CHƯƠNG : MUỐN TRỞ VỀ RỒI SAO
Editor: Luna Huang
Lá rụng lẳng lặng nằm trong đình viện, thỉnh thoảng một trận gió thổi qua, cuồn cuộn nổi lên vài miếng, vờn quanh dưới chân của hai người, lần thứ hai nặng nề rơi xuống đất nằm im…
“Tuyệt, ngươi không muốn làm hoàng thượng?”
Trong viện tử cũng chỉ có Địch Diên Diên cùng Phượng Linh Tuyệt hai người, xung quanh tĩnh đến một chút thanh âm cũng không có, vừa ở bên trong đại sảnh Phượng Linh Tuyệt muốn nói cái gì đó, cũng thủy chung không có nói ra, Địch Diên Diên liền trực tiếp liền trực tiếp để Phượng Linh Tuyệt bồi nàng đi một chút, ra ngoài viện, nguyên bản Tà Vô Phong không đồng ý, bởi vì hắn biết nàng mệt sắp chết, nhưng không đồng ý lại bởi vì một ánh mắt của Địch Diên Diên mà một lần nữa chận trở lại, chỉ có thể tùy Địch Diên Diên cùng Phượng Linh Tuyệt ly khai.
“Không phải, chỉ là…”
Phượng Linh Tuyệt nhìn trắc diện của Địch Diên Diên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói như thế nào cho ra lời…
“Chỉ là cái gì?”
Nguyên bản Địch Diên Diên nhìn ngọc lan trên cây xoay mặt liền nhìn về phía Phượng Linh Tuyệt, tựa hồ đang đợi câu trả lời của hắn, không phải là bởi vì cảm thấy Phượng Linh Tuyệt sẽ quyến luyến ngôi vị hoàng đế cho nên mới phải cảm thấy hắn sẽ không chút do dự đáp ứng làm hoàng đế, mà là bởi vì đây đã thần hóa thành một loại trách nhiệm, lúc này cho dù hắn cho dù hắn không muốn cũng phải nhận loại trách nhiệm này, nếu như hắn thực sự không muốn, vậy cũng trước hết đáp ứng, sau đó sẽ tìm người khác.
“Nếu leo lên ngôi vị hoàng đế, rất nhiều chuyện cũng sẽ trở nên thân bất do kỷ…”
Tựa như hôn sự, vì Phượng Dạ quốc, hắn có thể cả đời vì một người, không thú thê tử? Huống chi, hắn liền không thể tùy thời nhìn Diên Diên, xem nàng sống tốt không…
“Thế gian này có thể có người ép buộc ngươi làm chuyện người không thích không?”
Địch Diên Diên không có suy nghĩ sâu xa, chỉ là nghĩ lấy tính cách của Phượng Linh Tuyệt, có ai có thể buộc hắn làm chuyện hắn không muốn?
Chỉ là Địch Diên Diên không biết, đây là có, nàng buộc hắn làm chuyện hắn không muốn, hắn không muốn buông tha nàng, nhưng lựa chọn cuối cùng của nàng lại để cho hắn từ bỏ thứ có được của cả đời này…
“Có, người kia đó là ngươi…”
Phượng Linh Tuyệt nhẹ giọng nói ra, gương mặt tuyệt tuấn cũng không có nhìn về phía Địch Diên Diên chỉ là xa xa nhìn phía trước, tựa hồ trống không một vật, nhưng Địch Diên Diên sớm trong tâm hắn, vĩnh viễn cũng không có thể quên được…
“Được rồi, không nói những thứ này nữa, có muốn leo lên ngôi vị hoàng đế hay không, là quyết định của ngươi, ta sẽ không cản trở, có lẽ ngươi cũng nên tiếp quản trọng trách này thử sau đó mới quyết định. Được rồi, nếu hết thảy đều giải quyết rồi, ta cùng Tà Vô Phong cũng cần phải trở về…”
“Trở về… Thực sự phải trở về sao?”
Không muốn trong con ngươi của Phượng Linh Tuyệt một chút cũng không có che giấu, vô luận là thân phận thế nào, hôm nay cải biến để hắn trở tay không kịp, như là khoảng cách giữa hai người trở nên càng thêm xa xôi, hắn phải leo lên ngôi vị hoàng đế của Phượng Dạ quốc, mà Diên Diên, xa gả Mị quốc, trở thành Vương phi người khác!
