Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

chương 38: lại thấy yêu nghiệt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Màn đêm buông xuống, phố xá ồn ào náo động cũng dần dần yên tĩnh lại. Sau khi đóng cửa tiệm, nàng để một đám nhân viên vẫn còn hưng phấn đi nghỉ chỉ chừa lại hai người gác đêm. Tiểu Đào cầm đèn, Liễu Y Nhiễm ngồi ngay ngắn ở một bên đấm đấm bắp chân hơi nhức mỏi, nàng nhìn Tiểu Nhứ đang mặt mày hớn hở ngồi kiểm kê doanh thu hôm nay ở đằng kia.

“Oa! Tỷ tỷ, tỷ đoán xem hôm nay chúng ta lời được bao nhiêu?” Tiểu Nhứ nhếch miệng cười thần bí, vốn Tiểu Mao và Tiểu Ngũ chưa bình phục được tâm tình vừa nghe được lời này càng thêm tỉnh táo tinh thần dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

“Riêng tiền đồ ăn chúng ta đã kiếm được lượng bạc đó!” Vừa nói nàng vừa đưa sổ sách qua lải nhải: “Cứ thế này chẳng mấy ngày là chúng ta có thể kiếm đủ tiền vốn rồi.”

Mọi người gồm cả Tiểu Đào nghe thấy con số này cũng khó tránh khỏi líu lưỡi, một ngày được lượng, mà lại là ưu đãi một nửa giá, nghĩ đến tửu lầu lớn trong thành cũng không được thế đâu.

Liễu Y Nhiễm chỉ ‘Ồ’ một tiếng, lật xem sổ sách trong tay, nhẹ giọng nói: “Ừm, tính toán không tồi, nha đầu có tiến bộ đấy, ít ngày nữa là có thể một mình đảm đương rồi.”

Nàng nhìn mấy người tươi cười rạng rỡ, nhíu mày nói: “Như vậy tính ra thì lương tháng cho các ngươi dường như hơi ít.”

“Tiểu thư, đã rất nhiều rồi. Tiền tiêu một năm của bá tánh bình thường cũng chỉ có mấy chục lượng bạc, một tháng chúng ta đã có mười lượng, không biết bao người hâm mộ chết đi được ấy!” Tiểu Mao vò đầu cười ngây ngô.

Thế mà có người ngại nhiều tiền…

“Đúng đó tiểu thư, có thể đi theo làm việc bên người tiểu thư là phúc khí của chúng ta, đãi ngộ vỗn dĩ đã rất phong phú rồi ai còn chê ít chứ?” Tiểu Ngũ cũng lập tức tỏ thái độ.

“Nói vậy Thủy Tinh Cung này thành cái hắc điếm mất, một bữa cơm xa hoa yến tiệc hải sản là đi trăm lượng bạc, các ngươi nói xem có phải lòng dạ ta quá hiểm độc không?” Liễu Y Nhiễm cong miệng cười nhạt, trong lòng lại vui đến nở hoa, vốn cửa hàng này mở ra để kiếm bạc của đám con nhà giàu kia, nàng đây còn đang chê ít đó.

“Ai dám nói là hắc điếm? Đồ ăn trong tiệm chúng ta đều là thượng phẩm hạng nhất, riêng ý tưởng độc đáo của tiểu thư sao có thể đánh giá bằng tiền tài chứ? Đây chính là không ai so được đó. Lại nói bạc của những nhà phú quý kia đều là lừa gạt mà có, có thể tiêu ở trong tiệm nhà chúng ta càng không phải thể hiện giá trị con người với người khác à? Không chừng trong lòng người ta còn vui thành dạng gì rồi đó.”

Chỉ là hôm nay những nhân vật lớn hiện thân đã khiến người ta nghĩ hết cái này đến cái khác trong đầu rồi, lời này Tiểu Ngũ nói thật là nói đúng lòng của Liễu Y Nhiễm rồi.

“Nói rất đúng, vì những lời này của ngươi nên ta cũng nên tăng lương cho các ngươi nha.” Liễu Y Nhiễm yêu kiều cười nói, nàng đóng sổ sách lại, gõ gõ tay lên mặt bàn: “Như vậy đi, cuối tháng tổng kết nhìn xem tình hình chỉnh thể rồi lại quyết định tăng nhiều hay ít. Thuộc hạ của ta làm việc, không nuôi người rảnh rỗi, cũng tuyệt đối không bạc đãi người chân chính bỏ sức.”

