mặc Hoàng nhìn Ám Thương Nguyệt và Tư Mạt Lam, môi mỏng khẽ nhếch, chỉ nhàn nhạt gật đầu, liền đặt tâm tư lên Dạ Nhiễm đang ăn nho, chợt phát hiện thì ra tự mình lột cho Dạ Nhiễm ăn gì đó cũng khiến cho tâm tình tốt lên.
Ám Thương Nguyệt và Tư Mạt Lam đối với thái độ của Quân Mặc Hoàng cũng tập mãi thành quen, làm đối thủ cũ kiêm bằng hữu vài chục năm, đối với tính cách Mặc Hoàng, hai người bọn họ hiểu rất rõ.
“Đại ca, huynh đến sao đệ lại không biết?” Lúc này mặt đen Tư Mạt Tiêu cũng nhu hòa xuống, đối với đại ca, Tư Mạt Tiêu tương đối kính trọng và thân thiết.
“Đây là quyết định tạm thời của phụ hoàng, thuận tiện tới thăm tiểu tử đệ một chút xem bây giờ thế nào.”Tư Mạt Lam cười tủm tỉm vỗ đầu tiểu đệ nhà mình, trong ánh mắt mang theo vui mừng, đứa nhỏ này có thể nói là từ nhỏ đã trưởng thành bên cạnh hắn.
Lúc này, Quân Mặc Hoàng bất mãn khi bị cắt đứt việc đút đồ ăn, Dạ Nhiễm đã đứng lên, đưa tay phải ra với Ám Thương Nguyệt, cười nói: “Ta là sư phụ của La Lỵ, Dạ Nhiễm.”
Mắt Ám Thương Nguyệt lóe lên, đưa tay phải nắm lấy tay Dạ Nhiễm: “Ta là biểu ca của La Lỵ, Ám Thương Nguyệt.”
Không thân phận, bọn họ tương giao chỉ là bởi vì một là sư phụ thiếu nữ La Lỵ, một là người nhà La Lỵ, không hơn.
Mặt Dạ Nhiễm mang theo một chút ý cười, dương môi khẽ cười với hai huynh đệ Tư Mạt Tiêu đang đi tới, vươn tay nhìn Tư Mạt Lam: “Ta là đội trưởng của Mạt Tiêu, Dạ Nhiễm.”
Khóe miệng Tư Mạt Lam nở nụ cười thư thái, quay về cầm tay Dạ Nhiễm một chút rồi chỉ Tư Mạt Tiêu, nói: “ Đại ca tiểu tử này, Tư Mạt Lam.”
Quân Mặc Hoàng nặng nề hừ lạnh một tiếng, đưa tay ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, hất cằm lên nói với Ám Thương Nguyệt và Tư Mạt Lam: “Đây là nữ nhân của ta.”
Đáy mắt Quân Mặc Hoàng có kiêu ngạo và tự hào, lòe lòe chói mắt.
Mấy người Lưu Vũ Phi biết rõ nguyên do, đồng loạt cười cười, có thể thấy đội trưởng như trẻ con tức giận cũng chỉ có trước mặt Tư Mạt Lam và Ám Thương Nguyệt.
Ám Thương Nguyệt và Tư Mạt Lam mặt ngoài bất động thanh sắc, dưới đáy lòng lại âm thầm khinh bỉ Quân Mặc Hoàng, tiểu tử này!
Khóe miệng Tư Mạt Lam mang ý cười nhàn nhạt, ôn hòa, đôi mắt ôn nhuận nhìn Dạ Nhiễm, giọng nói thanh nhuận nhưng lại nghe ra có điểm nghiến răng nghiến lợi: “Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng này vừa tự đại, cuồng vọng, lạnh lùng, lại không hiểu phong tình, sẽ không lãng mạn, sẽ không dỗ dành nữ nhân, cô —— xác định coi trọng hắn?”
Tư Mạt Tiêu nghe đại ca nói, đầu tiên là sửng sốt một chút, lẽ nào đại ca coi trọng đội trưởng? Chợt nở nụ cười thật to, nếu đội trưởng nhà mình gả cho đại ca nhà mình…
Ánh mắt Ám Thương Nguyệt cũng đặt trên người Dạ Nhiễm, đồng thời vỗ vai Tư Mạt Lam và lồng ngực của mình, nói với Dạ Nhiễm: “Đúng, ta và Mạt Lam khẳng định tốt hơn so với tiểu tử Mặc Hoàng kia.”
Thiếu nữ La Lỵ mắt chợt lóe lên, thành ngữ nói, phù sa không chảy ra ruộng ngoài, sư phụ đại nhân nhà mình ưu tú như vậy nếu có thể gả cho biểu ca đó là chuyện hạnh phúc dường nào.
Tập Diệt Nguyệt thấy Quân Mặc Hoàng đen mặt, không biết dũng khí từ đâu tới, ngẩng đầu nói: “Đội trưởng, kỳ thực ca ca ta cũng rất ưu tú, rất ưu tú…”
Mắt Quân Mặc Hoàng nhàn nhạt đảo về phía Tập Diệt Nguyệt, Diệt Nguyệt bị dọa sợ, thoắt cái đã núp phía sau Liễu Phi Tiếu, liên tục vỗ lòng mình kinh hoàng, nàng ăn ngay nói thật thôi mà, sao lại dùng ánh mắt kinh khủng như vậy nhìn nàng…
Liễu Phi Tiếu bất đắc dĩ che trán, Mạt Tiêu ơi là Mạt Tiêu, Diệt Nguyệt ơi là Diệt Nguyệt, lẽ nào các người lại quên mất thân phận Quân Mặc Hoàng là huấn luyện viên Vô Địch thần đội của bọn họ sao?! Bởi vì chuyện lần này, Vô Địch thần đội lại phải chịu càng nhiều cấp bậc huấn luyện cực kỳ kinh khủng rồi!
