Nam Cung Lưu Vân mặc một bộ đồ tráng, nhàn nhã ngồi trên đầu một cành cây tươi tốt cách đầm sen không xa, khuôn mặt tuấn tú hơi cong lên, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ thích thú mười phần.
Xem ra hôm nay đến Phủ đại tướng quân là một quyết định đúng đắn, không ngờ tới lại gặp phải một hồi trò hay.
Còn chưa bao giờ biết rằng nữ nhi của đại tướng quân lại thú vị như vậy.
Kẻ phế vật trong truyền thuyết lại thông minh lanh lợi, ngược lại ngày thường những kẻ được khen đến tận mây xanh lại bị chỉnh đến chật vật thê thảm.
Nam Cung Lưu Vân đưa mắt nhìn Tô Lạc ,hứng thú đưa tay vuốt chiếc cằm trơn bóng của mình.
Nha đầu này tuổi nhỏ, đầu óc lại thực lớn, quỷ kế lại nhiều, và hầu như khó để nhìn thấy thân thủ của nàng.
Về dung mạo thì ! Nam Cung Lưu Vân tinh tế nhìn nha đầu này.
Bất quá mười bốn mười lăm tuổi , trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, một đôi mắt đẹp thanh khiết lay động lòng người , rạng rỡ lung linh, nhưng đáy mắt dường như cách nhau một tầng, phản chiếu bóng tối lạnh lùng hắc ám, đen như vực thẳm, dường như không ai có thể vào tận sâu thẳm trái tim nàng.
Một tia giễu cợt thoáng qua trong mắt Nam Cung Lưu Vân, hắn kết luận: Nha đầu này cực kỳ nham hiểm và xảo quyệt, thích bày mưu tính kế, thích ẩn mình trong bóng tối, loại người dù có giết người cũng mặt mang mỉm cười.
quả thức là cùng hắn quá giống nhau, thật là quá thú vị.
Nam Cung Lưu Vân đột nhiên có cảm giác tìm được đồng loại, cảm giác kì diệu rằng cuối cùng hắn cũng tìm được đồng loại sau khi tìm kiếm trên cả thế giới, cảm giác chưa từng có này khiến hắn đột nhiên tràn ngập hứng thú đối với Tô Lạc.
Lúc này Tô Lạc đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nàng tựa hồ phát hiện một ánh mắt nóng rực dường như khóa chặt nàng lại.
Tô Lạc ngẩng đầu nhìn, thấy trên cây ngô đồng cao ngất một thiếu niên tuấn tú vô cùng, khóe miệng mang theo vòng cung vui tươi, ánh mắt tràn đầy thích thú nhìn nàng.
Hắn mặc áo choàng gấm, đôi mắt phượng nông khẽ híp lại, khóe môi trên khuôn mặt đẹp đẽ tuấn mỹ cong lên.
Hắn chống trán bằng một tay, thản nhiên nằm trên hàng cây trên cao, bức tranh đẹp và lãng mạn, lúc này hắn như một mỹ nam bước ra từ truyện tranh.
Đôi mắt hắn ta trong veo, như thể nhìn thấu đáo mọi chuyện, ánh mắt hắn ta dán chặt vào Tô Lạc, khóe miệng nở nụ cười tà mị, nụ cười có ý gì đó.
“Trông đẹp sao?” Hắn cười nói, biểu tình tựa phần sung sướngMặc dù đây chỉ là ba từ ,lại một câu nhưng mang hai ý nghĩ.
Khả năng đang hỏi liệu vở kịch có đẹp mắt hay không, cũng có khả năng đang hỏi diện mạo hắn có đẹp hay không, có lẽ là cả hai.
Tô Lạc mắt đẹp híp lại.
Người nam nhân này đến từ khi nào? Đến trước hay sau nàng? Nàng thế nhưng thậm chí còn không nhận thấy điều đó.
Là cảnh giác của nàng quá thấp, hay là tu vi của hắn ta quá cao? Nàng đã nói với cảnh vệ, như vậy là do võ công của hắn ta quá cao rồi.
Khóe miệng của Tô Lạc chậm rãi cong lên, mở miệng lạnh lùng nói: "Xem đủ chưa?"Tô Lạc tỏ ra thù địch với những người không được mời và những người đã dành thời gian để xem trò hay của cô.
Trong lòng Nam Cung Lưu Vân thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, đôi mắt phượng đen như mực chạm vào đôi mắt đẹp của Tô Lạc, hắn đột nhiên phát hiện nhịp tim trong lồng ngực đập nhanh hơn so với trước kia.
Khóe miệng hắn hiện lên một chút nghiền ngẫm cười: "Thật là một nữ nhận nham hiểm.
"Tô Lạc khẽ nhướng mày, cười như không cười đáp lại: "Thật là một nam nhân thích ra vẻ đứng đắn.
"Nam Cung Lưu Vân nhẹ nhàng thanh thoát cười đối với Tô Lạc, âm thanh ôn hòa dễ nghe lại tà ác trầm thấp: ”Không phải vậy, bổn vương với ngươi là cùng một loại người.
"Ngụ ý là Tô Lạc chế nhạo hắn, cũng như chế nhạo chính chính mình.
.