Nghĩ rằng Tứ gia kia đã yên tâm, nhưng Liễu Y Nhiễm vẫn không khỏi nghĩ nhiều. Nếu trong này không có âm mưu, có lẽ nàng sẽ nhận một vé vào thanh lâu chơi. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, nàng không muốn nhảy vào vũng nước đục này. Vậy nên nàng cần phải thoát ra thật sớm, càng nhanh càng tốt.
Nếu chỉ có một mình nàng, cũng không khó để thoát khỏi thanh lâu, nhưng nàng lại không yên lòng về nha đầu Bích Nhi này.
Không phải nàng có tâm địa Bồ Tát, cũng chẳng phải là người nhiều chuyện, lại càng không phải người dễ dàng tin tưởng người khác. Mặc dù chỉ mới ở cùng nha đầu kia không lâu, nhưng không thể phủ nhận rằng nha đầu kia thông minh, biết tiến lùi, là một người có tâm, nên mới khiến nàng để tâm đến. Vậy thì ngại gì mà không thử?
Thiên hạ to lớn, đều là đất của vua. Đặc biệt là sau khi nàng biết được nhiều chuyện như vậy, nếu rời khỏi đây, về sau chắc sẽ cực kỳ nguy hiểm. Nhưng nơi nào có người, nơi đó chắc chắn có thị phi. Đến chuyện mượn xác sống lại còn có thể xảy ra trên người nàng, nếu ông trời đã không muốn cho nàng chết, thì nàng có gì phải sợ?
Đêm đến, Liễu Y Nhiễm gọi Bích Nhi.
“Bích Nhi, vận mệnh phải nắm giữ trong tay mình, muội nói xem có đúng không?”
“Tiểu thư, Bích Nhi chỉ là một tiểu nha hoàn bé nhỏ trong thanh lâu mà thôi, không hiểu được những đạo lý lớn. Nhưng Bích Nhi không muốn nhận mệnh, cả đời chỉ có thể sống ở thanh lâu.”
“Tốt lắm, tiểu thư ta cũng không muốn nhận mệnh. Nếu ta nói chúng ta có thể rời khỏi nơi này, muội có đồng ý đi theo ta bất luận sống chết, bất luận chân trời góc biển không?”
“Kể từ khi Bích Nhi bị cha nhẫn tâm bán vào thanh lâu, Bích Nhi đã không còn người thân nào khác.” Nha đầu này bỗng quỳ xuống đến bùm một tiếng: “Chỉ có tiểu thư là đối xử tốt với Bích Nhi, tiểu thư là người thân duy nhất của Bích Nhi. Cho dù tiểu thư muốn làm gì, Bích Nhi đều tình nguyện đi theo!”
“Đứng lên đi, đừng động tí lại quỳ xuống như vậy.” Liễu Y Nhiễm nâng Bích Nhi dậy, nghiêm túc nói: “Ta không thích muội như vậy. Người với người không phân biệt đắt rẻ sang hèn, mỗi người được sinh ra đều có ý nghĩa riêng. Không có ai nghèo mà đáng xấu hổ cả, nếu muốn sống có tôn nghiêm thì không được khinh thường bản thân. Muội hiểu chưa?”
“Chưa từng có ai nói với Bích Nhi như vậy, tiểu thư... Bích Nhi, Bích Nhi không biết nên nói gì cho phải.” Bích Nhi thật sự không biết nên nói cái gì, xuất thân của nàng ấy không cho nàng ấy được lựa chọn. Nàng ấy chỉ là một nô tỳ, một người hạ đẳng. Quan niệm tôn ti đã ăn sâu bén rễ vào đầu, làm sao được nghe quan niệm mỗi người đều bình đẳng này? Chính vì không biết làm sao nên trong mắt Bích Nhi cũng không tự chủ toát ra sự khó tin.
