Liễu Y Nhiễm xúc động mà vỗ lưng Liễu Nhứ, nhẹ giọng an ủi: “Ta không phải tiểu thư của muội, nên muội cũng không cần tự coi mình là nha hoàn. Nếu đã theo họ của ta, sau này muội làm muội muội của ta đi. Ta không cần nha hoàn mà là một người tri kỷ thật sự. Có người tri kỷ nào còn thân hơn người thân chứ? Ta muốn vứt bỏ quá khứ, sống một cuộc đời hoàn toàn mới. Mặc dù có thể tương lai không được thuận buồm xuôi gió, thậm chí là cực kỳ nguy hiểm, nhưng chỉ cần muội đồng ý...”
“Tỷ!” Liễu Y Nhiễm đang định đẩy Liễu Nhứ ra, nói cho nàng ấy biết tính nghiêm trọng của chuyện này, thế nhưng Liễu Nhứ bỗng ôm chặt nàng hơn, buột miệng thốt ra một tiếng “tỷ”. Nước mắt vừa nãy còn chưa ngừng rơi nay lại càng rơi nhiều hơn: “Đồng ý, cái gì muội cũng đồng ý... Chỉ khi đi theo tỷ tỷ, muội mới cảm thấy mình là một con người, là một người có tác dụng!”
Mặc dù Liễu Nhứ không nói rõ ra, nhưng Liễu Y Nhiễm vẫn nghe rõ rành mạch câu này. Nàng cực kỳ cảm động mà vỗ lưng Liễu Nhứ, để yên cho nàng ấy phát tiết cảm xúc, đáy lòng lại thầm nói hết câu vừa rồi mà nàng còn chưa nói xong: “Chỉ cần muội đồng ý, nhất định ta sẽ bảo vệ muội thật tốt, tuyệt đối không để muội phải chịu một chút tổn thương nào!”
Chờ Liễu Nhứ bình phục lại cảm xúc, nàng mới nắm tay kéo nàng ấy ngồi xuống ghế, rót một chén trà cho Liễu Nhứ.
“Rốt cuộc thân phận của Tứ gia là gì?” Nếu hai người đã nói rõ hết mọi chuyện, đương nhiên nàng có thể hỏi những chuyện mà nàng không hiểu. “Nếu muốn chuẩn bị trước khỏi họa, phải hiểu rõ chi tiết về đối phương.”
“Nhắc đến Tứ gia, cả hoàng triều Thiên Sóc này không ai là không biết, cũng được coi là một nhân vật ghê gớm.” Tiểu Nhứ vẫn có chút tán thưởng đối với Tứ gia. Nàng ấy nói như vậy lại càng khiến người ta thêm tò mò, Liễu Y Nhiễm cũng không ngắt lời, nghe Tiểu Nhứ tiếp tục nói: “Tứ gia tên thật là Lâm Phong, đứng thứ tư trong nhà nên được gọi là Tứ gia. Hắn ta là hữu tướng của hoàng triều Thiên Sóc, khi lên Tể tướng mới chỉ hai mươi hai tuổi, hiện giờ đã nhậm chức được hai năm.”
“Đương triều Tể tướng sao?” Liễu Y Nhiễm nghe vậy thì thật sự cả kinh, không ngờ lại có một vị Tể tướng trẻ tuổi như vậy. Thảo nào Tiểu Nhứ lại khen ngợi hắn ta như vậy, cũng là một nhân vật truyền kỳ! Nàng đã sớm biết thân phận của hắn ta không tầm thường, nhưng lại không ngờ địa vị lớn như vậy. Nghe Liễu Nhứ nói, thì vẫn còn một vị tả tướng, nàng nghĩ một chút rồi tiếp tục hỏi: “Vậy tả tướng thế nào?”
“Nhứ Nhi cũng không biết nhiều về người này, chỉ biết đương kim hoàng thượng có thể thuận lợi đăng cơ như vậy, không thể không có công của tả tướng. Không những đức cao vọng trọng, mà còn là nguyên lão, Tứ gia cũng là môn sinh đắc ý của ông ta!” Liễu Nhứ nói xong lại như nghĩ đến gì đó, vội vàng hỏi: “Tiểu... à không, tỷ... chẳng lẽ hôm nay Tứ gia nói gì với tỷ sao?”
“Ồ, Nhứ Nhi đang lo lắng cho ta hả?” Nàng cười hỏi, trông dáng vẻ lo lắng kia là biết nha đầu này thật sự quan tâm nàng: “Yên tâm, những gì nên nói ta đều nhờ người nhắn cho hắn ta rồi, đương nhiên cũng không thể nói hết được. Đã biết hắn ta không đơn giản từ sớm, nên mới hỏi muội. Đâu thể để người ta biết rõ mình mà mình chẳng biết gì về người ta!”
“May mà hôm nay có hai vị trang chủ tương trợ, nhưng sau này thì sao? Tỷ tỷ có tính toán gì chưa?” Nha đầu này cũng không bị tính nô lệ ở cổ đại ăn sâu bén rễ, nhận tỷ tỷ xong thì vui mừng gọi tỷ.