“Tiểu thư, lòng dạ ngài không hiểm ác chút nào, ngài quả thực chính là Bồ Tát sống.” So sánh này của Tiểu Mao chọc cho Tiểu Ngũ trợn trắng mắt lườn hắn ta một cái: “Cái gì mà Bồ Tát sống? Lời nên nói đều không nói, tiểu thư chính là tiên nữ hạ phàm mới đúng.”

“Đúng, đúng, là tiên nữ hạ phàm.” Tiểu Mao gật đầu như giã tỏi, Tiểu Nhứ và Tiểu Đào thấy vậy cười ầm lên, làm cho trên trán Liễu Y Nhiễm hiện vạch đen, xem ra người trong tiệm này mỗi người đều là đồ dở hơi đó!

Hiện giờ hải tặc đã diệt, Thủy Tinh Cung cũng đã khai trương rực rỡ, cuối cùng Tiêu Giác chuẩn bị hồi Ngụy Đô. Vào ngày đi, hắn lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với mọi người.

“Y Y, lần này từ biệt không biết đến khi nào mới được gặp lại, ngươi đừng có quên ta nhé. Lúc nào rảnh rỗi là phải đến thăm ta ngay đấy!” Hắn chỉ kém chưa nhào lên người nàng chùi nước mắt nước mũi.

Liễu Y Nhiễm mắc ói phất phất tay, hừ lạnh: “Y Y không nhọc ngươi thương nhớ, vẫn nên nhường cơ hội cho những hồng nhan tri kỷ đó của ngươi thôi, ngươi đi lâu như vậy sợ là nhóm giai nhân đã mỏi mắt mong chờ đó.”

“Nương tử… Trái tim bé bỏng của ta lại bị nàng làm bị thương nữa rồi.”

Ngươi cứ làm trò đi, nàng trực tiếp lơ hắn luôn.

“Đã không còn sớm nên lên đường rồi, trở về ngươi còn nhiều việc bận đấy.” Long Thiên Dật xem không nổi nữa cuối cùng cũng lên tiếng.

“Bảo trọng!” Tiêu Giác thu lại vẻ cười cợt, vứt cho hai người một ánh mắt hiểu rõ sau đó nhẹ nhàng xoay người lên ngựa, dứt khoát đi, chỉ để lại một câu cuối: “Chăm sóc nương tử nhà ta cho tốt…”

Tên gia hỏa thiếu đòn này!

Sau ngày đó, Liễu Y Nhiễm càng chuyên tâm với việc buôn bán, nàng vận dụng kiến thức kinh doanh và hình thức quản lý ở hiện đại, phát hành thẻ khách quý, lại thường xuyên bán ra một vài loại canh dinh dưỡng làm đẹp, chuyên phục vụ cho các tiểu thư, thái thái nhà quý tộc, lại thực hành chế độ cơm hộp, đương nhiên đây đều là phải thu khoản khác.

Khách nhân không những không giảm mà còn tăng lên, rất nhiều người đều vì mộ danh mà đến, việc buôn bán dĩ nhiên là phát triển không ngừng, cuộc sống mỗi ngày đều đếm tiền đến tay rút gân vô cùng thích ý.

Mỗi ngày Tiểu Nhứ đều mang theo chuyện xưa chạy đến Nhất Phẩm Hương, thường xuyên qua lại như vậy, hai người vậy mà thỉnh thoảng mắt đi mày lại, tiểu nha đầu mới chớm tình đầu, có tình yêu tưới tắm, thần thái cả người đều tỏa sáng, càng thêm xinh đẹp.

Mà Liễu Thiếu Khanh kia cũng là người có thể phó thác, đối với việc này Liễu Y Nhiễm nhìn thấy cũng vui mừng, nàng dự tính thật sự đến lúc cả hai người gắn bó keo sơn không thể phân ly thì sẽ giải quyết chuyện của bọn họ. Lại nói tuy nha đầu này đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào nhưng đối với việc nàng dạy lại không quên chút nào, làm việc rất có dáng có vẻ, sau khi trải qua rèn luyện, Liễu Y Nhiễm cũng dần ủy quyền cho nàng ấy. Hiện giờ nàng ấy cứ y như một tiểu lão bản, làm cho nàng thư thái không ít, chỉ thỉnh thoảng lộ mặt một cái vì dù sao nàng vẫn là chủ nhân.

