“Kỳ quái, nàng ta là bà chủ sao? Sao trước giờ muội chưa từng gặp nàng ta nhỉ?” Lúc đi trên đường, Tiểu Nhứ thấy rất khó hiểu.
“Không phải mỗi chủ cửa hàng đều ngày ngày tự mình bán hàng, hơn nữa chẳng phải muội cũng nói cửa hàng này mới khai trương không lâu đó sao? Chỉ có thể nói là hôm nay chúng ta khá may mắn thôi.” Mới chỉ nửa năm đã tạo được thanh danh như vậy, mặc dù nàng rất kinh ngạc nhưng cũng không muốn suy nghĩ sâu xa, hôm nay nàng chỉ muốn đi dạo phố mà thôi!
Vì thế nàng lại dẫn Tiểu Nhứ đi dạo khắp nơi một phen. Mỗi khi mua gì cho Tiểu Nhứ, nàng ấy đều ngạc nhiên vừa kêu lên, Liễu Y Nhiễm phải dùng ánh mắt uy hiếp nàng ấy mới thu thanh. Khi hai người ôm một đống chiến lợi phẩm đi vào “Đệ Nhất Lâu”, hai người kia đã đang ngồi uống trà ở bên cửa sổ lầu hai, phía sát đường. Liễu Y Nhiễm lập tức kéo Tiểu Nhứ chạy tạch tạch lên lầu, đi vào nhã gian.
“Tỷ, chúng ta mua nhiều đồ như vậy, buổi tối đi hội đèn lồng làm sao cầm được?” Tiểu Nhứ buông mấy cái tay nải trên người xuống thở dốc.
“Nha đầu này mệt ngốc luôn rồi hả?” Liễu Y Nhiễm vừa nhấp một ngụm trà vào miệng đã suýt chút nữa phun ra, cầm cái quạt chỉ vào trán Tiểu Nhứ. Thấy Tiểu Nhứ vẫn còn đứng đó, nàng vỗ cái ghế bên cạnh mình rồi nói: “Mau ngồi xuống! Việc này muội còn phải nhọc lòng hả? Cái xe ngựa kia để làm cảnh à?”
“Hắc hắc, đúng rồi.” Lúc này Liễu Nhứ mới yên lòng cười ngây ngô, chỉ chốc lát sau lại giở tay nải ra như khoe bảo vật, nói: “Trang chủ, đây đều là tỷ tỷ mua cho ta đó, đẹp không?”
“Được rồi, được rồi, chẳng phải muội vừa kêu vừa đói vừa khát sao?” Nếu nàng không ngăn lại, có khi nha đầu này sẽ lôi mỗi thứ ra khoe một lần quá.
“Muội muội này của ngươi đáng yêu thật.” Tiêu Giác thấy thế không chút che giấu sự buồn cười, Long Thiên Dật cũng không khỏi cười một trận thoải mái. Nha đầu kia bị hai người bọn họ cười đến nỗi đỏ mặt cúi đầu.
“Nữ hài tử da mặt mỏng, làm phiền hai người đừng trêu chọc nàng ấy nữa. Ta cũng đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.” Liễu Y Nhiễm nói đùa, nếu cứ để như vậy có khi nha đầu này sẽ chui xuống đất mất.
Long Thiên Dật nghe vậy thì vỗ tay, tiểu nhị liền đi vào cung kính hỏi: “Khách quan có việc gì cần sai bảo ạ?”
“Mang thức ăn lên!”
“Vâng, xin khách quan chờ một lát, đồ ăn sẽ lên ngay.” Tiểu nhị nói xong thì nhanh chóng lui ra ngoài.
Nghe Long Thiên Dật phân phó như vậy, nàng biết bọn họ đã gọi xong món ăn từ trước. Quả nhiên, sau một lát, một bàn thức ăn đầy đủ hương vị đã ở trước mặt bốn người.
