Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

chương 26: ai so với ai mới là diễn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm hôm sau, Liễu Y Nhiễm tỉnh dậy với đôi mắt gấu trúc. Tiểu Nhứ, Tiểu Đào trước sau bước vào phòng. Một người rửa mặt chải đầu cho nàng, một người chuẩn bị đồ ăn sáng cho nàng.

Mặc dù Tiểu Đào kia bây giờ coi như là nha hoàn của Liễu Y Nhiễm, nhưng Tiểu Nhứ vẫn theo thói quen tự mình thu xếp, bắt chước lời nàng thì chính là "Tỉ tỉ của mình, không tự mình chăm sóc thì chăm sóc ai?"

"Ối!" Tiểu Nhứ kinh hãi thốt lên một tiếng, kéo Liễu Y Nhiễm lại nhìn chằm chặp, tiếp lại sờ sờ chăn đệm giường đệm: "Tỉ, có phải đêm qua trở lạnh ngủ không được hay không? Làm sao mà mới có một đêm đã tiều tụy đi rồi."

"Nha đầu chết tiệt, hô to gọi nhỏ, làm ta giật mình." Tính bộp chộp nóng nảy của nàng ta không biết lúc nào mới sửa được đây.

Liễu Y Nhiễm không khỏi lắc đầu cười nói: "Lần đầu xa nhà, sợ là không quen. Chẳng qua là ngủ không yên thôi, không có chuyện gì."

"Vậy mau ăn sáng đi, xíu lên xe rồi lại nghỉ ngơi sau." Vừa nói vừa nhanh nhảu bưng tới chén canh hạt sen.

"Ừ." Nàng gật đầu đồng tình, bưng chén cháo lên ăn.Tiểu Nhứ cũng tự giác ngồi ở một bên ăn điểm tâm sáng.

"Tiểu Đào, ngươi cũng ngồi đi, chúng ta cứ tự nhiên." Tiểu Nhứ thấy nàng cúi đầu đứng ở một bên bèn vội gọi.

"Nô tỳ không dám."

"Ôi..." Liễu Nhứ bỗng nhiên ý thức được mình vượt quá thân phận, bất an liếc nhìn Liễu Y Nhiễm đang ăn cháo, miệng ngậm chặt.

"Ngồi đi, ăn xong còn phải lên đường, lỡ giờ thì không tốt đâu." Liễu Y Nhiễm nhàn nhạt mở miệng, không phải tất cả mọi người đều được nàng thật tâm đối đãi.

Nàng ta lúc này mới dè dặt vào ngồi. Dùng xong bữa ăn, ba người đi ra khỏi cửa phòng. Bên ngoài đã có hai người đứng chờ.

Tiêu Giác nhìn Liễu Y Nhiễm buông lời chọc ghẹo: "Nương tử, mới một đêm không gặp, nhìn bộ dáng kia là nhớ ta đến mất ngủ hay sao?"

Ban ngày ban mặt buông lời vô sỉ?

"Tướng công! Giữa thanh thiên bạch nhật nói lời này là để cho người chê cười sao. Thật cũng không mặt mũi gặp người khác nữa rồi..." Liễu Y Nhiễm vừa nói che mặt, còn không quên giậm chân, biểu hiện thái độ nữ nhân thẹn thùng đến tinh tế.

Ai mà không biết diễn chứ, hừ!

"Khụ khụ..." Long Thiên Dật ho khan hai tiếng, trợn mắt nhìn Tiêu Giác một cái, "Vẫn không biết giữ mặt mũi thể diện gì khiến người ta cười chê. Nhất định là giường của quán trọ quá cứng nên không ngủ được. Ra ngoài không bằng ở nhà, phải để ý một chút."

Người này diễn người kia chèo, người xem đến đây cũng đủ rồi.

"Vậy thì đi đường nhanh chóng một chút. Về sớm cũng tránh cho mọi người bị mệt mỏi. Việc chính quan trọng." Nếu mọi người đã có tinh thần phấn chấn như vậy không diễn không chèo thì thật có chút tẻ nhạt.

"Hóa ra nương tử không nhẫn nại chờ đợi được mà muốn liền ngay lập tức đi gặp hải tặc trong truyền thuyết rồi." Tiêu Giác cười đùa sờ cằm một cái. Tiếp đó tay đặt lên ngực, mặt đầy vẻ thương tâm: "Hắn đáng cho nàng cả đêm trằn trọc hay sao? Đáng thương cho trái tim nhỏ bé này của ta quá đi!"