Lần này, Diên Diên rời đi, bọn họ khi nào mới có thể gặp lại?
“Vậy, nếu ta leo lên ngôi vị hoàng đế này, ngươi cũng không tận mắt thấy điển lễ đăng cơ của ta?”
Cho dù hôm nay hắn đối với ngôi vị hoàng đế này một chút hứng thú cũng không có, thế nhưng hắn sẽ nguyện ý tiếp quản Phượng Dạ quốc trước, sau đó dự định tiếp, đương nhiên, chính là lúc Diên Diên quyết định gả cho Tà Vô Phong hắn cũng đã quyết định buông tha ngôi vị hoàng đế nguyên bản nên thuộc về hắn, bởi vì Diên Diên sẽ không có thể làm hoàng hậu của hắn, hắn cũng đã biết trên thế gian này sẽ không có nữ nhân để hắn động tâm nữa, nên, ngôi vị hoàng đế, hắn sẽ không chấp nhất, bởi vì nếu như leo lên ngôi vị hoàng đế, hôn sự của hắn không còn là chuyện của một mình hắn nữa.
Nhưng tình huống hôm nay, chỉ có hắn leo lên ngôi vị hoàng đế mới có thể lĩnh trên dưới triều đình bái phục mà không tái sinh sự cố nữa, nên, cho dù không muốn, hắn cũng sẽ tiếp thu trước, ngày khác tìm được thí sinh thích hợp, hắn sẽ thoái vị.
“Kỳ thực ngươi cũng không thèm để ý ngôi vị hoàng đế này không phải sao? Vậy ngươi đã không thèm để ý, chính là ta làm bằng hữu của ngươi, có đi chứng kiến hay là không, có quan trọng đâu, hoặc là, sau này ngươi tìm được một nữ nhân chân chính để yêu, muốn thành hôn, vô luận ta ở chân trời góc biển, ta cũng sẽ trở về, chúc phúc các ngươi!”
Lời của Địch Diên Diên xuất phát từ chân tâm, nàng cũng không có lời này còn có thể tổn thương gì đến Phượng Linh Tuyệt, bởi vì này đây đã thành sự thật, nàng cũng không nguyện tránh đi, nếu nàng đã chọn, nhân sinh của các nàng say này cũng bất đồng, cuộc sống của Phượng Linh Tuyệt còn phải tiếp tục, sau này hắn còn sẽ gặp phải nữ nhân thích hợp hơn so với nàng. . .
“Ân. . . Đã biết ngày mai mang ta đi thăm mẫu hậu đi. . .”
Nghe Địch Diên Diên nói như vậy, Phượng Linh Tuyệt cũng không dừng lại ở cái đề tài này nữa, bởi vì tâm ý của Diên Diên hắn cũng sớm đã biết được, Diên Diên muốn cho hắn một lần nữa sống cuộc sống của hắn, thế nhưng, có thể sao?
Mẫu hậu rời cung nhiều ngày, cũng vẫn chưa gặp một lần, lúc sự tình yên ổn cũng là thời gian đi xem mẫu hậu, bất quá, trong lòng Phượng Linh Tuyệt đã có một loại dự cảm, hình như đã y hi cảm thấy mẫu hậu đã rất thất vọng với phụ hoàng, không biết sau khi khỏi hẳn còn có nguyện ý trở lại trong cung hay không. . .
“Ân, ngươi phải đi về sao? Có muốn dùng qua bữa tối mới đi hay không?”
Nhìn mặt của Phượng Linh Tuyệt lóe lên lo lắng, Địch Diên Diên không phải là không biết hắn đang lo lắng chút gì, thế nhưng chuyện của di nương nàng sẽ không can thiệp, lại không biết khuyên bảo, hoàng thượng sở tác sở vi cho dù không phải là xuất phát từ bản ý, nhưng ý chí cũng quá không kiên định, nếu đổi lại là Tà Vô Phong hoặc Phượng Linh Tuyệt, chuyện như vậy tuyệt đối không có khả năng phát sinh, cho dù di nương yêu hoàng thượng đi nữa, nhưng thế nào cũng sẽ bị thương tổn. . .