Nói đến Liễu Thiếu Khanh, hắn luôn khen không dứt miệng với những chuyện xưa kia, một ngày hai lần không vắng buổi nào, những người nghe chuyện đến tiệm ngày một đông, mặc dù không phải vào tiệm ăn cơm mà chỉ nghe chuyện thế mà gió mặc gió, mưa mặc mưa, buổi nào cũng chật ních. Người kể thư thái, người nghe vừa lòng, mà tiền nghe truyện đạt được cũng làm cho mọi người cười cong mắt.

Nhoáng một cái đã qua hai tháng, cơ thể này dưới sự huấn luyện của Liễu Y Nhiễm đã không còn gầy yếu như trước nữa. Trừ cái gọi là nội công mà cổ nhân hay gọi, công lực kiếp trước đã hồi phục gần hết, nàng rảnh rỗi lại mày mò chút vũ khí lạnh, tuy không đuổi kịp uy lực của mấy loại pháo súng công nghệ cao nhưng cũng đủ làm cho người ta sợ hãi.

Tiêu Giác thường xuyên gửi thư thăm hỏi, Long Thiên Dật tuy không thường tới nhưng luôn thông qua hạ nhân hỏi thăm nàng, làm cho trái tim cô độc của Liễu Y Nhiễm cùng dần dần ấm áp.

Cho dù lời nói của bọn họ không hề đề cập đến tình hình hiện nay của Thiên Sóc hoàng triều nhưng từ việc người ở Nhã Viên càng ngày càng bận rộn, Liễu Y Nhiễm cũng âm thầm đoán ra vài phần, đây tuyệt đối không đơn giản chỉ là thương nhân. Cho dù như thế nào, trong lòng bọn họ cũng chưa từng muốn kéo nàng xuống nước làm cho nàng vô cùng cảm kích, chỉ là gần đây càng ngày càng có nhiều bồ câu đưa tin làm nàng phải lưu tâm.

Nàng sao lại không rõ đạo lý sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy chứ? Nàng nghĩ cuộc sống thái bình này sợ rằng cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, không biết một cái đẩy tay thì sẽ lung lay thế nào đây!

Hôm nay trời vừa mưa một trận, trong không khí vẫn còn ngập tràn hương thơm của bùn đất, cảnh lá xanh hoa tàn cũng làm đôi mắt thêm tươi mát. Sáng sớm nha đầu Tiểu Nhứ kia đã đi đến tiệm, giờ phút này Liễu Y Nhiễm cũng mang theo Tiểu Đào ra khỏi cửa đi đến Thủy Tinh Cung, Liễu Thiếu Khanh đang kể đến ‘Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh’.

Tiểu Mao nhìn thấy Liễu Y Nhiễm đang muốn chạy đến hành lễ lại bị nàng xua tay đuổi đi, nàng tùy ý ngồi xuống, ngay sau đó một chén trà hoa lập tức được dâng lên. Đám người này dưới sự dạy dỗ của nàng hiệu suất làm việc cũng tăng cao, nàng vừa lòng cười cũng say sưa làm người nghe một lần.

Không thể không nói, chuyện xưa từ trong miệng Liễu Thiếu Khanh kể ra quả nhiên là xuất sắc tuyệt vời, dù nàng đã thuộc làu cốt truyện này, cũng xem nhiều lần cảnh xuất thần nhập hóa được diễn trong ti vi, nhưng mị lực của văn nói lại vô cùng, bỏ đi hình ảnh kiếp trước, trí tưởng tượng trong đầu nàng trôi xa ngàn dặm, sao mấy thứ vật chết kia có thể so chứ?

Nói xong một đoạn, hắn ta mỉm cười gật đầu với Liễu Y Nhiễm, thế là nàng trả một cái lễ về, đứng dậy…

“Liễu Nhi!” Tiếng gọi vô tận mị hoặc lại từ tính vang lên, Liễu Y Nhiễm hơi cứng người một chút, ngay sau đó tiếng kinh ngạc cảm thán vừa vang lên thì toàn trường đột nhiên lại yên tĩnh. Nàng chậm rãi xoay người, người kia một thân áo tím đã bay đến trước mặt nàng.