Liễu Y Nhiễm cũng không khách khí, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Hai người kia cũng không hề để bụng, cũng động đũa ngay sau đó.
Liễu Y Nhiễm không khỏi than thầm, hai người này ăn một bữa cơm cũng ưu nhã như vậy. Có khí chất, quả thật là một nam nhân cực phẩm!
Đèn rực rỡ mới lên, phố xá càng thêm ầm ĩ, khiến nàng nhớ lại lúc những tòa nhà cao ốc ở kiếp trước lên đèn sáng trưng cũng lấp lánh như sao đầy trời, cảnh đêm khá xinh đẹp. Lại nhìn thành trấn cổ xưa này, toàn bộ con đường đã được trang trí bằng những loại hoa đăng đủ hình dạng và màu sắc lộng lẫy rực rỡ khác nhau, phóng khắp tầm mắt cũng không nhìn thấy điểm cuối. Nam, nữ, già, trẻ, bình dân cũng được, quý tộc cũng thế, giờ phút này đều cười tươi, hài hòa. Không khí vui sướng ập vào mặt, nhìn mọi người ở xung quanh, Liễu Y Nhiễm không khỏi chìm đắm trong cảnh sắc này.
Tiêu Giác cũng từng nói qua với nàng về lễ hội đèn lồng này, cũng giống như những gì nàng tưởng tượng. Mỗi năm tổ chức lễ hội một lần là truyền thống dân tộc ở hoàng triều Thiên Sóc này, có rất nhiều tài tử giai nhân đã tìm được người mà mình nhất kiến chung tình ở lễ hội này. Nói như cách của nàng thì là một ngày hội xem mắt cỡ lớn.
Vừa xem hoa đăng thủ công độc đáo tinh xảo, vừa nghe mọi người đoán đố đèn, nàng hưởng thụ sự thích thú chưa từng có ở thời không cổ xưa này.
Liễu Y Nhiễm còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, vừa quay đầu lại đã không thấy mấy người Tiểu Nhứ đâu, có lẽ là bị tách ra do đám người rộn ràng nhốn nháo này. Nàng khẽ cười lắc đầu, nhưng cũng không vội vàng. Đây là một trong những khả năng nàng đoán được có thể xảy ra ở phố xá sầm uất, nên nàng cũng đã báo trước địa điểm gặp mặt rồi.
Liễu Y Nhiễm còn đang cảm thán đầu óc mình thật thông minh, không ngờ nhất thời có tiếng sấm vang lên. Phố xá nào nhiệt trong nháy mắt đã trở nên hỗn loạn, cái khả năng này thì thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nàng cũng lập tức tăng nhanh tốc độ bước chân, không muốn mình ướt sũng như con gà rớt vào nồi canh.
Ánh mắt chợt lóe, nàng thoáng nhìn thấy một bé trai bị ngã xuống đất. Liễu Y Nhiễm thầm kêu không tốt, vội chạy đến như bay, vừa bế bé trai lên bảo vệ trong ngực, vừa nhanh chóng lui sang một bên. Mới vừa thở phào một hơi, chưa kịp nói một câu nguy hiểm thật thì một đám đông đã chen đến.
Dưới chân Liễu Y Nhiễm khẽ lảo đảo một cái suýt thì ngã về phía sau, đang định xoay người thì một cách tay mạnh mẽ đã chặn ngang đỡ lấy nàng. Liễu Y Nhiễm rơi vào một vòng tay ấm áp, hơi thở thuộc về nam tính lập tức bao bọc lấy nàng.
Xoay người ngẩng đầu...
Người này có một đôi mắt phượng hẹp dài, hai tròng mắt kia đen bóng như hai cái hồ sâu, đen đến nỗi không thể hòa tan được. Liễu Y Nhiễm tự nhận sức miễn dịch của mình rất mạnh, nhưng chỉ ánh mắt này đã làm nàng không kìm lòng được hãm sâu vào đó.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, đôi môi hơi mím của hắn khẽ cong lên thành một vòng cung. Nụ cười này, như tan ra một hồ nước xuân. Nếu xung quanh là bụi hoa, nàng dám nói nụ cười này đủ để làm cho trăm hoa ảm đạm phai mờ. Ngay cả hai cái hồ sâu kia cũng như trở nên trong suốt, tức khắc sáng như sao trời.
