Giọng Tam Nương nhỏ nhẹ, dễ nghe. Bà thật là người nhân từ, phúc hậu. Nhưng tại sao bà không nói với hắn sớm hơn? Vị cô nương đó, chỉ cần sai vài tên sát thủ trong gia tộc đi cứu là ổn thỏa ngay mà...
Mẫu thân ta đúng là không quen dính đến triều chính...
Nhưng ta vẫn muốn bà ấy như vậy, bình dị, sống cuộc đời thanh thản, không phải mưu mô như bọn ta, chật vật tìm sự sống cho chúng dân!
Trương Liêu Vũ ngồi quỳ xuống, chấp tay khẩn khoảng, ánh mắt vô cùng chân thành:" Mẫu thân an tâm, Vũ Vũ sẽ cứu được vị cô nương ấy ra ngoài. Đáng lẽ mẫu thân nên nói vấn đề này sớm hơn, làm Vũ Vũ cứ ngỡ mẫu thân có ân tình sâu nặng với bọn đểu cán kia!"
" Vũ Vũ mau đứng dậy đi, mẫu thân tin con mà!"
Tam Nương phu nhân hay tay đỡ con mình, nàng cười dịu dàng. Nụ cười của mẫu thân luôn là thứ đẹp nhất thế giang, tuyệt mỹ kì quan không gì sánh bằng!
Vèo
Một thứ gì đó sắc nhọn bay đến, hướng về phía Tam Nương.
Trương Liêu Vũ phản xạ nhanh, liền lấy lưng chắn cho mẫu thân.
Đây không phải là một cây kim sao?
" Thích khách! Có thích khách...!"- Tam Nương ôm chặt Trương Liêu Vũ trong lòng, khẩn hoảng kêu lên.
"Tên khốn!...Mẫu thân...chạy đi!"- Gương mặt hắn tái nhợt dần. Hơi thở hắn yếu dần. Đây là loại độc tố gì mà phát tán nhanh vậy?
Thường thì sẽ có những vệ sĩ ngầm trong bóng tối bảo vệ phu nhân. Đáng lẽ bây giờ chúng phải xuất hiện. Nếu không có động tĩnh gì, e rằng đã bị gϊếŧ sạch rồi!
" Bọn khốn Hoàng Thất...!"
Hắn lại muốn ám sát mẫu thân ta!
Chết tiệt!
Rầm
Tên thích khách núp mình trong bóng tối ấy nằm quật xuống đất. Cơ thể hắn không sao di chuyển được, như bị niêm phong lại. Cánh tay hắn bỗng bị một thứ bóng đen bên dưới bắt lấy, toàn cơ thể hắn dần lún vào bóng đen bên dưới. Hắn dùng sức vũng vẫy, như cá nằm trên thớt, đành đau khổ bị nuốt trọn trong bóng tối.
" Bạch...Cố...Vương?"- Sắc mặt Trương Liêu Vũ dần khó coi hơn. Tay chân hắn rụng rời, ánh mắt chao đảo như sắp ngất đi.
Bạch Cố Vương nhanh chóng đưa viên đan dược cho hắn uống.
" Vũ Vũ... cố lên con!"- Tam Nương phu nhân lo lắng đến sốt cả ruột, mặt bà cũng trắng bệch tự lúc nào...
" Tam Nương phu nhân đừng lo, hắn không chết dễ vậy đâu!"-Bạch Cố Vương đứng cạnh hắn cười đầy ẩn ý.
Vẻ mặt bình thãn của hắn lại giúp Tam Nương dần lấy lại bình tĩnh, gương mặt có chút sắc hồng, tỉnh táo hơn. Bà đỡ đầu Trương Liêu Vũ nằm trên chân mình, hay tay nắm chặt, cầu nguyện.
" Mẫu thân đừng lo, Vũ Vũ không dễ chết vậy đâu..."
Hắn gắng gượng ngồi bật dậy, cố gắng rời đi. Trương Liêu Vũ dù cơ thể hắn còn yếu do vừa trúng độc, nhưng hắn không muốn mẫu thân hắn phải lo lắng. Hắn cùng Bạch Cố Vương đi vào vườn cảnh...
" Không nhờ ơn phước của ngươi, bây giờ ta đã về cực lạc rồi!"
Trương Liêu Vũ ngồi tựa vào cột lớn, cố gắng giữnhịp thở lại như lúc ban đầu. Tay hắn khẽ xoa đầu, có chút khó chịu