“Sao ngươi lại đến đây?” Yêu nghiệt này đi đến đâu cũng là tiêu điểm, giờ phút này là bừa bãi hiện thân như vậy, tiếng xì xào nho nhỏ đang dần vang lên, Liễu Y Nhiễm nhíu mày nhìn về phía sau hắn, lần này hắn chỉ dẫn theo hai tùy tùng, một nam một nữ, lại là người nàng quen mặt.

“Thủy Tinh Cung này đang nổi như mặt trời ban trưa, sao ta có thể không đến chứ.” Hắn duỗi tay dịu dàng vén một sợi tóc rối của Liễu Y Nhiễm ra sau tai nàng, rồi đến gần một bước, vẻ mặt tà mị nói: “Liễu Nhi nghênh đón ta như vậy ư? Uổng công ta cố ý đến đây.”

“Khách quan, trên lầu còn có nhã gian, ngài…” Yêu Nghiệt lạnh lùng liếc mắt một cái, Tiểu Mao run lên một chút, hắn nhìn qua nhìn lại hai người vài lần, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm tiếp tục mở miệng: “Ngài có thể cùng tiểu thư…”

“Được!” Không đợi Tiểu Mao nói xong, Yêu Nghiệt đã kéo tay Liễu Y Nhiễm đi thẳng lên lầu.

Đây là coi như nhà của mình à? Tiểu Mao thấy thế chạy nhanh lên trước dẫn đường, Liễu Y Nhiễm híp mắt nhìn lại, Tiểu Mao run lên một cái chạy càng nhanh hơn. Tiểu tử tốt lắm, chỉ một câu đã bán nàng đi rồi, đều tại yêu nghiệt chọc họa!

“Ánh mắt không tồi, nhanh trí linh hoạt, là một nhân tài, người Liễu Nhi dạy dỗ tất nhiên không tầm thương.” Hắn như nhìn ra tâm tư của Liễu Y Nhiễm, thế nên tâm tình thật tốt là cất lời khen.

“Người của ngươi cũng không kém.” Nàng liếc mắt nhìn hai thân ảnh theo sát phía sau, nàng cũng không xem nhẹ ánh mắt sắc bén chợt lóe lên của nàng kia.

“Hôm nay ta ở lại đây, các ngươi lui xuống đi.” Hắn nghe vậy thì cười khẽ, cũng không quay đầu lại mà phân phó.

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Trước khi đi nàng kia còn không quên trợn mắt lườm nàng một cái, nàng đây trêu ai chọc ai chứ?

“Cái đó nàng ta…”

“Bọn họ sẽ tự sắp xếp.”

Bọn họ thế nào liên quan gì đến nàng? Nàng chỉ muốn nói là người nào đó rất có ý với ngươi đó, chẳng qua có người thích tự chủ trương, đến nói cũng không để cho nàng nói xong.

Hắn nhìn Liễu Y Nhiễm cười yêu mị: “Chẳng lẽ Liễu Nhi ghen à?”

Giấu thông minh giả hồ đồ, xem ra hắn cực kỳ rõ ràng lòng của thuộc hạ này nha.

“Có phải ngươi nên buông tay không?” Vào nhã gian, thế mà yêu nghiệt lại lôi nàng ngồi cùng hắn, nhìn bàn tay đang nắm lấy tay nàng sao chướng mắt thế chứ.

“Không sao, ăn cơm có tay phải.” Hắn nói xong tay trái nắm càng chặt.

Sao nàng không phát hiện ra người này là tên vô lại nhỉ? Tiểu Mao thấy thế rất ‘Thức thời’ mà nhanh chóng xoay người rời đi.

“Tiểu Mao!” Hai chữ vừa nói ra thành công làm cho bóng người dừng lại, hắn ta xoay người lại ánh mắt đầy vẻ cầu xin. Thằng nhóc chết tiệt thế mà đã muốn chạy? Nàng hất mặt: “Còn không châm trà cho khách? Từ khi nào lại không có quy củ như vậy!”

“Không cần, đi xuống bê đồ ăn lên là được.” Yêu nghiệt nâng cằm lại nhìn chằm chằm Liễu Y Nhiễm không chớp mắt.

“Tiểu Mao, rượu ngon đồ ngon đến, ta cho cái ưu đãi giảm giá %.” Vậy nàng còn khách khí cái gì chứ?