Không phải Liễu Y Nhiễm không nhận thấy được sự thay đổi nhỏ bé này, chỉ có thể đổ thừa cho nụ cười kia, cười đến nỗi cả người nàng đều thoải mái như đắm mình trong gió xuân, khiến nàng không khỏi duỗi tay ra miêu tả hình dáng khuôn mặt của hắn. Trái ngược với khung cảnh hoảng loạn, ồn ào, náo động ở xung quanh, khi hai người nhìn nhau, thế giới bỗng yên lặng, giống như có một tấm chắn kỳ diệu ngăn cách nơi đây với thế giới bên ngoài.
Mãi đến khi hạt mưa to như hạt đậu rơi lên người, Liễu Y Nhiễm mới bừng tỉnh hoàn hồn, ảo não vì sự thất thố của mình, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cong khóe miệng lên, vươn tay sờ lên gương mặt kia một chút, cuối cùng đảo qua đôi môi mỏng nhưng vẫn no đủ và không mất gợi cảm kia.
Giọng điệu bất mãn phun ra bốn chữ: “Nhân thần cộng phẫn!”
Nhân lúc hắn sững sờ, Liễu Y Nhiễm nhẹ nhàng rời khỏi sự ôm ấp của hắn, mang theo một tia chật vật quay đầu đi mất. Thật là đẹp đến nỗi trời người đều ghen tị, khiến một người vốn có sức miễn dịch khá mạnh đối với nam tính có tướng mạo không tầm thường như nàng cũng phải thất thố. Đây chắc chắn là một “vết nhơ” trong cuộc đời của nàng!
Hiển nhiên là hắn cũng nghe hiểu những lời nàng nói, phía sau truyền đến một tiếng cười trầm thấp lại đầy từ tính. Đúng là quá không có thiên lý, đã đẹp người thì thôi đi, phát ra âm thanh còn mẹ nó dễ nghe như vậy.
Nam nhân kia cũng mặc áo tím, khi giai nhân bứt ra, độ ấm trong lồng ngực cũng biến mất. Hắn chưa từng cảm thấy lưu luyến cảm giác mềm mại trong lồng ngực, nhưng giờ phút này lại không khỏi có chút tiếc nuối.
Hắn hoàn toàn không màng sự thấm ướt trên người, mãi đến khi bóng người màu tím kia đã từ từ biến mất khỏi tầm mắt hắn mới nhảy dựng lên, chỉ chừa lại một câu: “Còn thú vị hơn cả ta tưởng tượng!” rồi biến mất không còn hình bóng.
Ba người kia thấy Liễu Y Nhiễm ướt đẫm nhưng trở về bình an thì cũng yên lòng. Tiểu Nhứ cầm khăn bông chà lau cho nàng, còn không ngừng trách móc sao nàng lớn như vậy còn không biết chăm sóc bản thân, thấy trời mưa còn để mình ướt nhẹp. Liễu Y Nhiễm chỉ cười không nói, mặc kệ cho Tiểu Nhứ lầm bầm về mình, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Cảm giác được người khác quan tâm thật là tốt.
Sợ Liễu Y Nhiễm cảm lạnh, Tiêu Giác dặn xa phu ra roi thúc ngựa trở về thật nhanh. Lễ hội đèn lồng long trọng mỗi năm một lần bị một cơn mưa thình lình cắt đứt, cứ thế kết thúc. Nhưng Liễu Y Nhiễm cũng được nhìn no con mắt rồi, nghĩ đến có lẽ trên đời cũng không có nhiều chuyện được viên mãn, nên sự buồn bã cũng lập tức tiêu tan.