Ta Xuyên Đến Ngược Văn

chương 50: biệt viện mục gia (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Yuu

Tuyên Chỉ khoác một kiện áo choàng màu đỏ thêu hoa mẫu đơn, mặt không thay đổi đứng ở cửa.

Sở Vương Chu Tầm mặc một bộ cẩm bào màu tía, cũng đứng ở ngoài cửa. Hai người đối diện nói vài câu, Chu Tầm vươn tay muốn kéo ống tay áo Tuyên Chỉ, Tuyên Chỉ tránh qua một chút, Chu Tầm liền kéo không khí.

Sắc mặt Chu Tầm đen lại.

Lạc Trăn thấy tình hình này, tiến lên vài bước, kéo Tuyên Chỉ đi vào trong.

"Công chúa năm mới đại cát, Tam gia năm mới đại cát."Nàng dường như không có việc gì cười nói, " Trời lạnh như thế, sao hai vị lại đứng ở cửa thế, vào trong rồi nói tiếp."

Sở Vương bình tĩnh theo vào cửa, miễn cưỡng nói "Năm mới đại cát."

Mục Tử Ngang lau mồ hôi lạnh trên trán một phen, đưa khách quý vào chính sảnh, lớn tiếng phân phó người hầu dâng trà. Bận rộn một hồi, không dễ dàng gì mới có thể trấn áp cái bầu không khí giương cung bạt kiếm này, Lạc Trăn ra hiệu, bảo Mục Tử Ngang ra ngoài nói chuyện.

Nàng thấp giọng oán trách, "Không phải nói là chỉ có mấy người chúng ta ra ngoài chơi thôi sao? Sao ngay cả đại phật kia cũng mời tới luôn rồi."

Sắc mặt Mục Tử Ngang cũng không dễ nhìn, "Ai thỉnh hắn chứ, lúc chuẩn bị, không biết ai tiết lộ, bị Tam gia nghe được , tự mình tìm tới cửa . Chẳng lẽ ta còn có thể từ chối Tam gia sao?"

"Được rồi, vậy ngươi là chủ nhà thì nên cẩn thận chút, tính tình công chúa nhà ta mà bộc phát, nói rút roi là rút đó."

Mục Tử Ngang nghe được liền rùng mình, vội vàng tự mình cẩn thẩn an bài người đi tuần tra khắp nơi.

Chủ nhà vội vã chạy đi chuẩn bị, Lạc Trăn bước tới bước lui, dừng phía sau Kỳ vương, nhỏ giọng nói, "Ngũ Gia, lần trước lúc trên đường từ cung về,chuyện đã nói với người, là Tam gia với công chúa... người đừng quên."

Chu Hoài nói, "Không quên." Hắn nhìn ra chính sảnh một chút, "Nhưng sao ta cảm thấy, tình hình giương cung bạt kiếm kia của bọn họ... Chúng ta ở bên cạnh thúc đẩy cũng chả có tác dụng gì đâu."

Lạc Trăn phiền lòng khoát tay, "Đây không nhọc Ngũ Gia quan tâm. Nếu là nhân duyên trời định, chúng ta làm tốt bổn phận của mình là được, được hay không được, phải xem bọn họ thôi."

Tam gia cùng công chúa đang không hợp, Mục Tử Ngang mang theo trái tim sợ hãi, nói vài ba câu ở đây không tốt, chỉ đến Noãn các ở phía Nam ấm áp, bốn người thì có thể chơi bài rồi.

Nhưng có tổng cộng năm người, nếu chơi bài thì chỉ có bốn, một người bị lẻ. Mục Tử Ngang liền muốn đứng dậy né đi.

Lạc Trăn đè hắn xuống, "Ngươi là chủ nơi này, nào có chuyện khách tụ lại một đống chơi bài, chủ nhà ở bên cạnh xem là đạo lý gì." Nói xong liền muốn đứng dậy.

Tuyên Chỉ lại một phen đè Lạc Trăn xuống, "Mục Công Tử vốn là chỉ muốn mời ngươi cùng Kỳ vương điện hạ, ta chỉ là tiện thể đi theo thôi. Nào có chuyện người đi chung ngồi chơi, còn chính khách thì lại ở một bên xem chứ."

Tất cả mọi người đều cho rằng Tuyên Chỉ muốn đứng dậy nhường chỗ ngồi, Mục Tử Ngang đang muốn ngăn cản, lại thấy Tuyên Chỉ liếc Sở vương một cái lạnh như băng, "Nếu như nói ta là người đi chung với chính khách, thì Sở Vương điện hạ chỉ có thể xem như là khách không mời mà đến . Còn không mau ngồi qua một bên xem đi chứ."

