Tà Vương Sửu Phi

chương 163: chương 163: ly khai hòa phủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG : LY KHAI HÒA PHỦ

Editor: Luna Huang

Nghe được một câu kia của Hòa Tương Lâm, những gia đinh kia lập tức hành động, bởi vì ai cũng biết gia pháp đối với bọn hạ nhân, cho tới bây giờ đều là không nể mặt, dằn vặt vào chỗ chết, thời khắc này biện pháp duy nhất chính là nghe lệnh! Chính là lúc hạ thủ chú ý một chút, tuyệt không thương tổn được vương phi nửa phần là được!

“Các ngươi thật đúng là dám?”

Những lời này không phải là bởi vì sợ mà còn nói ra miệng, mà là muốn cảnh cáo bọn họ, nếu động thủ, tự gánh lấy hậu quả!

Thế nhưng, bọn họ có lẽ sợ câu gia pháp hầu hạ kia của Hòa Tương Lâm hơn, bọn gia đinh như ong vỡ tổ xông đến chỗ Địch Diên Diên cùng Dung nhi, Dung nhi tự nhiên là có chút sợ, bởi vì một khi bị bắt về, chính là hành hung một trận, còn không biết những người đó muốn ngược đãi nàng thế nào mới cam tâm!

Nhưng khi Dung nhi thấy vẻ mặt bình tĩnh của Địch Diên Diên, vẻ mặt khinh bỉ của Bạch Tuyết đứng ở bên mình, còn có Thanh nhi nhìn qua có điểm sỏa hồ hồ cũng giống đang chờ xem trò vui, nàng liền biết, Diên Diên nhất định sẽ có đường lui! Nói không chừng xung quanh còn có cao thủ gì đang âm thầm bảo vệ!

Thế nhưng, một gia đinh cũng không thể tiếp cận Địch Diên Diên một bước, Bạch Tuyết liền tốc độ nhanh nhất tương kì đánh bại, từng chiêu ở giữa yếu điểm, không có nhất thời là tuyệt đối không dậy được!

Người ở chỗ này ngoại trừ Bạch Tuyết, Địch Diên Diên còn có Thanh nhi, không ai sẽ tưởng tượng được Bạch Tuyết một nữ tử kiều tiểu dĩ nhiên sẽ có thân thủ tốt như vậy! Toàn gia Hòa Sung đều hoàn toàn ngây ngốc, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào, những gia đinh kia cũng càng là lùi bước, không dám ở tiến đến bắt Dung nhi.

“Dung nhi, chúng ta đi. . .”

Cùng Thanh nhi một người một bên đỡ Dung nhi, sau đó từng bước một chậm rãi đi ra ngoài cửa đại sảnh, thế nhưng lại không ai dám ngăn cản! Thấy vậy, Hòa Sung cũng biết lại để cho gia đinh ngăn cản đã là không có khả năng, nhưng nếu để tiện Dung nhi kia đi ra ngoài như vậy, quan đồ gì của hắn cũng xem như không còn! Tuyệt đối không có khả năng để một nha đầu làm hỏng đại sự của hắn a! Nên, thật nhanh chạy đến phía sau của Địch Diên Diên, chuẩn bị kéo Dung nhi về bên cạnh mình. .

Chỉ là, Địch Diên Diên không phải là một người không có một chút tâm phòng bị, sớm nghĩ đến bọn họ sẽ có nước cờ này, thời gian Hòa Sung vẫn chưa có hoàn toàn đến gần, Địch Diên Diên xoay người một cái cũng đủ để cho Hòa Sung dừng bước, cho dù Hòa Sung có gan lớn hơn nữa cũng không dám thương tổn một sợi tóc của Địch Diên Diên, cũng không có khả năng thực sự chống đối Địch Diên Diên!

“Nếu Hòa tướng quân nói bổn cung không thể chỉ nghe lời nói một bên của Dung nhi, vậy bổn cung trở về tự nhiên sẽ hảo hảo điều tra rõ, ngươi làm cha của Dung nhi thế nào, Dung nhi cùng bổn cung đều thấy trong mắt, ngày khác điều tra rõ chân tướng, tự nhiên sẽ đối ngoại làm sáng tỏ, Hòa tướng quân ngươi rốt cuộc là một từ phụ hay một người muốn lợi dụng nữ nhi mình thỏa mãn tư tâm của bản thân. Không nên có ý nghĩ muốn cản bổn cung, bổn cung hiện tại muốn hảo hảo vì Dung nhi chữa thương, nếu ngươi còn ngăn, không nên trách bổn cung không khách khí!”

Nói xong, Địch Diên Diên liền trực tiếp xoay người, cũng không quay đầu lại đỡ Dung nhi ly khai Hòa phủ, mà Dung nhi cũng không có một tia lưu luyến nhìn về phía cha mình, vô luận Hòa Sung ở phía sau khuyên lơn Dung nhi trở về với hắn thế nào, nàng cũng không có trả lời một câu!

. . .