Mặc dù hắn luôn manghình dánglà một công tử phong lưu nhưng Liễu Y Nhiễm biết mỗi câu hắn nói tự nhiên có ý của hắn, lập tức tiếp lời: "Nếu như lời đồn đãi không phải là giả, vậy thì đáng chứ."

Cười cười quan sát hắn một phen, mắt đầy ý khiêu khích: "Nghe nói là mị lực vô biên đó..."

Liễu Y Nhiễm ăn ốc nói mò. Nhắc tới hải tặc ai nấy đều kinh hồn bạt vía, nào còn có người rảnh rỗi đi xem người ta tròn méo ra sao? Nhưng nghe được bàn luận của người khác thì hình như là có chuyện như vậy thật. Đặc biệt là câu tiếp theo này của Tiêu Giác.

"Nương tử không ngoan chút nào. Trước mặt tướng công còn dám nói đến gã đàn ông khác, xem ra chút nữa phải làm gì nàng mới được." Hắn ôm nàng vào trong ngực, trong mắt hiện lên một tia “nguy hiểm”.

"Đáng ghét, ngươi biết rõ người ta không phải có ý đó mà." Liễu Y Nhiễm cố ra vẻ thẹn thùng núp vào trong ngực hắn, thấp giọng nói, "Nên nói đều nói rồi, đừng diễn nữa."

"Nàng đó!" Hắn cưng chìu nhéo nhẹ đầu mũi Liễu Y Nhiễm, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn lướt qua người đứng ở một bên, mở miệng nói: "Tiểu Đào, đỡ tiểu thư lên xe nghỉ ngơi."

"Dạ." Tiểu Đào cung kính tiến lên, đỡ tay Liễu Y Nhiễm đi về phía xe ngựa đậu một bên từ sớm.

"A? Tỉ… Đợi muội với." Tiểu Nhứ từ trợn mắt há hốc mồm vội vàng lấy lại tinh thần hô lên sau lưng. Nha đầu này, xem trò vui xem đến ngây dại!

Lên xe, Tiểu Nhứ vốn định hỏi chút gì, thấy Liễu Y Nhiễm lại khôi phục dáng vẻ bình thản không gợn sóng thì liền thông minh tức thời không lên tiếng. Trong xe nhất thời im lặng, chỉ nghe tiếng bánh xe lục cục lăn về phía trước.

Thừa dịp lúc này, Liễu Y Nhiễm cẩn thận quan sát Tiểu Đào đang ngồi ở một bên.

Môi đỏ răng trắng, chân mày lá liễu cong cong, còn nhỏ nhưng rất thanh tú. Mặc dù là người mặc áo vải thô, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú.

Dưới con mắt soi mói"nóng như lửa đốt" của Liễu Y Nhiễm, nàng ta ngẩng đầu nhìn một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, trong mắt cũng không có vẻ bối rối.

"Tiểu Đào."

"Dạ, tiểu thư có gì phân phó?"

"Trước đây ngươi trong đại hộ nhân gia, những quy củ kia tự không cần ta nói nhiều. Hiện đã đi theo ta, ta chính là chủ tử của ngươi." Thấy nàng gật đầu liên tục, lại nói tiếp: "Ngày sau đi lại trong trang, ngươi chỉ để ý làm chuyện trong bổn phận của mình thôi. Nếu như xảy ra điều gì không may, ta cũng không bảo vệ được ngươi, ngươi biết không?"

"Nô tỳ biết." Nàng ta nhỏ giọng nói, nghe không ra suy nghĩ gì, nhưng Liễu Y Nhiễm biết nàng nghe lọt được.

"Ừ, biết là tốt." Điều chỉnh tư thế, nằm trên nệm nhỏ, "Ta cũng mệt rồi.Tiểu Nhứ, không có chuyện gì thì đừng gọi ta."

" Được, tỉ nghỉ ngơi cho khỏe đi." Vừa nói cầm lấy chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên.

Đoạn đường này cũng yên ổn vô sự. Trừ việc đếm xuống phải vào nhà trọ, xe ngựa cơ bản chưa từng ngừng nghỉ dọc đường. Nhoắng một cái đã đi mười ngày, Long Tường sơn trang không còn xa.

Truyện Chữ Hay