Edited by Hari.
Bạch Lang cũng không quan tâm Phương Sinh bên kia nghĩ thế nào.
Sau khi cắt đứt liên hệ, nàng xé tờ giấy kia giấu vào trong túi Càn Khôn, vừa mới chuẩn bị thừa dịp thị nữ còn chưa tỉnh lại, chạy đi cùng nhị sư huynh hội hợp.
Ai ngờ, khi nàng chuẩn bị cởi bỏ cấm chế cho thị nữ, ngoài cửa lại truyền đến một đạo thanh âm.
"Đêm nay sao thế nhỉ, thế mà lại mất ngủ."
Phong Vân Xu cầm nến lầm bầm lầu bầu đi tới.
"Thôi, tới thư phòng xem sách vậy. Nhất định là lúc trước bị hai tên thợ hoa vô sỉ kia chọc tức rồi."
Nàng vừa nói vừa xoa xoa mi tâm, đi tới trước cửa thư phòng.
Quý Tu dẫn vệ binh đi về một hướng khác, cũng không nghĩ tới Phong Vân Xu đột nhiên sẽ đến.
Bạch Lang sau khi lấy được đồ vừa chuẩn bị rời đi thì bị giáp công đến, trong lúc nóng vội, chỉ có thể tạm thời đánh thức thị nữ, sau đó thân hình chợt lóe, trốn vào mật thất phía sau giá sách.
"Kẽo kẹt" một tiếng rất nhỏ, cửa mật thất lại lần nữa bị đóng lại.
Lúc này vừa lúc bị thanh âm Phong Vân Xu đẩy cửa che lấp đi.
Bạch Lang ngừng thở, trộm nhìn từ khe hở.
Người đang tiến vào là người lúc trước được lưu truyền trên hoạ báo, thành chủ Phong Nguyệt Thành.
Nàng vừa tiến vào, thấy thị nữ cũng ngốc đứng ở bên cửa sổ xoa xoa trán, không khỏi nhíu mày: "Đêm hôm, sao lại ở chỗ này phát ngốc?"
Thanh âm của nàng không vui.
Thị nữ sau khi bị đánh ngất lại không thể hiểu được tại sao đột nhiên tỉnh lại, vẫn chưa hồi thần.
"Ồ ồ, thành chủ."
Phong Vân Xu:......
Nàng đã đứng ở chỗ này nửa ngày mà nàng ta vẫn chưa phản ứng lại?
Thị nữ cũng cảm thấy bản thân phản ứng quá mức, nhưng vì không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi trước khi thành chủ tiến vào, nàng giống như là mất trí nhớ vậy, sự tình lúc trước một chút cũng không nhớ nổi, hơn nữa đầu còn mạc danh có chút trì độn.
Nàng vỗ vỗ đầu, lúc này cũng không kịp suy nghĩ cẩn thận, nhìn thấy thành chủ liền hành lễ.
Cũng may Phong Vân Xu cũng không phải người khắt khe.
Thuộc hạ thất thần thì thất thần đi.
"Thôi, ta nửa đêm không ngủ được tới tìm quyển sách xem chút, ngươi nếu mệt thì đi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Nàng phất phất tay, lười biếng phủ thêm quần áo, đi hướng giá sách.
Thị nữ thấy thành chủ khai ân, vốn muốn vội vàng chối từ, nhưng thấy trên mặt Phong Vân Xu không có kiên nhẫn, lúc này mới lui ra.
Mãi cho đến khi người rời đi, Phong Vân Xu mới nhíu nhíu mày.
Toàn bộ thư phòng chỉ còn lại một mình nàng.
Ánh mắt nàng ở chung quanh tuần tra một vòng, dừng lại ở bên trái giá sách.
Ân, nàng lần trước ở trên phố mua được quyển sách trân quý hình như giấu ở chỗ này.
Sau khi xác định mục tiêu, Phong Vân Xu cất bước đi qua.
Mà thông qua khe hở ở giá sách, Bạch Lang chỉ cảm thấy thành chủ Phong Nguyệt Thành cách mình càng ngày càng gần.
Vì để không bị phát hiện, nàng hô hấp cũng nhẹ đi chút.
Mà lúc này, hô hấp của Phong Vân Xu cũng nhẹ đi chút.
Bạch Lang:......
Đây là có ý tứ gì?
Bởi vì hoàn cảnh quá mức yên tĩnh, hơn nữa còn bị kẹt trong mật thất sau giá sách, Tiểu Bạch Long tim đập bùm bùm.
Lúc này, một bàn tay đụng đến giá sách, ở vị trí ngay trên đỉnh đầu Bạch Lang.
Bạch Lang che miệng lại, nhìn một bàn tay đang mò mẫm trên đỉnh đầu nàng.
"Ha ha, tìm được rồi!" Tựa hồ đã tìm thấy đồ, Phong Vân Xu rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí cũng hưng phấn lên.
Đột ngột hưng phấn như vậy làm Bạch Lang có chút khó hiểu.
Đọc sách vui như vậy sao?
Nàng trong nháy mắt liên tưởng đến khi mình xem Thái Thanh Kinh, khi đó chính là hận không thể mỗi ngày ngủ đến chết luôn đi. Tại sao vị thành chủ này thoạt nhìn cư nhiên cao hứng như vậy?