“Vâng… Đồ ăn lập tức lên ngay.” Hắn ta như được đại xá chạy không thấy bóng dáng, hai người đều là chủ nhân không thể đắc tội, sao hắn còn dám đứng ở đây chứ.

“Liễu Nhi cũng thật biết buôn bán!”

“Vào cửa hàng này của ta thì là khách hàng, ngươi lại là mộ danh mà đến dĩ nhiên ta phải chiêu đãi thật tốt rồi.”

“Ồ! Đây là Liễu Nhi mời ta đến phủ à!” Hắn ‘Bừng tỉnh đại ngộ’ gật đầu nói, hắn buông tay đang nắm tay nàng ra thay vào đó là ôm lấy eo nàng kéo vào trong ngực hắn, một tay nâng cằm Liễu Y Nhiễm: “Vậy mà rất có tinh thần, hai người kia quả nhiên không bạc đãi nàng.”

“Tỷ…” Tiểu Nhứ vừa tiến vào lập tức nhìn thấy hình ảnh ái muội như vậy, nàng ấy nhất thời xấu hổ đứng ngây tại chỗ, sau một lúc lâu nàng ấy mới nói: “Ta không thấy gì cả, các ngươi cứ tiếp tục…”

Ôi chao, vừa rồi ở dưới chỉ thấy một nam nhân kéo tỷ đi nên nàng ấy cho rằng đã xảy ra chuyện gì, lúc này mới mượn tiếng mang đồ ăn lên để tiến vào tìm hiểu, nào biết đâu… Nhưng mà nam nhân này thật xứng đôi với tỷ nha, thật là trời đất tạo thành một đôi!

“Để đồ ăn lên đi!” Yêu nghiệt chỉ tay lên bàn, nhưng vẫn ôm người trong ngực, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt âm trầm của nàng.

“Hả? À… Được!” Tiểu Nhứ không thể không xoay người cùng mấy tiểu nhị đặt từng món lên bàn, thỉnh thoảng lại nhìn trộm hai người vài lần, khóe miệng vểnh cao, nàng ấy cười tủm tỉm nói: “Các ngươi cừ từ từ dùng, từ từ dùng…”

Nói xong lập tức lui xuống, còn ái muội nháy mắt với Liễu Y Nhiễm, cuối cùng nàng ấy còn đóng kín cửa phòng. Này đúng là hai tay đều hướng ra ngoài cả luôn.

“Ừm, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Hắn nếm một miếng tôm hùm, lại gắp một miếng đưa đến bên miệng Liễu Y Nhiễm, tà tà cười: “Ta rất vui lòng đổi cách đút cho nàng.”

“Ngươi…” Bình tĩnh bình tĩnh, rốt cuộc nàng nặn ra một nụ cười dưới cái nhìn chăm chú của hắn há mồm ra.

“Diễm, Hình Diễm. Ta thích nàng gọi ta là Diễm.” Nói rồi hắn lại gắp bào ngư đưa đến miệng nàng.

Được rồi, được rồi, dù sao ăn đồ của nhà mình lại kiếm được bạc, còn có mỹ nhân tiếp cho, nàng không thiệt. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng thoải mái hơn nhiều, bình tĩnh ăn từng miếng từng miếng đồ ăn hắn gắp tới.

“Liễu Nhi, hiện giờ thanh danh Thủy Tinh Cung đã lan xa, nàng là lão bản sẽ bị người ta ghen ghét.” Hắn vừa cẩn thận đút đồ ăn cho nàng vừa như vô tình nói.

“Chúng ta nói chuyện rất không công bằng.” Liễu Y Nhiễm vốn không ngại hắn tên họ là gì, có thân phận gì. Nhưng nào có đạo lý người ta sờ soạng ngươi từ trên xuống dưới mà ngươi vẫn hoàn toàn không biết gì về người ta, ngay cả tên cũng là vừa mới biết đó. Nàng ghét cảm giác bản thân không thể khống chế tình hình, cho dù lời này có ý nhắc nhở nàng phải cẩn thận.

“Liễu Nhi cũng biết Ngọc Hư Cung chứ?” Hắn tùy ý ném ra một câu giống như nói về rau của cải xanh bình thường, nhưng lại không biết lời này vừa ra tựa như sấm sét giữa trời quang.

Đúng là Ngọc Hư Cung mà hiện giờ giang hồ đang truyền đến ồn ào huyên náo đó!

Truyện Chữ Hay