Mọi người không biết nói gì, ngược lại là Chu Tầm hiện lên rõ vẻ vui mừng, lúc này đứng dậy nhường vị trí lại cho Lạc Trăn, còn mình ngồi vào vị trí bên cạnh Tuyên Chỉ.

Mấy người đánh mấy vòng, trái cây cùng điểm tâm được đưa lên liên tục. Nói là đánh bài, nhưng vài người đánh bài lại không yên lòng.

Tuyên Chỉ thấp giọng nói chuyện với Sở vương, ngươi một câu ta một câu, cũng không biết đang tranh chấp cái gì.

Lạc Trăn thử qua bảy tám loại điểm tâm, mỗi loại xoi mói một phen, loại ô mai này quá ngọt, loại hạt dưa kia quá đăng; Lư đả cổn ăn vẫn được, nhưng tên quá tục; bánh hoa hồng thì lại không có hoa hồng bên trong ; cuối cùng cảm thán một câu, "Mục Công Tử, đường đường hlà phủ đệ của hữ thừa tướng, điểm tâm sao lại như thế này . Lần sau ta cho người đem từ Mạt Lăng Đô đến cho ngươi thử vài loại." Mặt Mục Tử Ngang lúc này đã đen như mực, tức muốn lật bàn.

Lạc Trăn cắn hạt dưa, không yên lòng đánh hai cây bài, đang nghĩ sao hôm nay lại may mắn như thế, thì đối diện Kỳ vương đã nhẹ nhàng đánh xuống một cay bài bạc triệu.

"Lại là ta thắng !" Lạc Trăn vui vẻ, đập tay lên trên bàn, thúc giục, "Các vị, có muốn cãi nhau gfi thì cũng dừng một chút, lấy tiền lấy tiền."

Mục Tử Ngang kiểm tra bài trên bàn, thấy không có lầm, thở dài, bắt đầu tính tiền đưa cho nàng; Chu Hoài bỏ bài trong tay xuống, cũng từ chồng giấy bên cạnh lấy ra một xấp đưa đến trước mặt nàng.

Lạc Trăn mơ hồ thấy không đúng chỗ nào đó, "Ngũ Gia, cho ta xem bài trog tay người."

Đang muốn lật bài lên xem, Chu Hoài đã giành trước một bước, xào bài của mihf vào trong đống bài lộn xộn trên bàn, dường như không có việc gì nói, "Ván mới."

Lạc Trăn nhìn nhìn, nghĩ ngợi, ghé nửa người lên bàn, lại gần bên tai hỏi một câu, "Sao ngài lại thua nhiều lần như thế. Không phải là —— là cố ý thua ta chứ?"

Khóe miệng Chu Hoài hơi nhếch lên, bắt đầu chia bài, "Ngươi chỉ cần để ý vô bài của mình thôi, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì."

Lạc Trăn còn muốn hỏi lại, Mục Tử Ngang đã phát hiện điều không đúng; mẫn cảm nhìn chòng chọc lại, "Họ Lạc , ngươi có chuyện gì, có lời gì không thể nói trước mặt người khác, mà phải đến gần Ngũ gia mà che miệng nói?"

Lạc Trăn ngồi trở lại, đảo mắt, như cười như không nói, "Đến gần Ngũ Gia nói... Là vì có những lời không thể nói trước mặt người khác chứ sao."

Mục Tử Ngang đỏ mặt, cắn răng nói, "Ngũ Gia, nàng, nàng lại muốn kéo người vào mấy chuyện không đứng đắn! Lần sau ta không mời nàng ta đến nữa!"

Chu Hoài ngô một tiếng, không nhanh không chậm trả lời, "Có Lạc Quân ở đây, thì mới thú vị. Ngươi không mời nàng đến, ở đây chẳng có gì vui, ta cũng không đến."

Mục Tử Ngang: "..."

Lạc Trăn ha ha cười lên.

Ngay lúc này, chỉ nghe một tiếng "choang" , mọi người trong Noãn các bị hù nhảy dựng lên, vội vàng nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Tuyên Chỉ cùng Chu Tầm bên kia lại gây chuyện .

"Sở Vương điện hạ thật uy, kinh thành to như thế, muốn tới thì tới, muốn đi liền đi, muốn tìm ai thì liền đến cửa, khiến người ta muốn trốn cũng không được!"

