Trong một tiểu viện nhỏ trong Túy Tiên lâu, một mỹ thiếu niên đang ngồi thưởng trà. Xung quanh còn có hai tiểu hài từ một nam một nữ đang vây quanh đùa giỡn.
Đột nhiên của phòng gần đó bị đánh bay biến thành tro bụi, điều này khiến hai hài tử đang chơi đùa và toàn bộ người trong Túy Tiên lâu toát mồ hôi lạnh.
Lúc này thì toàn bộ người trong Túy Tiên lâu ngoại trừ Lý Thanh Phong là có chung một suy nghĩ, đó là: " chủ tử nổi điên a, mau chạy "
Cũng vì thế mà trong sân viện của Uyển Nhu đột nhiên có trận gió mạnh quét qua. Trong khi Lý Thanh Phong còn chưa có hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Uyển Nhu lạnh lùng lên tiếng:
"Bây giờ huynh muốn tự đi hay... "
Chưa để Uyển Nhu nói hết câu Lý Thanh Phong nhanh chân chạy khỏi viện nhỏ.
Đến tầm giữa trưa Uyển Nhu mới hoàn toàn tỉnh ngủ, mà trong lúc nàng ngủ thì mọi người không dám lớn tiếng hay hó hé tí gì. Chỉ sợ làm ảnh hưởng tới nàng, có thể nói nàng không chỉ là chủ tử mà bọn họ tôn kính mà còn là muội muội bọn họ yêu thương nhất.
Lý Thanh Phong đi tới thì thấy Uyển Nhu đã tỉnh nên tiến lại ôn nhu nói:
"Nhu nhi, muội dậy rồi"
"Ân"
"Được rồi, mau tới ăn sáng đi"
"Ân"
Lý Thanh Phong thấy Uyển Nhu có vẻ còn chưa tỉnh ngủ thì lắc lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng rồi cũng tiến lên bế nàng vào lòng:
"Muội a... "
Hai huynh muội vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, không lâu sau đó thì đã đến khách phòng để dùng bữa sáng.
Nhưng trong khi Uyển Nhu đang cùng mọi người ăn cơm thì đột nhiên bị phá ngang bởi tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết.
Bị phá ngang giữa chừng khiến Uyển Nhu cực kì tức giận mà bẻ gảy cả đôi đũa trong tay. Khi nghe tiếng "rắc" thì ai cũng cứng đờ cả người, nhưng khi mọi người nhìn lên thì thấy gương mặt yêu nghiệt của Uyển Nhu vẫn bình tĩnh, không nhìn ra vui giận.
Nhưng đối với những người thân cận với Uyển Nhu thì đều biết nàng đang rất rất tức giận, cả một đám người nào là hài tử, và nam tử hán đều nuốt nước bọt. Chỉ riêng Lý Thanh Phong không biết gì vì hắn mới ở bên Uyển Nhu được mấy ngày, nhưng hắn vẫn cảm nhận được lãnh khí toả ra từ người nàng và hành động của ba người Hàn Kỳ.
Uyển Nhu bình tĩnh bước ra hành lang để xem con heo bị chọc tiết kia là ai,....mà lại có cái gan phá hỏng búa ăn của nàng. Thấy vậy những người còn lại cũng đi ra, nhưng bọn họ cũng thật hối hận.
Vì ở phía dưới là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đang hét chói tai:
"Đường Nguyệt, thứ tiện nhân như ngươi mà cũng dám tranh với bản tiểu thư "
Một nữ tử khác cũng bằng tuổi "con heo bị chọc tiết kia" nhưng nhìn đoan trang hơn đang nhíu mày khó chịu.
"Hàn Như Mai... Ngươi đừng có quá đáng"
Ngay cả những người xung quanh cũng khó chịu mà bàn tán chỉ chỏ, nhưng không có ai dám lên tiếng ngăn lại. Dù gì thì họ cũng chỉ là bình dân bách tính làm sao dám chống đối người của đại gia tộc.
"..."
Uyển Nhu nhìn một màn trước mắt tuy khó chịu nhưng vẫn không lên tiếng.
Phía dưới có vẻ như có người đã phác dác ra nàng mà tiến lại gần trưởng quỹ đang cố can họ thì thầm cái gì:
"Trưởng quỹ, phải mau giải quyết chuyện này thôi chứ nó đã ảnh hưởng đến chủ tử rồi"
Nghe xong trưởng quỹ không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhưng chưa để hắn nói gì Uyển Nhu đã ra hiệu cho Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ gật gật đầu rồi lên tiếng tuy không lớn nhưng mỗi một người ở dưới lầu đều có thể nghe rõ ràng:
"Từ nay trở đi người Hàn gia không được bước vào Túy Tiên lâu một bước "
Khi hai thiếu nữ đang cãi qua cãi lại thì một giọng nói trầm ấm vang lên khiến hai người sửng sốt, nhưng khi nghe đến ý nghĩa của câu nói đó khiến ai cũng nghĩ đến một câu duy nhất:
"Chủ nhân Túy Tiên lâu đang ở đây"
Những người ở dưới lầu cố gắng nhìn lên trên để xem dung mạo của Lâu chủ như thế nào. Có người thì cố đi lên trên nhưng vẫn không được
Còn riêng Hàn Như Mai đang sợ hãi đến trắng bệch cả gương mặt, còn vì sao thì phải hỏi Hàn Kỳ rồi.
Nhưng cái này cũng là do ả tự chuốc lấy không thể trách ai được.
Hàn Như Mai cố gắng nói gì đó nhưng chưa kịp nói ra tiếng đã bị người của Túy Tiên lâu quăng ra ngoài.
Về phần Đường Nguyệt thì đang cùng ca ca của mình Đường Phong nói gì đó với trưởng quỹ.