Tác giả: Vân Phi Mặc
Những người đó tránh ra, Uông chưởng quầy phân phó tiểu nhị mang những món ăn nàng nấu đặt lên bàn, đi đến đâu mùi hương câu nhân tràn ngập đến đây.
Đỏ tươi, thanh, hồng, lục ba màu phối hợp, nhìn món ăn sắc thái tươi sáng, mùi hương thì càng không cần phải nói nữa, ở ngoài cửa đã được thưởng thức đã rồi. Còn mùi vị như thế nào, cái này chỉ có chờ đến khi bọn họ nếm thử mới có thể biết được.
"Tiểu cô nương, bốn đạo đồ ăn này bán cho ta, ta ra hai mươi lượng bạc." Một người thực khách giành trước ra tiếng nói.
Lập tức có người không đáp ứng, "Ta ra năm mươi lượng."
Người tới Túy Tiêu Lâu, đều là kẻ có tiền, có quyền, tiêu mấy đồng bạc lẻ để ăn món mới mẻ thì không cảm thấy gì. Bất cứ ai giành được vé ăn trước, sau này ít nhiều đều có mấy phần mặt mũi.
"Ta ra sáu mươi lượng."
Mặc kệ mọi người ra giá như thế nào, Lâm Diệp Nhi cũng không dao động.
Chờ đến khi bọn họ bước ra đến sảnh, thực khách còn chưa rời đi, liền nghe được một đám người đang hò hét giá cả.
"Một trăm lượng."
"Ta ra một trăm năm mươi lượng."
"Vương Tam, ngươi nhất định muốn cùng ta đoạt đúng không. Ta ra hai trăm lượng." Một thanh âm có phần tức tối lần thứ hai vang lên.
Mọi người đều tò mò, là thứ gì.
Bọn họ còn chưa nhìn thấy món ăn, đã ngửi được một mùi hương thơm ngào ngạt kích thích khứu giác tràn ngập.
Bốn đạo đồ ăn được đặt lên bàn, lập tức khiến cho mọi người chú ý, ở đây đều là kẻ có tiền, chỉ cần quyền cùng mặt mũi, chỉ cần trở thành người ăn đầu tiên, thì tương đương với thể diện của mình không hề kém.
Những người này cũng sôi nổi gia nhập cuộc đấu giá, giá đã lên tới một ngàn lượng.
Động tĩnh bên này, những người xung quanh cũng nghe tiếng gió chạy tới nghe náo nhiệt.
Một đám người tranh chấp, lúc đầu đang là động mồm, đến bây giờ đã trở thành cuộc chiến ngươi sống ta chết, thấy có xu hướng đưa nhau ra chiến trường công lý, Uông chưởng quầy đành phải ra mặt để hòa hoãn cục diện.
Uông chưởng quầy nghĩ muốn khuyên bảo bọn họ tạm thời đừng nóng nảy, lại bị đám này túm lấy hắn ép hỏi hắn rốt cuộc bán cho ai.
Cái này uông chưởng quầy cũng bị thất thủ lui thành.
Một bên tiểu nhị nhìn sốt ruột, nhưng những người này đều là những kẻ có tiền có quyền, không phải là người bọn họ có thể đắc tội, đành chỉ có thể đứng bên lo lắng suông.
Lâm Diệp Nhi có chút cạn lời nhìn đám người kia, nàng cũng không nghĩ tới sẽ như vậy. Hiện tại những người này không phải vì giành vé đầu tiên, mà là muốn mặt mũi, nếu mặt mũi có vấn đề (sưng hay sứt sẹo gì đó), sẽ ảnh hưởng đến danh dự của họ, tự nhiên không cam lòng lạc hậu, ai cũng sẽ không nhượng bộ.
Lâm Diệp Nhi từ một bên cầm lấy một cái ly sứ, ném thật mạnh xuống đất, tiếng sứ vỡ ra, thanh âm vô cùng chói tai. Thanh âm kia, thành công đem tất cả mọi người an tĩnh lại.
"Các ngươi đều không cần tranh. Bốn đạo đồ ăn này, ta không bán. Nhưng thật ra các ngươi đều có thể nếm thử hương vị. Nhìn xem có phải hay không như ta lời nói." Thanh âm thanh lãnh, nhẹ nhàng chậm rãi, lại cực kì có hiệu quả.
Uông chưởng quầy làm chủ nhân, tự nhiên là người đầu tiên, chỉ món thứ nhất vào miệng, hắn đã bị chinh phục. Không thể không bội phục cái tiểu nha đầu này, cũng khó trách chướng mắt đồ ăn của tửu lầu này.
Những người khác nếm lúc sau, biểu tình đều thực hưởng thụ, đặc biệt là canh thịt chua, hương vị cay nồng đánh sâu vào vị giác, nước miếng chảy ròng. Người thích ăn cay, tuyệt đối sẽ thích loại này món ăn tuyệt hảo này.
"Vị cô nương này, có hay không có thể nói chuyện cùng ta một chút." Uông chưởng quầy mời nói.
Lâm Diệp Nhi biết chính mình thành công, gật gật đầu.
Hai người bước vào một gian phòng, tiểu nhị đem nước trà điểm tâm bưng lên, đóng cửa lại.
"Vị cô nương này, ta và ngươi làm một bút sinh ý."
Lâm Diệp Nhi nhún nhún vai, ý bảo hắn tiếp tục.
"Bốn đạo đồ ăn kia, ta ra giá năm mươi lượng bạc, bán cho ta như thế nào?"
Really? Đám ngoài kia cũng đã tới k lượng rồi mà -.-