Những lời mơ hồ truyền vào tai cô, gương mặt của Hứa Mỹ Lam ngay lập tức nóng bừng lên.
Trong đầu không khỏi nhớ lại mỗi lần vào thời điểm mấu chốt, đều bị một người nào đó uy nói một ít lời khiến cô mắc cỡ muốn chết, Hứa Mỹ Lam cũng có suy nghĩ người đàn ông trước mặt này.
Quả thật cô cũng có ý định làm như vậy, không kìm được liền đánh hai cái vào tấm lưng rắn chắc của người đàn ông này, vì quá xấu hổ dẫn đến tức giận.
“Đồ biến thái thối tha này, anh có thể để cho đầu óc của mình có những suy nghĩ đơn giản được không!”
Thấy vợ mình thực sự tức giận, Trương Hùng vội vàng van xin sự khoan dung.
“Được rồi, được rồi, vợ đừng giận nữa, anh không nói nữa là được đúng không!”
“Hừ! Anh còn nói lung tung, em sẽ cho anh biết mặt đấy!”
Sau một hồi đe dọa, Hứa Mỹ Lam cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Không tự chủ mà ngân nga một bài hát.
Khóe miệng của Trương Hùng giật giật, thời gian tức giận của vợ anh thật đúng là ngắn mà.
Tuy nhiên, như vậy cũng thật dễ thương không phải sao!
Hai người nói chuyện phiếm suốt dọc đường đi, rất nhanh đã nhìn thấy cổng trường, nhưng hôm nay là thời gian báo danh, ở cổng đã xếp hàng dài rồi, nhìn dáng vẻ như vậy, xem ra trong chốc lát cũng không vào được bên trong.
Trương Hùng dừng xe, Hứa Mỹ Lam xuống xe đứng sang một bên chờ Trương Hùng khóa xe đạp lại, nhìn hàng dài người xếp hàng ở cổng trường, Hứa Mỹ Lam cũng nằm trong số những người xếp hàng để vào trường, cô nhìn thấy một số sinh viên đại học lớn tuổi hơn mình, xét theo tuổi thì ít nhất cũng phải ba mươi, bốn mươi tuổi, Hứa Mỹ Lam cũng phát hiện trong đám đông có một người phụ nữ đang bế con đi học.
Nhìn đủ loại người đứng trước cổng trường đại học, trong lòng Hứa Mỹ Lam không khỏi cảm thán, quả nhiên bất luận ở nơi nào, câu thành ngữ kiến thức là vô tận, chính là câu nói rất đúng.
Thời gian mười năm, có biết bao nhiêu người đang chờ đợi giây phút này, một khi được khôi phục lại, có bao nhiêu người sẽ nỗ lực làm việc chỉ vì bản thân mình có một tương lai tươi sáng! Trong đầu Hứa Mỹ Lam suy nghĩ rất nhiều, nhưng giống như cái gì cũng không nghĩ tới, trong nháy mắt, cô hệt như đã nhìn thấy có người lén lút ở sau lưng đang theo dõi cô!
Ngay lập tức Hứa Mỹ Lam liền căng thẳng lên, cô bình tĩnh dùng ánh mắt nhìn lướt qua tất cả những nơi cô có thể nhìn thấy một lần.
Quả nhiên, sau một cái cây lớn đối diện, cô bắt gặp hai bóng người đang lén lút, bắt gặp ánh mắt của Hứa Mỹ Lam, hai người theo bản năng rụt người lại lùi về phía sau cái cây lớn.
Hứa Mỹ Lam khẽ cau mày, vốn còn nghi ngờ bản thân nhìn nhầm, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của hai người đó, rõ ràng là vì cô hoặc vì Trương Hùng mà đến đây!
Tuy nhiên, cũng không biết hai người đó là ai và vì điều gì mà lại theo dõi bọn họ!.
Trong đầu có tính toán, thời gian kế tiếp, Hứa Mỹ Lam đặc biệt chú ý đến hai người đó, ngay cả Trương Hùng cất xe xong, đi đến đứng bên cạnh cô từ lúc nào mà cô cũng không biết.
Chính Trương Hùng đã mở miệng nhắc nhở, Hứa Mỹ Lam đã rút hầu hết sự chú ý của mình ra khỏi hai người đang theo dõi kia.
“Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?” Trương Hùng nhìn thấy Hứa Mỹ Lam có chút không đúng, nhịn không được liền thấp giọng hỏi thăm.
Nghĩ về hai người trong bóng tối đó không biết là bạn hay là thù, một bên Hứa Mỹ Lam cũng Trương Hùng đi đến đám đông đang xếp hàng, một bên thì thầm điều mà cô vừa phát hiện ra.
Cuối cùng, cô còn bổ sung thêm một câu: “Hai người đó vẫn đang nhìn, không cần quay đầu nhìn lại kẻo rút dây động rừng.”
Nghe vậy, Trương Hùng lập tức dừng động tác quay người lại, nhẹ nhàng vuốt thẳng phần tóc mái hơi rối của vợ mình.
“Em đi xếp hàng đăng ký trước đi, anh đi xem một chút, cứ yên tâm, có anh ở đây không có việc gì cả!” Nói xong, anh ôm lấy bụng mình rồi chui vào trong đám người, một lúc sau liền biến mất.
Hứa Mỹ Lam đứng xếp hàng một mình, nhưng cô không lo lắng chút nào, cô đã từng thấy thân thủ của Trương Hùng, hai người đó không phải là đối thủ của anh.
Ngày khai giảng cũng là ngày Đại học Thủ đô một lần nữa mở đầu cho việc tiếp nhận những học sinh đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học sau mười năm..