Ba người Liễu Ngọc Kiều, Lưu Vũ Phi và Mộng Vũ Trúc nhìn lão đại Mặc Hoàng mặt đen lại, hầu như nhịn không được bật cười, mặc dù Ám Thương Nguyệt và Tư Mạt Lam đều đùa giỡn, nhưng dung nhan của Dạ Nhiễm như vậy, thiên phú như vậy, bối cảnh như vậy, thời gian tới số lượng tình địch của Mặc Hoàng lão đại có thể nói là bội số không ngừng gia tăng theo thời gian.
“Kỳ thực…” Dạ Nhiễm đứng trước mặt mọi người, cuối cùng đành mở miệng, khuôn mặt tươi cười, quay đầu nhìn Mặc Hoàng, nhãn thần lóe ra nhìn chăm chú, nhón chân lên hôn lên mặt Quân Mặc Hoàng dưới ánh mắt của mọi người.
Sau đó, Dạ Nhiễm nhướng mày nhìn tất cả mọi người, đặc biệt nhìn lướt qua nữ tử ở đây, khóe môi nhếch lên nụ cười nguy hiểm: “Quân Mặc Hoàng là nam nhân của bản cô nương.”
Lúc nàng tuyên bố quyền sở hữu Quân Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm tự nhiên muốn nói với những nữ nhân ánh mắt đang đầy sao này, Quân Mặc Hoàng hắn, sớm đã bị Dạ Nhiễm chọn rồi, không nên có bất kỳ tơ tưởng gì.
Dạ Nhiễm cười híp mắt nhìn toàn trường sửng sốt, âm thầm gật đầu.
Mặt Quân Mặc Hoàng vẫn bình tĩnh, vào lúc này nhu hòa xuống, đáy mắt bắn ra vô hạn ánh sáng chói mắt, trong mắt ôn nhu như nước.
Thấy Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng đối diện có thể khiến cho mọi người ở đây cảm nhận được bầu không khí giữa hai người nồng cháy không cần phải nói, Tư Mạt Lam và Ám Thương Nguyệt đều tươi cười.
Lúc này, bọn họ thật lòng tin tưởng thiếu nữ trước mắt này là thật yêu Quân Mặc Hoàng. Không phải bởi vì thân phận của hắn, không phải bởi vì dung mạo của hắn, vẻn vẹn bởi vì hắn là Quân Mặc Hoàng.
Bỗng nhiên, Tư Mạt Lam và Ám Thương Nguyệt mơ hồ có chút ghen tỵ và ước ao, bọn họ cũng mong muốn có một nữ nhân để cho bọn họ tuyên cáo thiên hạ, có một nữ nhân tuyên cáo với toàn bộ thiên hạ hắn là nam nhân của nàng.
Ba người Tư Mạt Lam, Ám Thương Nguyệt và Quân Mặc Hoàng là đối thủ, là địch nhân, cũng là bằng hữu.
Tranh chấp Quốc gia, va chạm thực lực, ân oán học viện, ba người bọn họ từ thiên phú đánh đến thực lực, từ thực lực đánh đến thế lực, từ thế lực đánh đến ái tình.
Thẳng một đường, hai người Tư Mạt Lam và Ám Thương Nguyệt rốt cuộc bại bởi Quân Mặc Hoàng, lúc trước ba người bọn họ trong một lần tụ hội, Tư Mạt Lam đề nghị xem ba người bọn họ ai tìm được vợ trước.
Bởi vì hai người Tư Mạt Lam và Ám Thương Nguyệt biết rõ Quân Mặc Hoàng chán ghét nữ nhân như vậy, muốn tìm được một người vợ quả thực còn khó hơn lên trời.
Lúc hai người nghe nói Mặc Hoàng tìm được vợ rồi, đồng thời đại lục tương truyền Mặc Hoàng cưng chiều nàng như chí bảo, hai người đều không tin, cũng hoài nghi đến tột cùng là nữ nhân thế nào, lo lắng huynh đệ của mình bị thương tổn, lúc này hai người đúng là hâm mộ, đau lòng không sánh nổi.
Lúc đó đánh đố, tiền đặt cược của mỗi người là hai tòa nghỉ mát trong bất động sản của mỗi người!
Mọi người vẫn không ai để ý tới Quân Mặc Thiên ngồi ở nơi thuộc về ba vị thái tử, ánh mắt nhìn chăm chú vào một cảnh cách đó không xa kia, đôi mắt đen chậm rãi nhắm lại, che đi tất cả tâm tình ở đáy mắt, là hận ý, là đố kị, cũng là… Điên cuồng.
Dạ Nhiễm bất động thanh sắc thu tâm tình của Quân Mặc Thiên vào trong mắt, chỉ khẽ hé mắt, Quân Mặc Thiên này, nàng luôn cảm thấy có điểm quái lạ.
Mặt phấn tiểu sinh, đố kị choáng váng đầu óc, phong lưu ngu xuẩn, các loại thể hiện ra của Quân Mặc Thiên, thật là bản tính của hắn sao?