Tuyên Chỉ nén giận, "Luôn miệng nói một đống lời dễ nghe , lúc A Trăn gặp chuyện không may, cũng chẳng thấy ngươi giúp đỡ! Không giúp đỡ thì thôi đi, nàng luôn an phận thủ thường ở phủ Kỳ vương, không đụng chạm gì tới ngươi . Còn tứ tỉ kia, còn có Văn Húc kia, đều không phải người tốt gì, ngươi vậy mà mang theo bọn họ đến nhục nhã A Trăn! Nói cái gì 'trùng hợp', 'Không phải ngươi muốn thế', theo ta thấy, ngươi cùng bọn họ đều là một loại như nhau!"

Sở Vương mới vừa nâng tay đập chén trà, nộ khí mới giảm xuống, kềm chế trầm giọng trả lời, "Công chúa nói thật đạo lý! Ta đến quý phủ nhục nhã Lạc Trăn sao? Ta là đi tìm ngươi ! Ta xưa nay đi ra ngoài luôn mang theo thư đồng, vậy mà bây giờ lại lo lắng ngươi có ai đi cùng không, hay ngươi như thế nào!"

Hắn càng nói càng giận, thò tay chỉ ra ngoài cửa, "Công chúa mở to mắt ra mà nhìn, xem bên ngoài như thế nào! Ta lo lắng ngươi hiểu lầm,còn cố ý phân phó bọn họ, không ai được đi theo! Đặc biệt tới tìm ngươi giải thích! Ngươi còn muốn ta như thế nào!"

Hai người càng ầm ĩ càng hung, ầm ĩ đến một hồi, đá náo lên mức nói như này, "Đáng đời, ai kêu ngươi ăn dấm bậy bạ!" "Ai nói ta ghen tị! Hừ, ta mà ăn dấm chua của ngươi sao?" "Phi, ngươi là đang ghen!" "Nói không có chính là không có!" "Chính là có!" "Chính là không có!"

Sắc mặt Mục Tử Ngang đổi mấy lần, hận không thể biến mất ngay tại chỗ.

Chu Hoài nâng chén trà, tiện tay lấy một quyển sách trong tay áo ra, lật từng trang.

Lạc Trăn nghe phát chán, thu bài trên bàn lại, đi đến ngồi xuống cạnh Chu Hoài, huých khuỷu tay hắn, trề môi nhìn hai người đang cãi nhau.

Chu Hoài nhìn lại, ý bảo nàng nghĩ cách.

Lạc Trăn nghĩ ngợi, tìm Mục Tử Ngang lấy giấy bút, viết một hàng chữ nhỏ, vò thành một cục, chớp thời cơ, thừa dịp Tuyên Chỉ tức giận không thèm nhìn ai, ném cho Sở Vương, nháy mắt.

Chu Tầm trở tay một cái, chính xác nhận được viên giấy, mở ra nhìn lướt qua.

Trong giấy chỉ viết tám chữ:

"Đừng hỏi lý do, trực tiếp nhận sai."

Chu Tầm trầm mặt, hừ lạnh một tiếng "Không hiểu cái gì", đem giấy vò đi vò lại, ném tới một góc hẻo lánh.

Lạc Trăn không có cách .

Nàng lại dùng khuỷu tay huých Kỳ Vương, ý bảo lần này tới lượt hắn rồi.

Chu Hoài nghĩ ngợi, không động bút mực, mà là nhẹ nhàng nhắc tới một đề tài mới.

"Tử Ngang, nghe nói biệt viện nhà ngươi có một vườn mai vàng? Đến đông xuân, vạn hoa nở rộ, là một trong mười cảnh đẹp tuyệt nhất kinh thành mấy năm gần đây?"

Sở Vương khẽ động, nhìn Tuyên Chỉ đang tức giận đối diện.

Đối với đề tài của Kỳ vương, Mục Tử Ngang cầu còn không được, hận không thể sớm chút rời khỏi Noãn các, lập tức đứng dậy tiếp lời, "Trên phố nói quá rồi. Mai vàng ở hậu hoa viên cũng không có nhiều như lời đồn, nhưng hơn ngàn cây vẫn phải có. Ngũ Gia, ta mang ngươi đi xem?"

Chu Hoài đồng ý, kêu Lạc Trăn cùng đi.