“Vậy đừng nói gì cả, cứ im lặng vậy đi, chỉ cần muội hiểu là được.” Cái ánh mắt này tế nhị lắm nha, Liễu Y Nhiễm cười, lau đi nước mắt trên gò má Bích Nhi, kéo nàng ấy ngồi xuống với mình: “Bích Nhi, có rất nhiều chuyện nếu chúng ta chưa cố gắng hết sức, chưa thử giành lấy thì không được từ bỏ một cách dễ dàng. Lần này tiểu thư ta nhất định phải liều một phen, nên thật sự là có rất nhiều việc cần muội trợ giúp. Hơn nữa không được để cho người khác biết về chuyện ngày hôm nay.
“Chỉ cần là việc mà tiểu thư sai bảo, Bích Nhi sẽ cố gắng hết sức thực hiện, tuyệt không nhiều lời.”
Đúng rồi, chính là thái độ không hỏi nhiều, không nói nhiều, chỉ làm việc này khiến Liễu Y Nhiễm nghĩ đến một câu: “Chân thành hộ chủ!” Chủ? Thanh Liên là chủ? Thật sự là xem hoa trong sương mù, càng ngày càng khó phân biệt.
“Tốt lắm, ngày mai ta sẽ cho muội biết phải làm gì, giờ không còn sớm nữa, muội đi nghỉ ngơi đi.”
Đêm nay Liễu Y Nhiễm nghĩ rất nhiều, nghe Bích Nhi nói giải thi đấu hoa khôi sẽ được cử hành vào mùng năm đầu tháng sau, tính ra cũng chỉ còn nửa tháng nữa thôi. Nàng phải sắp xếp thỏa đáng hết mọi chuyện trong khoảng thời gian không dài không ngắn này, quyết không thể có bất cứ sơ suất gì.
Sau khi kiểm kê tài sản cá nhân bằng hiện vật của Thanh Liên một chút, tuy không có nhiều, nhưng đổi thành ngân lượng cũng rất khả quan. Có lẽ đây vẫn là tài sản Thanh Liên tích góp suốt mấy năm, hóa ra cũng là một người thông minh, biết tiết kiệm tiền phòng thân. Nàng phải làm thế nào mới lấy được khế ước bán thân mà thần không biết, quỷ không hay bây giờ? Vấn đề này thật sự hơi khó khăn, xem ra nàng vẫn phải đích thân ra tay một phen mới được!
Ngày hôm sau, Liễu Y Nhiễm dậy từ sớm, giao những trang sức kia cho Bích Nhi, dặn dò một phen, cuối cùng vẫn không quên dặn một câu: “Muội chia ra nhiều lần mà đi đổi, mỗi lần trở về nhớ phải mua những thứ ta cần, đừng để người khác hoài nghi.”
“Tiểu thư yên tâm, nhất định Bích Nhi sẽ làm tốt.” Nha đầu này biết tầm quan trọng của chuyện này, nhỏ giọng xác nhận, nhưng sắc mặt lại cười tươi như thường: “Tiểu thư, bây giờ tỷ khác xưa quá!”
“Trên đời này chỉ có chuyện con người không nghĩ ra được, chứ không có chuyện gì là không làm được.” Liễu Y Nhiễm nhàn nhã uống trà, lạnh nhạt mở miệng: “Được rồi, muội đi đi, thuận tiện gọi Nguyệt Nương đến đây giúp ta.”
Chỉ lát sau Nguyệt Nương đã đến, lần này nàng ta đến với vẻ mặt cười tươi: “Thanh Liên, ngươi có thể nghĩ thông suốt như vậy là tốt.”
“Mời Nguyệt Nương ngồi, uống trà đi.” Liễu Y Nhiễm không biểu hiện quá thân thiện, bởi vì với tính cách của Thanh Liên cũng không làm được mấy chuyện hư tình giả ý. Nhưng nàng lại không thể không cho Nguyệt Nương một liều thuốc an thần, nên những gì cần thể hiện ra ngoài thì vẫn cứ thể hiện: “Lần này gọi ngài đến đây, Thanh Liên đành phải làm phiền ngài về hạng mục đi đấu cụ thể của giải đấu hoa khôi.”
