Tên tiểu tử này rất chân thành với Nguyệt Nhi, chỉ tiếc là con bé không nhận ra.
Tội nghiệp....
" Đa tạ ý tốt của Tâm Luyến đại nhân. Nhưng chút nữa----"- Dạ Nguyệt khẽ đưa người sát tai của Tâm Luyến mà thủ thỉ nhỏ vài lời. Giọng nói của nàng ta nhè nhẹ, trầm ấm, rất dễ chịu làm hắn xuýt hồn bay phách lạc...
Nghe hết câu, Tâm Luyến có chút ngạc nhiên.:" Cũng được. Nhưng cô nương---"
" Xuỵt."- Dạ Nguyệt đưa tay ra dấu với hắn.
Nơi này có cảm giác cho nàng bình yên. Ai cũng đối xử tử tế với nàng. Chút nữa nhất định phải cảm ơn Tam Nương phu nhân mới được!
Mặc Ảnh cũng có chút tò mò. Nguyệt Nhi của hắn lại định giở trò gì đây...
...
Đêm hôm đó
" Nhã Tịnh cô nương, cô đã chuẩn bị xong chưa? Ta vào----"
Trương Liêu Vũ hắn ăn mặc lịch sự hơn mọi khi. Bộ bạch y phục giúp toát lên vẻ lịch lãm, thanh cao của hắn.
Nhã Tịnh cô nương được Trương Liêu Vũ chuẩn bị cho một bộ giao lĩnh vạt dài. Cổ giao lĩnh thẳng, được thiết kế kín đáo. Trên đó có vài đường hoa văn tuyệt sắc giúp tôn lên dáng vẻ nhu mì của nàng.
Khi Nhã Tịnh vừa mở cửa, Trương Liêu Vũ ngơ ngác một hồi mới nói tiếp
" Khụ, Nhã Tịnh cô nương chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi."
" Nhưng còn Di Giai công chúa---?"
Trương Liêu Vũ phẫy quạt. Chuyện này hắn đã tính cả rồi:" Ta đã cho người đến chăm sóc công chúa rồi! Đi thôi!"
Nhã Tịnh có chút cảm động. Theo lời Trương Liêu Vũ kể lại, nàng ta đã từng cứu mẫu thân hắn, bây giờ hắn lại tặng cho nàng nhiều trang sức, y phục quý. Không biết nên vui hay buồn nhưng nàng ta lại không dám nhận. Chỉ dám diện bộ giao lĩnh này...
"A"
" Đó là Dạ Nguyệt cô nương và Mặc Ảnh đại nhân!"
Ôi...
Ngầu quá!
Dạ Nguyệt khoác trên người áo ngũ thân cổ cứng của nam nhân. Hắc ngũ thân có cổ đứng, cài khuy về bên phải, tay áo hẹp, kết hợp với chiếc quần hai ống tạo nên một dáng vẻ cao quý, phiêu dật xuất thần. Hào khí toát lên ôn nhu như nước, có chút huyền bí, lôi cuốn.
Không hổ danh Dạ Nguyệt ta, mặc nam nhân cũng thiên sinh lệ chất, vưu vật di người, nhất mạo khuynh thành!
" Dạ Nguyệt công tử thật là diễm áp quần phương quá a!"- Nhã Tịnh vừa chạy đến đã khoác lấy tay của Vương Dạ Nguyệt. Bỏ lại Trương Liêu Vũ ở phía sau...
Mặc Ảnh cười thầm. Ra đây là lí do Nguyệt Nhi mượn y phục nam nhân của Trương Tâm Luyến sao?
Vương Dạ Nguyệt nhìn hắn mà cười khẩy. Này thì có gan chọc giận bổn cung!
Ngươi hại ta nhìn thấy thứ không đáng. Bây giờ ta đi quyến rũ ngược lại Nhã Tịnh cô nương.
Mục đích nàng ta mặc nam y phục là vì nàng ta muốn cho ta thấy, bổn cô nương không chỉ đẹp trai mà cũng đẹp gái đấy!
Nếu cả hai đều bận nam y phục, Nhã Tịnh chỉ tâm đắc khen Dạ Nguyệt cô nương. Đây không phải sự sỉ nhục lớn nhất của ta rồi sao?
" Người muốn đấu với Nguyệt Nhi, không có cửa đâu Liêu Vũ đại nhân!"