Dậy sớm hơn so với gà, ngủ muộn hơn so với chó, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, chứ đừng nói đến một chút lương thực chứa tinh bột! Không bị đói chính là may mắn rồi!
Vừa nghĩ đến hình ảnh đó, Hứa Mỹ Lam vội vàng lắc đầu đem những hình ảnh đó xua tan khỏi trong đầu.
“Dì ơi, dì cũng đừng quá buồn, cùng một loại gạo nuôi cả trăm loại người, tính cách của họ không nằm trong tầm kiểm soát của dì, dì cũng đừng nghĩ tới nữa, có lẽ lần này dì cùng bọn rời xa nhau biết đâu được đó cũng là một may mắn của dì!”
Hứa Mỹ Lam cũng không biết an ủi như thế nào, suy cho cùng, những người làm tổn thương bọn họ nhiều nhất cũng chính là những người thân của bọn họ, chuyện như vậy xảy ở trên người ai đều không dễ chịu.
Dương Quế Hoa hít một hơi thật sâu, lau khóe mắt và gượng cười với Hứa Mỹ Lam.
“Lần này chúng ta cũng đau lòng và tuyệt vọng, nên muốn đến đây xem có đường ra nào không.
Thực ra, đi đến nửa đường chúng ta đã cảm thấy hối hận.
Cháu nói xem hai đứa cháu, ở trong một thành phố lớn như vậy thì vốn dĩ sống cũng không dễ dàng gì, bây giờ chúng ta lại là gánh nặng của hai tụi cháu, haiz!”
Hứa Mỹ Lam vỗ vai Dương Quế Hoa và cười nói,
“Dì nói như vậy thì thật sự là khách sáo quá rồi, không cần nói cái khác, chỉ cần Trương Hùng và cháu gọi hai người một tiếng là chú và dì, có chuyện gì cần cháu và Trương Hùng giúp đỡ, cứ nói với chúng cháu, nếu có thể giúp được chúng cháu sẵn sàng giúp đỡ, chưa kể, còn cần phải có một nơi để ăn và ngủ nghỉ nữa.”
Nghe đến đây, Dương Quế Hoa liền nhịn không được mà cười khúc khích.
Trong lòng bà ấy cảm thấy ấm áp, trái tim bị hai đứa con trai của bà ấy làm cho tổn thương cũng đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tuy nhiên, nói gì thì nói, bà ấy vẫn muốn nói, tuy rằng biết những lời nói đó của Hứa Mỹ Lam đều là thật lòng, nhưng bọn họ cũng không muốn tăng thêm phần gánh nặng cho hai người họ.
“Dì nghe nói cháu và Tiểu Hùng còn mua một căn nhà, cháu có định cho thuê không.
Cháu có thể cho chúng ta thuê hai phòng được không?” Khi mới biết chuyện này, bọn họ cũng rất mừng cho đôi vợ chồng trẻ, dù sao nhà ở cũng không giống mấy thứ khác, hai người bọn họ một lúc có thể mua được hai căn, chứng tỏ bọn họ rất có bản lĩnh.
Khi nghe nói rằng bọn họ sẽ cho thuê một căn nhà khác, Dương Quế Hoa thật ra liền đã có một số ý tưởng.
Tuy nhiên khi đó cũng không xảy ra chuyện, gia đình nhà em trai của chồng mình cùng với hai người con trai của mình và những người dân trong thôn đã khiến chú cả Trương phải mất chức, Dương Quế Hoa cũng không nghĩ quá sâu xa về chuyện đó.
Bây giờ tới nơi này rồi, nhìn thấy sự phồn hoa của Kinh Thành và những người bán hàng rong lác đác trên đường, ý nghĩ trong lòng Dương Quế Hoa chợt nảy ra mạnh mẽ.
Tất nhiên, để thực hiện được ước mơ của mình, trước tiên phải ổn định chỗ ăn ở của gia đình mình.
Khi hỏi ra những lời này, Dương Quế Hoa không hề tự tin, thứ nhất là bà ấy sợ Hứa Mỹ Lam ghét bỏ bọn họ đưa tiền cho thuê thấp, thứ hai là vì mặc cảm nhỏ nhoi trong lòng.
“Dì muốn thuê nhà sao, đương nhiên có thể, đúng lúc ngày mai cháu có thời gian rảnh, Trương Hùng và cháu sẽ dẫn mọi người đi xem nhà trước nhé, khoảng cách ở đây với nơi Ái Quốc đi học cách nhau cũng không xa, Ái Quốc trở về nhà cũng rất thuận tiện.”
Căn nhà kia mua chính là chuẩn bị để cho thuê, người xưa thường nói, nhà ở mua rồi mà không có người ở, không ai bảo quản, lâu ngày nhà dù tốt đến đâu cũng trở nên mục nát.
.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Bọn họ mua căn nhà đó cũng vì là để ngồi chờ giá nhà tăng, đến khi giá nhà tăng cũng là lúc bọn họ có thể kiếm được một ít tiền tiêu vặt.
Dì cả đã đề nghị như vậy rồi làm sao cô có thể không đồng ý được, hai nhà tuy hòa thuận nhưng nếu chung sống lâu dài, chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi nảy sinh ra một ít mâu thuẫn.
Cô vẫn hiểu nguyên tắc thơm xa thúi gần, vì vậy để sau này hai nhà không có ngăn cách, như vậy ở chung cũng là một cách mới làm cho người ta thoải mái nhất.
Dương Quế Hoa không nghĩ tới Hứa Mỹ Lam sẽ sảng khoái đồng ý như vậy, nhưng trong lòng bà ấy cũng rất vui khi tìm được một nơi để ở..