“Xem kìa, có yêu cầu gì ngươi cứ nói ra, nhất định ta sẽ xử lý một cách tốt nhất cho ngươi.” Nghe thấy Liễu Y Nhiễm chủ động nói đến giải đấu hoa khôi, Nguyệt Nương cười đồng ý liên tục. Tất nhiên nàng ta có thể xử lý tốt nhất, chẳng phải vẫn còn Tứ gia đó sao!
“Thanh Liên muốn thuê nhạc sư giỏi nhất ở trong thành, hơn nữa còn phải tự mình khảo sát.” Nàng không biết những lời miêu tả trong tiểu thuyết về sự kỳ diệu của nhạc sư có đáng tin không, vẫn nên đi kiểm chứng một phen mới được.
“Chuyện này thì ngươi cứ yên tâm, tất cả yêu cầu của ngươi về nhạc sư, vũ nương, trang phục, chắc chắn ta sẽ làm ngươi vừa lòng.”
“Nếu ngài đã nói như vậy, Thanh Liên đâu còn gì không yên tâm nữa?” Nàng cười nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Nương: “Thanh Liên cũng mong ngài yên tâm, chắc chắn Thanh Liên sẽ giành được danh hiệu hoa khôi này. Chỉ có điều...”
“Cứ nói đi, đừng ngại!”
“Không biết mấy ngày nay ngài có thể cho Thanh Liên ra ngoài một chút không?” Thấy Nguyệt Nương không nói gì, Liễu Y Nhiễm lại nói: “Lúc trước ngài nói đúng, có vài người chúng ta không trèo cao nổi, ta sẽ không nghĩ về chuyện trước kia nữa. Ngài cũng biết Thanh Liên mới trở về từ Quỷ Môn Quan, lần này chỉ muốn ra ngoài giải sầu. Thứ hai là đã mấy năm nay Thanh Liên chưa từng ra ngoài, không biết khung cảnh bên ngoài như thế nào. Sau này nếu thật sự có thể đi theo Vương Gia, sợ là cũng sẽ không được tự tại như bây giờ. Huống chi người khác còn thưởng thức văn chương của Thanh Liên, nhưng thế giới này vô biên, có những gì mà Thanh Liên chưa được biết? Nếu kiến thức hạn hẹp như vậy, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Vương Gia? Đương nhiên nếu như ngài lo cho an toàn của Thanh Liên, cứ phái người đi theo bảo vệ là được!”
“Không ngờ Thanh Liên lại nghĩ chu toàn như vậy. Chuyện ngươi nói cũng có lý, chỉ là dung mạo của ngươi...”
“Việc nhỏ này thì ngài cứ yên tâm, ta cải nam trang ra ngoài sẽ không có vấn đề gì đâu. Mong ngài cho phép.” Bởi vì tiếng thở dài trước khi ngươi đi lần trước, ta đánh cược ngươi cũng không đành lòng, cược ngươi vẫn còn một chút tâm địa mềm mại của phụ nữ. Ta không sợ ngươi không đồng ý, bởi vì tất cả lý do thoái thác nêu trên đều rất hợp tình hợp lý.
“Nói gì thế, Nguyệt Nương ta cũng không phải người không hiểu lý lẽ, ta đồng ý cho ngươi là được!”
“Vậy làm phiền Nguyệt Nương rồi!” Được sự cho phép, Liễu Y Nhiễm lập tức cảm ơn.
Hôm nay Nguyệt Nương đồng ý chuyện này, ngày sau nhất định sẽ hối hận. Chỉ là nếu không lợi dụng nàng ta, nàng ta bất dĩ, chẳng lẽ Liễu Y Nhiễm nàng thì không bất đắc dĩ sao?
Không thể không bội phục hiệu suất làm việc của Bách Hoa Các, mới hết một lúc đã mời được nhạc sư, còn chuẩn bị được một đống vũ y. Để kiểm tra thực lực của bọn họ, Liễu Y Nhiễm chọn riêng một ca khúc có tiết tấu sôi động, trong sáng. Không ngờ nàng chỉ mới hát một lần, bọn họ đã đàn tấu được không sai một âm nào. Tuy rằng hiệu quả không rung động lòng người như công nghệ cao ở hiện đại, nhưng thật sự khiến người ta giật hết cả mình. Như vậy quá hợp với ý muốn của nàng, hóa ra tiểu thuyết cũng có lúc không lừa dối người đọc.