Trở lại Tà vương phủ, Tà Vô Phong đã ngồi ở chính viện, xem bộ dáng là chờ có chút không nhịn được, nhìn thê tử của chính mình đỡ một nữ hài toàn thân thương chậm rãi đi tới, liền trực tiếp để Lâm quản gia sau lưng tìm Cảnh Thương đến, cũng không có lộ ra biểu tình có bất kỳ bất mãn nào, tuy rằng cũng không biết Diên Diên mang người nào về, nhưng biết đây nhất định là bằng hữu của Diên Diên.

“Tham kiến Tà vương!”

Tuy rằng Diên Diên là bằng hữu của mình, có thể miễn lễ tiết, thế nhưng mới vào cửa liền thấy Tà vương, lòng của Dung nhi vẫn là khẩn trương một chút! Chưa từng có gặp qua Tà vương gần như vậy, tướng mạo tuyệt thế vô song kia, đối mắt thâm tử mê người kia tựa như có thể câu hồn người đi mấy! Nhưng, cho dù Tà vương hoàn mỹ hơn nữa, Dung nhi cũng không động lòng ái mộ, thời gian bất quá nhìn thấy thì kinh diễm, hơn nữa từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Tà vương nàng đã nghĩ, trên đời này nữ nhân có thể xúng với Tà vương, thực sự có sẽ? Không nghĩ tới, Tà vương nhanh như vậy liền tìm được, hơn nữa rất vinh hạnh, Tà vương phi dĩ nhiên thành bằng hữu của mình!

“Đứng lên đi, không cần giữ lễ tiết như thế, tướng công nhà của chúng ta mới không có kiểu cách như vậy! Đúng không, tướng công!”

Nâng Dung nhi dậy, ngọt ngào quay Tà Vô Phong cười, thấy Địch Diên Diên như vậy, trên mặt Tà Vô Phong không tự chủ đỏ lên, nâng tay phải lên đặt ở trên môi, nhẹ nhàng khụ một cái che đậy xấu hổ của mình, Tà Vô Phong như vậy quả thực vô cùng khả ái! Trong mắt của Dung nhi, một màn như vậy là có chút cho người không tưởng được! Thật không ngờ Tà vương vẫn lạnh lùng vô tình cũng sẽ có một mặt đáng yêu như vậy!

“Yêu, vương phi nương nương của ta, lại quen thêm bằng hữu mới rồi sao? Còn bị thương? Tuyết nhi, có phải là nàng mất chức rồi hay không?”

Cảnh Thương bất quá mới lộ diện đã nói một câu nói như vậy, sau khi Bạch Tuyết nghe lập tức biến sắc mặt, nguyên vốn không có bất kỳ biểu lộ gì trực tiếp mang theo chút tức giận!

“Ta nói rất nhiều lần không nên gọi ta Tuyết nhi! Còn cười cái gì cười, không thấy có người bị thương ở đây sao? Còn không qua đây xem!”

Mặc dù là đang mắng chửi, nhưng người bên ngoài cũng thập phần như thê tử mắng tướng công, có câu nói đánh là tình mắng là yêu, xem ra thật không có nói sai, Bạch Tuyết cùng Cảnh Thương hai người đại khái chính là bồi dưỡng tình cảm như vậy!

“Tuân mệnh!”

Nghe xong lời của nữ nhân nhà mình nói, Cảnh Thương không chỉ một điểm đều không có tức giận, trái lại có vẻ càng cao hứng hơn!

“Dung nhi, đây là Cảnh Thương, hắn sẽ giúp ngươi chữa tốt, nhất định sẽ không để cho trên người ngươi có lưu lại một chút vết thương nào! Ngươi trước hết ở chỗ này đi, chuyện sau này, chậm rãi dự định tiếp…”

Đối với Dung nhi mà nói, cha kia có nhận hay không, là chuyện của bản thân nàng, Địch Diên Diên là sẽ không can dự hay hỏi tới, thế nhưng nếu như còn bất kỳ người nào muốn khi dễ bằng hữu của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!

“Ân… Cảm tạ ngươi, Diên Diên!”

Nói xong Bạch Tuyết liền đỡ Dung nhi đi đến đình môn bên kia của viện tử, Địch Diên Diên liền trực tiếp đi tới ngồi xuống bên người Tà Vô Phong, uống một ngụm trà Tà Vô Phong đưa lên, sau đó chậm rãi nói…

“Đây là bằng hữu ta vừa quen, nàng tên Dung nhi, là nữ nhi của vị Hòa tướng quân kia, thế nhưng ở nhà luôn luôn bị người khác khi dễ, ngươi không ngại nàng đến nơi đây ở chứ?”

Trước Địch Diên Diên sẽ không có trưng cầu qua ý kiến của Tà Vô Phong, thế nhưng nàng cũng biết Tà Vô Phong nhất định sẽ không cự tuyệt, tuy rằng người bên ngoài vô luận thê thảm thế nào chịu khổ thế nào cũng cùng hắn không quan hệ, thế nhưng chỉ cần là nàng tự mình mở miệng cầu, tự nhiên sẽ không cự tuyệt!

“Ân, chỉ cần nàng thích là được… Mệt không?”

