Hắn ta chắc còn để bụng việc ta trêu hắn trước mặt Nhã Tịnh đây mà! Ngươi cứ chờ đấy, thù này ta nhất định sẽ trã!
Ở một nơi nào đó, Trương Liêu Vũ đang cảm nhận được ánh mắt lạnh cả sống lưng, hắn ho khụ một phát.
Dạ Nguyệt đi qua một cánh rừng trúc rộng lớn để tìm hướng rẽ khác. Nơi đây rộng lớn chẳng khác gì một mê cung khổng lồ, chẳng thua gì nơi ở của hoàng tộc cả. Cả phủ của gia tộc Hồ Nhất Thiên, bao quanh toàn là cây cảnh. Chẳng trách sao thích khách dễ lẩn trốn.
Phía trước là Thẩm An Cung, con đường đi đến đó đều được lát bằng đá cẩm thạch trắng. Hai bên đường cây cỏ đều được cắt tỉa cẩn thận. Có một cây cầu bắt qua Thẩm An Cung. Phía dưới lại là một con sông nhỏ trải dài nối Thẩm An Cung, Hàm Phúc Cung, Cảnh Nhân Cung và Vĩnh Hòa Cung với nhau.
Hàm Phúc Cung là nơi nghỉ ngơi của đại đa số người của gia tộc Hồ Nhất Thiên. Còn Cảnh Nhân Cung là nơi dành cho đệ nhất luyện dược sư- Bạch Cố Vương luyện dược. Cả Chu La Kì và gia đình hắn, cùng Nhã Tịnh và Di Giai công chúa đều đang nghỉ ngơi ở Vĩnh Hòa Cung. Nơi đó được chia làm nhiều gian phòng lớn, một số nha hoàn, đầu bếp cũng tạm trú ở đó.
" Nguyệt Nhi, con vừa đi đâu vậy?"
" Con vừa bị lạc----"
Vương Dạ Nguyệt liền đưa mắt nhìn qua kẻ không mời cũng đến Trương Liêu Vũ. Kẻ đã hãm hại nàng rơi vào tình huống khốn đốn khó xử kia. Nàng ta liền rút chủy thủ ra, tiến lại gần hắn, cười hỏi đầy "thân tình"
" Ngọn gió nào đưa Trương Liêu Vũ đại nhân đến đây vậy?"- Nàng vừa nói, vừa đưa chủy thủ gần gương mặt hắn, đầy tính khiêu khích.
Nếu không phải vì nàng đang tá túc tại nơi ở của hắn, nàng đã thật sự đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu chết rồi!
" Dạ Nguyệt cô nương, có chuyện gì sao?"
Trương Tâm Luyến cùng Trương Lục Thất cũng ngồi ở đó. Họ vừa nhìn thấy dáng vẻ dọa người của nàng. Trương Lục Thất chỉ biết ngồi im thin thít. Hắn có chút sợ hãi, liệu nữ nhân thời nay đều đáng sợ như vậy sao?
Chỉ có Trương Tâm Luyến là dũng cảm mở lời.
" Không sao. Ta chỉ đùa thôi---!"- Dạ Nguyệt cất chủy thủ. Nàng cố tình kéo dài âm tiết phía cuối như sự "nhắc nhở" không hề nhẹ đối với Trương Liêu Vũ.
Hắn vừa nuốt nước bọt, có chút đáng sợ a...
Nữ nhân em trai hắn nhìn trúng thật là có vấn đề. Chỗ nào ở nàng ta mà đệ ta phải lòng cho được vậy?
Nhưng hắn có chút biết ơn. Nếu Tâm Luyến không lên tiếng, có lẽ gương mặt đẹp trai của hắn cũng tàn rồi. Thế thì lấy gì mà theo đuổi Nhã Tịnh cô nương chứ!
" Nguyệt Nhi, cẩn thận như con mà lại đi nhầm sao?"- Mặc Ảnh có chút không tin tưởng mấy. Nếu hắn biết Trương Liêu Vũ vừa gạt Nguyệt Nhi của hắn đến mất cả mặt mũi, người xông lên cho Liêu Vũ một trận chắc không phải Dạ Nguyệt...
"----- Nhờ ơn phước của kẻ vô liêm sĩ nào đó. Nào, chúng ta cùng uống trà!"- Vương Dạ Nguyệt miệng mồm tuy độc vẫn nở nụ cười dịu dàng với sư phụ của mình. Nàng ta một tay cẩn trọng rót trà cho Mặc Ảnh, ánh mắt "triều mến" vẫn hướng về hắn. Ánh mắt ấy như muốn nuốt trọn con mồi vậy.
Hắn ta lại gây ra chuyện gì nữa rồi...
Để chút nữa đệ mách Nhã Tịnh cô nương...
Hai huynh đệ Trương Tâm Luyến và Trương Lục Thất bí mật truyền tin. Dám động đến khách quý của phụ thân và ý trung nhân của hắn. Hắn đương không tha!
Sao cứ có cảm giác mọi ánh mắt đều chĩa vào ta thế này!
Trương Liêu Vũ khóc thầm.
Mọi cụm từ như vô liêm sĩ, vô lại, ác độc, không tình người cứ thế mà dán vào hắn. Hắn đã biết rằng mình đụng phải đối thủ "không phải dạng vừa" rồi...