Được sự cho phép của Nguyệt Nương, Liễu Y Nhiễm lập tức ra tay chuẩn bị làm việc của mình. Nàng thay bộ áo bào trắng đã được chuẩn bị từ trước, tóc dài buộc cao, một công tử anh tuấn, tiêu sái tay cầm quạt xếp bước ra khỏi phòng. Sự hóa trang nàng khiến người ta vô cùng hài lòng.
Nàng vừa mới ra khỏi sương phòng đã nghe thấy: “Hừ! Không hiểu ả Thanh Liên kia có gì tốt, hai ngày trước còn đòi sống đòi chết, hôm nay đã có khách quý đi vào, lại còn là một hậu sinh tuấn tú như vậy nữa!”
“Đúng vậy, ta thấy ả ngày thường làm bộ thanh cao, thật ra vẫn là thân thể hạ tiện đó thôi. Cái gì mà bán nghệ không bán thân, sợ là cánh tay đã cho ngàn người gối đầu rồi!”
“Đúng đấy, ỷ vào được Tứ gia chống lưng, tự cho là mình siêu phàm, cũng không nhìn lại xem mình là mặt hàng gì. Tứ gia là người thế nào? Làm sao coi trọng ả ta được! Cả ngày đeo khăn che mặt, xấu quá không dám gặp người hay gì?”
“Ha ha... ngươi ghen tị à? Mặc dù người ta không dám lộ mặt, nhưng chưa biết chừng công phu trên giường còn tốt hơn ngươi cả trăm lần, ngàn lần đấy!”
Tiếng cười mỉa và cay nghiệt, những lời nói ác độc không ngừng bay vào tai Liễu Y Nhiễm. Nàng không thèm để bụng, nữ nhân vốn hay ghen tị, nhưng ngược lại, sự đố kỵ này lại khiến nàng hài lòng. Kể từ bây giờ, đám người này sẽ không ngừng nói những lời khó nghe về Thanh Liên, chỉ mong chờ nàng biến mất luôn. Các ngươi cứ nói đi, về sau nàng còn phải cảm ơn bọn họ nữa kìa!
Ra khỏi Bách Hoa Các, quả nhiên phía sau có thêm mấy gã “bảo tiêu”. Cũng may bọn họ không phải người lưng hùm vai gấu, tất cả đều trông rất thanh tú. Có lẽ Nguyệt Nương đã bẩm báo với Tứ gia, hai người này là do hắn ta phái đến đây, nói dễ nghe là bảo vệ nhưng thật ra là để giám thị. Như vậy càng tốt, tất cả đều nằm trong dự đoán.
“Mấy ngày nay đành phải làm phiền hai vị đại ca.” Mặc kệ bọn họ có mục đích gì, ít nhất là người được “bảo vệ” như nàng vẫn nên tỏ vẻ cảm kích một chút, cũng coi như là hết tình hết nghĩa.
“Cô nương nói quá lời rồi.”
“Ai? Hai vị đại ca, các huynh nhìn thấy cô nương nào thế? Hiện giờ đứng trước mặt hai vị là một công tử đấy!” Liễu Y Nhiễm phe phẩy quạt xếp, mở miệng nhắc nhở.
“Công tử nói phải.”
Liễu Y Nhiễm khẽ gật đầu, bước về phía trước. Nàng chỉ nói là đi giải sầu, nên cũng chỉ đi dạo lung tung mà thôi.
Vừa ra ngoài, thấy hơi thở cổ đại trước mắt, đúng là cái gì tận mắt nhìn thấy mới là thật. Lúc trước trong lòng nàng vẫn không tin, nhưng lúc này chỉ còn lại sự thở dài. Nhìn mọi người đang hét to, đường phố cổ xưa, nàng bỗng yên tâm hơn. Nếu đã đến đây, vậy thì cứ an tâm ở lại đi!