Ba người bọn họ đều ra ngoài, vậy Noãn các chỉ còn hai người, hai người đồng thời giương mắt nhìn về phía ba người đang chuẩn bị đi ra ngoài kia.

Lạc Trăn cười đi qua kéo Tuyên Chỉ, "Đi đi, công chúa, đi xem cảnh đẹp tuyệt sắc thượng kinh, 'hiếm có khó cầu', không cho phép bỏ lỡ."

Tuyên Chỉ bị Lạc Trăn kéo đi, vừa mới tới cửa, Sở vương đã đứng dậy.

"Khụ." Chu Tầm nhớ tới vừa rồi mới cãi nhau với Tuyên Chỉ, có chút mất mặt, lúng túng nói, "Lão Ngũ, ta không đi qua , ngươi dẫn người bảo vệ công chúa, nhắc nàng cẩn thận tuyết dưới chân."

Chu Hoài đứng ở cửa, cực kì tùy ý đáp một câu.

"Tam ca nói lời hồ đồ gì thế. Trong biệt viện thanh tịnh ít người, ngoại trừ mấy người chúng ta, chỉ có bộn hộ vệ trông cửa . Chuyện bảo vệ công chúa, ngoại trừ Tam ca, còn có thể là ai."

Sở Vương sốc lại tinh thần, phảng phất khi buồn ngủ có người đưa gối đầu tới, nói, "Vậy được, hộ vệ công chúa an toàn. An toàn là quan trọng nhất, tuyết rơi nhiều, đùng để ngã."

Hắn lập tức đi theo ra ngoài.

Diện tích nơi này khá lớn, hậu viện dựa dãy núi, coi như không có mười dằm, thì cũng phải được sáu bảy dặm.

Yuu: Cái này tui hong biết nha, nghe sáu bảy dặm sao có vẻ lớn nhỉ?

Năm người mặc áo choàng lông cẩn thận, che tai, da cừu, che gió, giày lông, bao kín toàn thân đi đến hậu viện.

Tuyên Chỉ thấy 'Ba thước tuyết dày tới gối', kích động hai mắt tỏa sáng, rốt cục cũng cười lên. Sở Vương thấy rõ ràng, lập tức nắm chặt cơ hội, ân cần mà đi theo trước theo sau, 'Hộ vệ công chúa an toàn' .

Lạc Trăn cùng Chu Hoài sóng vai đi phía sau, chuyện phía trước đều thấy rõ ràng.

Chu Hoài nhìn một lát, cười hít một câu, "Đi theo ngươi cùng công chúa quả thật có phúc, đời này rốt cuộc cũng nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của Tam ca rồi ."

Lạc Trăn đạp lên mặt tuyết, tiện tay đùa bỡn cành mai bên đường, "Trước kia hiếm thấy, về sau sẽ thường xuyên thấy"

Chu Hoài theo Lạc Trăn đi xuống đường mòn, đi sâu vào trong hậu hoa viên, hỏi ngược một câu, "Bọn họ hợp nhau thật sao?"

Lạc Trăn liếc nhìn hai bóng lưng phía trước, lười biếng duỗi eo, nói, "Dựa theo tình huống trước mắt, tách ra là không có khả năng . Về sau có hợp hay không, lúc đỏ rồi nói. Dù sao cũng phải thử mới biết được."

Nghi hoặc trong lòng Chu Hoài càng nhiều, nhíu mày, nhẹ giọng nói, "Vạn nhất ở cùng nhau, về sau lại không thích hợp, danh dự của công chúa..."

"Ngũ Gia từ trước đến giờ thông minh lanh lợi, sao hôm nay lại hồ đồ thế ." Lạc Trăn cười rộ lên, "Hoàng thượng tam cung lục viện, năm nay sủng cái này, sang năm sủng cái kia, tại sao không có người lo lắng 'Danh dự' của ông ấy." Nàng hướng cằm về phía Tuyên Chỉ, "Công chúa nay yêu thích Tam gia, thì cùng Tam gia ở với nhau. Về sau không thích nữa , đổi người khác là được."

Chu Hoài: "..."

Hắn xoay đầu lại, trầm mặc nhìn chằm chằm Lạc Trăn trong chốc lát, đưa tay đè lên huyệt thái dương, bất lực đi thẳng về phía trước.

Yuu: Mấy ngày nay tui bị ốm, nên chỉ có một chương thui ạ. Nếu mai đỡ hơn thì chủ nhật sẽ có chương tiếp theo nhaa/.

Truyện Chữ Hay