Hơn nữa, tình cảm của hai người, bên thứ ba không dễ can thiệp nhất, lần trước giới thiệu Nam Oanh cho Phượng Linh Tuyệt nàng thiếu chút nữa chú thành sai lầm lớn, lần này, nàng sẽ không can dự nữa. . .
Cũng đã gần thời gian mặt trời lặn, cho dù Phượng Linh Tuyệt sau khi trở về bận rộn nữa cũng phải cần ăn cơm, Địch Diên Diên liền trực tiếp lưu hắn lại ăn, mà Phượng Linh Tuyệt cũng vui vẻ đáp ứng. . .
Sau buổi cơm tối, Phượng Linh Tuyệt liền đi trở về, mà Địch Diên Diên cũng bị Tà Vô Phong trực tiếp ôm trở về Thanh tâm trai. . .
. . .
“Diên Diên, mệt chết được. . .”
Hai người mặc tiết y ngồi ở trên giường, Địch Diên Diên đưa lưng về phía chính diện của Tà Vô Phong, tóc dài đen nhánh, mặt tuyết trắng hơi thấu hồng, trên mặt hồng nhuận hiển hiện hình dạng là mới vừa tắm xong.
Mà Tà Vô Phong đồng dạng là tóc đen xõa ra, trong ngực rắn chắc không giữ lại chút nào bại lộ ở trong không khí, hai tay đặt ở trên hai vai của Địch Diên Diên, ngón tay dài vuốt ve, nhẹ nhàng nhấn một cái nhấn một cái.
“Tướng công, không nghĩ tới thủ nghệ của ngươi không tệ. . .Lực độ cũng không sai nga!”
Từ lúc dạy Tà Vô Phong xoa bóp, mỗi khi hắn cảm giác mình mệt mỏi, hắn sẽ rất tự giác giúp nàng xoa bóp, hắn cho tới bây giờ sẽ không có đặt bản thân ở vị trí cao cao tại thượng, đối đãi thê tử của chính mình, hắn chỉ có thâm tình ái sủng! Thậm chí cam nguyện cúi người. . .
“Chỉ cần nàng thoải mái là tốt rồi, Diên Diên, tay nghề xoa bóp xoa bóp là ai dạy nàng? Còn có, nàng có từng xoa bóp cho những người khác hay không?”
Thời khắc này Tà Vô Phong có chút tà mị, có chút gợi cảm, cho dù Địch Diên Diên không có thấy dáng vẻ của hắn, nhưng cũng có thể nghĩ đến sẽ là mê người cỡ nào, trong thanh âm tràn ngập từ tính, giống như là cổ độc mê hoặc lòng người, từng điểm từng điểm xâm lấn nội tâm của Địch Diên Diên. . .
“Không có, chớ loạn ăn dấm! Có muốn ta giúp ngươi một tay ấn vào hay không?”
Nam nhân này chính là bá đạo, hận không thể đem nhân sinh bản thân đi qua lật xem hết, hiểu nhất thanh nhị sở! Thế nhưng, nàng không có cảm thấy một tia tức giận, ngược lại là ngược lại là uất ức, bất cứ lúc nào xem ra, nam nhân này từ một vị Vương gia mặt lạnh công tử vô tình, cũng chỉ có trước mặt nàng mới là tính trẻ con như vậy. . .
“Tuy rằng ta cũng rất muốn hảo hảo hưởng thụ một chút, thế nhưng, nàng mệt mỏi, vẫn là ngủ trước đi.”
“Ân, ngủ ngon, tướng công thân ái!”
Địch Diên Diên dí dỏm quay mặt đi, nhanh chóng nhắm ngay môi mỏng của Tà Vô Phong khẽ chạm, sau đó ngã đầu liền ngủ. . .
“Tướng công. . . Thân ái? Diên Diên, tiếng xưng hô này ta rất thích!”
Ngón tay dài vuốt ve môi mỏng của mình, ý mỉm cười ngọt ngào mang trên mặt hoàn mỹ không sứt mẻ, ở chỗ sâu trong mâu lóe ra quang mang hạnh phúc, kéo chăn, nằm xuống, liền ôm thân thể của Địch Diên Diên chậm rãi đi vào giấc ngủ, trên mặt dáng tươi cười hạnh phúc vẫn chưa lui. . .
. . .