Nghe đồn hai đại sơn trang này đều không quan tâm chuyện chính trị, nhưng dù sao cũng nắm giữ mạch máu kinh tế của quốc gia, hơn nữa còn rất nổi bật. Thanh danh của họ đã vang xa khắp bên ngoài, có câu người sợ nổi danh heo sợ mập! Như Thẩm Vạn Tam phú khả địch quốc kia cuối cùng vẫn bị Chu Nguyên Chương chém giết đó thôi. Mà với tài lực và thế lực của hai người này, ai dám nói bọn họ thật sự không có ở đây, không quan tâm chuyện đó?
Mặc dù Liễu Y Nhiễm nghĩ như vậy, nhưng cũng chỉ là nghĩ thầm mà thôi. Nha đầu này nói đúng, xem tình hình trước mắt, cũng chỉ còn cách đi theo bọn họ mới là tốt nhất.
Vậy phải nghĩ cách để có thể ở lại bên cạnh bọn họ!
Lúc này, mưa gió sắp ập đến Bách Hoa Các.
“Liễu Y Nhiễm?” Sao hắn ta không biết nàng còn có một cái tên như vậy? Lâm Phong vỗ bàn cực mạnh, nước trà văng khắp nơi: “Đúng là học được bản lĩnh!”
Nguyệt Nương quỳ xuống đất theo tiếng đập bàn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Khi thấy một Thanh Liên khác lên sân khấu, nàng ta đã biết có chuyện xấu xảy ra. Hiện giờ Nguyệt Nương thật sự có ý nghĩ biết vậy chẳng làm, sao nàng ta lại tin Thanh Liên đổi tính, còn đồng ý nhiều yêu cầu của nàng như vậy? Phút cuối cùng còn ra thủ đoạn như vậy, Nguyệt Nương tự xưng là thông minh, cũng đã lăn lộn nhiều năm, kết quả vẫn là không có mắt, để cho người ta gây ra mầm họa lớn như vậy dưới mí mắt mình.
“Ngươi, nói chút đi.” Tứ gia khẽ ngẩng mặt lên, nói với “Thanh Liên” đang quỳ dưới đất.
“Nô tỳ Tiểu Thảo, vốn là nha hoàn nhóm lửa ở phòng bếp...” Tiểu Thảo run rẩy mở miệng, trình bày một hồi.
Nàng ta rất thông minh, chỉ nói chuyện mình cải trang bị Liễu Y Nhiễm phát hiện và dùng chuyện này để uy hiếp, còn vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Cuối cùng nàng ta lấy khế ước bán thân ra: “Gia, đây là khế ước bán thân mà Thanh Liên cô nương đưa cho nô tỳ. Nô tỳ... nô tỳ nhất thời bị mỡ heo che tâm, phạm phải sai lầm lớn này, mặc gia xử trí.”
Nàng ta nào biết sau khi Liễu Y Nhiễm treo đầu dê bán thịt chó rồi chạy thoát ra ngoài như thế, để lại nàng ta ở đây đợi vận mệnh, nàng ta không bị mỡ heo che tâm thì là cái gì?
Lâm Phong nhận lấy xong, sắc mặt đại biến, rồi lại cảm thấy cổ quái.
“Nguyệt Nương, tìm thử xem còn thiếu gì không.”
Nguyệt Nương không dám chậm trễ, vội vàng đi tìm. Sau một lúc lâu, mặt xanh như lá chuối: “Khởi bẩm Tứ gia, không... không thấy của Thanh Liên và nha đầu bên cạnh nàng.”
“Nha đầu kia đến lúc nào? Sao lại đến đây?”
“Hai... hai năm trước, không lâu sau khi gia mang Thanh Liên về, nàng ấy đã tự nguyện bán thân...” Nguyệt Nương nói câu tự nguyện bán mình rất nhỏ, nếu Nguyệt Nương còn không rõ ẩn tình trong đó thì đúng là sống uổng phí.
Thảo nào, chỉ bằng Thanh Liên làm sao có thể lấy được những thứ này, thì ra là có người thâm tàng bất lộ. Nhưng nếu không có Thanh Liên phân phó...
“Tốt tốt tốt...” Lâm Phong nói liền ba chữ tốt, cười ra tiếng: “Giỏi lắm Thanh Liên, giỏi lắm Liễu Y Nhiễm!”
“Ngẩng đầu lên.” Tứ gia tiến lên, ngón tay nắm hàm dưới của Tiểu Thảo cẩn thận đánh giá. Thấy dáng vẻ nhịn nước mắt của nàng ta, đúng là dáng vẻ có vài phần tư sắc, chủ yếu là hắn ta nhìn thấy sự ngoan ngoãn và một tia không cam lòng trong mắt nàng ta: “Nếu việc đã đến nước này, về sau làm Thanh Liên cho tốt.”
“Xin nghe theo sai bảo của gia.” Tiểu Thảo, không, Thanh Liên rũ mắt, cung kính cúi rạp người.
“Đừng để xuất hiện một Liễu Y Nhiễm thứ hai!” Hắn ta nói xong, chỉ nghe rắc một tiếng, chén trà đã vỡ vụn.
“Thanh Liên không dám!”
Thanh Liên cắn chặt môi, không có sự bất mãn, trong mắt chỉ có sự kiên quyết. Cho dù nàng ta không làm được người trên cao, cũng phải kéo người đã tính kế nàng ta xuống địa ngục.