Biết ở Hòa phủ nhất định xảy ra chuyện, nghĩ sẽ mệt mỏi thê tử của chính mình, Tà Vô Phong khó chịu, căn bản không cần Địch Diên Diên nói nhiều một câu, liền trực tiếp đem tội danh hống hách thêm vào trên người của Hòa Sung!

“Không mệt, chính là xem một đám hát diễn hí, ngươi biết, ta thích xem hí nhất!”

Những thứ hí kịch do người thật diễn này là Địch Diên Diên thích nhất, trái lại người thật so với con hát hóa trang, mặc y phục xong biểu diễn trên đài còn vui hơn, rất khác với phu nhân tiểu thư danh môn khác.

“Mới vừa rồi, Thành vương phi đã tới, còn tặng một ít điểm tâm, có muốn ăn hay không. Ta cho người chuẩn bị?”

Biết đi ra ngoài sớm, Diên Diên nhất định là mệt mỏi, thời gian Thành vương phi tới, Tà Vô Phong từ bên ngoài trở về, hai người gặp mặt, chợt nghe Diên Diên tán thưởng cao điểm Thành vương phi làm ăn ngon, nhìn Thành vương phi cố ý làm điểm tâm đưa tới, Tà Vô Phong ngoại lệ tự mình chiêu đãi, bất quá nhìn ra được, mặt của Thành vương phi nguyên bản cao hứng bởi vì nghe được Diên Diên không ở mà trở nên cô đơn, cuối cùng vài câu, rồi rời đi.

“Ăn, ăn cơm trước! Tướng công, ngươi không cảm thấy Thành vương phi tốt với ta có chút quá độ sao? Tổng cảm giác ánh mắt của nàng nhìn ta, hình như đang nhìn một người khác…”

Đối với Thành vương phi, Địch Diên Diên cảm thấy nàng là người tốt, sẽ không làm thương tổn bản thân, nhưng là nói thế nào cũng bất quá mới quen không được một tháng, thoáng cái có cảm tình sâu đậm như thế hãy để cho khó có thể lý giải, hơn nữa Địch Diên Diên là một người cực kỳ nhạy cảm, nhân gia đối với nàng thế nào, nàng có thể chuẩn xác cảm thụ được, mà Thành vương phi là thật tâm, thế nhưng nàng nhìn lại, vẫn có một điểm không chân thật như vậy! Kế tiếp lời của Tà Vô Phong liền hoàn toàn có thể giải thích vì sao Địch Diên Diên sẽ có cảm giác như vậy…

“Kỳ thực Thành vương phi ngoại trừ có hai nhi tử, còn có một tiểu nữ nhi, là nữ nhi lúc lớn tuổi mới có, nên thập phần sủng ái, thế nhưng nữ nhi mười sáu chết đuối vong thân… Nếu như nàng còn tại thế, cũng lớn như nàng, tên của nàng cũng có một chữ diên, nhũ danh gọi Diên Diên.”

Đối với chuyện của Thành vương phủ, Tà Vô Phong vốn là không có hiểu như vậy, chỉ biết là Thành vương phủ là có một vị tiểu thư, bất quá không biết cùng tên với Diên Diên, sau lại, là cảm thấy Thành vương phi thực sự có chút không thích hợp, cho nên mới cho người đi thăm dò, không nghĩ tới tra được những thứ này…

“Thì ra là thế, nhìn thấy ta như vậy, nhất định câu dẫn hồi ức của nàng, tư nữ tình thiết, cho nên mới đặc biệt tốt với ta!”

Nghĩ tới đây, không khỏi đau lòng, thay Thành vương phi, nguyên bản nàng là cô nhi chưa từng có phát hiện tình thương của mẹ thật vĩ đại, thế nhưng khi nàng làm thê tử của Tà Vô Phong, đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thời nghênh đón nữ nhi của mình đến, nàng bắt đầu dần dần minh bạch, kỳ thực cảm tình của một mẫu thân đối với nữ nhi người ngoài không thể hiểu được, huống chi một nữ nhi bảo bối mười sáu năm cứ như vậy ly khai bản thân, nàng làm sao có thể không đau?

“Nàng có có dự định mới?”

Nhìn trong con ngươi Địch Diên Diên lóe lên đau xót, lại có vài phần biểu tình kiên định, hắn liền biết, Diên Diên lại nghĩ đến muốn giúp người, nếu Diên Diên muốn làm, hắn làm tướng công lại sao không ủng hộ!

“Ân, muốn giúp nàng giải tâm kết! Bất quá, tạm thời còn chưa biết muốn làm gì, ta đói bụng, tướng công ăn cơm đi!”

“Ân, Diên Diên của ta đáng yêu nhất!”

Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Diên Diên, Tà Vô Phong trực tiếp đứng lên, ôm Địch Diên Diên vào trong ngực, đi đến nhà ăn. . .

“Tướng công, ta có mảnh mai như vậy sao? Mới không cần bế! Thả ta xuống!”

“Không phải nói đói bụng sao? Đói bụng tự nhiên không có khí lực rồi, vậy để ta ôm ôm đi!”

—— đề lời nói ngoài ——

Cảm tạ các vị chi trì nga!

Truyện Chữ Hay