Sáng ngày thứ hai, Phượng Linh Tuyệt liền sớm đi tới ngoài cửa Địch phủ, mà một khắc xe ngựa dừng lại, Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong liền đang đi tới. Địch Diên Diên thấy Phượng Linh Tuyệt vừa đến, liền mau mau nghênh đón.
“Tuyệt, tới? Xuất phát thôi. . .”
Cố ý cho người chuẩn bị một chiếc mã xa tương đối lớn, có thể dung nạp bốn người, tiện Phượng Linh Tuyệt ngồi.
“Độc của mẫu hậu đã hoàn toàn giải hết chưa?”
Ở trong xe ngựa, Địch Diên Diên ngồi ở chính giữa, Tà Vô Phong cùng Phượng Linh Tuyệt hai người ngồi ngay bên cạnh, Tà Vô Phong cũng không có động tác thân mật với Địch Diên Diên, ngồi đối diện Phượng Linh Tuyệt, chỉ là mắt cũng vẫn là nhìn về phía ái thê mình, vô luận ngoài cửa sổ kinh qua bao nhiêu mỹ cảnh, hắn cũng không có xem qua một mắt!
“Ân, Cảnh Thương truyền thư trở về, nói thân thể của di nương đã khá, độc trong người đều đã hoàn toàn giải hết, tu dưỡng một đoạn thời gian nữa liền hoàn toàn khang phục, ngươi cũng không cần quá lo lắng. . . Đúng rồi, Phượng Linh Huân bọn họ cũng đều biết chuyện của di nương chứ?”
Lúc đó căn bản không có cùng những Vương gia khác, cũng chính là mấy nhi tức nhi tử của di nương nói qua một câu, dùng hình thức lừa bịp thế nhân để lừa bịp bọn họ, những người khác nàng không dám cam đoan, thế nhưng Phượng Linh Huân nhất định là rất thương tâm!
“Ân, đều biết rồi, thất đệ cũng an tâm rất nhiều, cả người biến trở về cợt nhả như trước. . . Bất quá. . .”
Nói lên Phượng Linh Huân, Phượng Linh Tuyệt liền nhớ tới phụ hoàng mình, từ lúc mê độc trong cơ thể phụ hoàng được giải, lúc thanh tỉnh lại, liền vẫn lẩm bẩm chuyện có lỗi với mẫu hậu, mà chuyện phát sinh trong lúc trúng độc mặc dù là không rõ, nhưng là biết được chuyện gì đang phát sinh, thậm chí càng cho là mẫu hậu hắn thực sự buông tay nhân gian, nên đau lòng gần chết!
Cuối cùng, Phượng Linh Tuyệt vẫn là nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với phụ hoàng, mà hoàng thượng liền căm thù sở tác sở vi của mình đến tận xương tuỷ, hối tiếc không thôi, vẫn nói muốn gặp mẫu hậu nói với nàng lời xin lỗi, muốn nhìn nàng một chút. . .
“Bất quá làm sao? Là hoàng thượng sao? Hắn muốn gặp di nương?”
Không cần phải nói cũng biết, để Phượng Linh Tuyệt khổ sở như vậy tất hoàng thượng, thế nhưng, chuyện sau này sẽ biến thành thế nào, cũng chỉ có di nương cùng hoàng thượng có thể quyết định. . .
“Đúng, nhưng mẫu hậu cũng không nhất định muốn gặp phụ hoàng đi?”
Vô luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, phụ hoàng đối với mẫu hậu như vậy, cũng là không thể để bất luận kẻ nào tiếp nhận được, cho dù lý trí đã bị người khống chế, lẽ nào ở chỗ sâu trong đáy lòng thực sự một điểm ký ức cũng không có sao? Nói như thế nào đều là nữ nhân bản thân yêu mấy chục năm! Nếu đổi lại là hắn, tuyệt đối không thể nào như vậym nghĩ tới đây chính hắn cũng không có thể tha thứ phụ hoàng mìnhm huống chi là mẫu hậu!
(Luna: Ta thì thấy rất nhảm, phải là một người tâm lý cứng rắn lắm mới có thể thoát khỏi sự thôi miên chứ đừng nói đến độc đã ở trong người. Ta chưa từng tin tưởng sẽ có loại chuyện bị mê hoặc còn có thể vùng vẫy trong cái chết đâu, chí ít là cho đến bây giờ cũng chưa từng)
—— đề lời nói ngoài ——
Cảm tạ các vị chi trì!