Ôm lấy lòng hiếu kỳ, Tiểu Bạch đang ẩn thân nhịn không được trộm nhìn một cái.
Ai ngờ Phong Vân Xu sau khi lấy được đồ, "bang" một cái lập tức khép lại.
Bạch Lang:......
Nàng cái gì cũng chưa nhìn được.
Nhưng lại nhìn thấy mặt Phong Vân Xu dưới ánh nến bỗng nhiên đỏ lên, đỏ giống như mông khỉ vậy.
"Mấy tên họa sỹ này, ai! Quả là ngày thường đối với bọn họ quá mức thoải mái rồi, hi hi."
Bạch Lang:?
Nghĩ như vậy, Phong Vân Xu lại nghiêm trang mở sách ra.
Bạch Lang vừa rồi đã bị khơi dậy lòng tò mò, lại không nhìn thấy cái gì, lúc này càng cố duỗi cổ ra lặng lẽ xem.
Dưới ánh nến lay động, lộ ra quyển sách trong tay thành chủ Phong Nguyệt Thành.
Đó là một quyển...... "Xuân cung đồ"?
Bởi vì lần trước bị tên Trùng ma hố vụ Cáp Mô Công, lần này Bạch Lang liếc mắt một cái liền nhận ra xuân cung đồ làm cho nàng ấn tượng khắc sâu này.
Bất quá, tuy rằng biết tên, nhưng nội dung bên trong nàng vẫn không hiểu lắm.
Tiểu Bạch Long mở to hai mắt, thấy Phong Vân Xu tựa hồ là cảm thấy bầu không khí trong thư phòng này rất tốt, nàng kéo lại áo choàng, tùy tiện lấy cái ghế dựa, ngồi ở cái bàn trước giá sách.
Quyển xuân cung đồ đặt lên bàn, hình ảnh càng thêm rõ ràng.
Nhưng Phong Vân Xu cho rằng thư phòng này không có người, cho nên cũng không thèm để ý, trực tiếp xem rất chăm chú..
"Chương : Song long hí châu, nguyệt nương phong trần cứu người."
Trong hình là vài người áo rách quần manh, đang giao triền ở bên nhau.
Làm cho Bạch Lang để ý là Phong Vân Xu nói song long hí châu.
Nàng sao không phát hiện ra hai con rồng ở đâu?
Nàng duỗi dài cổ, cuối cùng lại cảm thấy như vậy không tiện, dứt khoát biến thành hình dáng tiểu long bản thể thu nhỏ, từ mật thất ló đầu ra.
Dưới ánh nến chiếu ra hai đạo bóng dáng.
Phong Vân Xu còn không hề phát giác.
Nàng tấm tắc xem, hai mắt tỏa sáng.
"Quả nhiên, đây không hổ là quyển sách có doanh thu tốt nhất trong Phong Nguyệt Thành của ta."
"Tuy có chút đồi phong bại tục, nhưng cũng là nhân chi thường tình."
Ngoài miệng mới vừa ghét bỏ xong, Phong Vân Xu lại vui sướng bật cười.
Bạch Lang:......
Hay như vậy hả?
Làm chủ một thành trấn, trong đêm khuya tĩnh lặng, nàng vừa xem vừa bình luận, có khi còn cầm bút vẽ vẽ, so với tên Trùng ma gà mờ kia mạnh hơn nhiều
"Cái tư thế chuyển đổi này kỳ thật có thể vẽ tinh tế hơn một chút."
"Bối cảnh nếu ở trong biển hoa sẽ càng tốt."
"Có thể từ phía sau quay đầu hôn môi."
......
Hôn, hôn môi.
Giống như nàng hôn sư tôn như vậy sao?
Tiểu Bạch Long kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn hình ảnh kia, lại hận không thể lập tức nhắm mắt lại.
Nguyên lai hôn môi còn có nhiều môn đạo như vậy a......
Lòng hiếu học của nàng bị gợi lên, sừng nhỏ cũng mạc danh đỏ lên.
Cũng may hai người trong phòng đều không phát hiện lẫn nhau.
Một kẻ vừa lầm bầm lầu bầu phàn nàn, vừa hưng phấn xem.
Một kẻ nửa hiểu nửa không hiểu đang cố gắng tiêu hóa.
"Oa, mới vừa nói không có biển hoa, kết quả phía sau tới ngay một cái."
"Wow wow, thật biết cách chơi, còn nằm trên đồ ăn."
"Đũa này phải gắp như thế nào?"
Tiểu Bạch Long nghe thấy thế, so với giáo tài sinh lý lúc đầu nàng học cao cấp nhiều.
Nàng liếc quyển sách một cái, thấy hình ảnh nữ tử nằm trên đĩa đồ ăn vẽ trong sách.
Tình cảnh này, tựa hồ cũng có chút quen mắt a......
Hình ảnh lúc trước uống nhầm nước táo, biến thành cá bị sư tôn kẹp lên đột ngột xông tới.
Tiểu Bạch Long chớp chớp mắt.
Lúc này, Phong Vân Xu lại lật sang trang.
"Ha ha ha, may mắn đã đuổi thị nữ đi, bằng không ta sao có thể tự do như thế này."
"Âm dương chi đạo, nam nữ hoan ái, thiên kinh địa nghĩa, cũng không biết bọn họ thẹn thùng cái gì."
Tờ sau.
Hay quá, tư thế thái sơn áp đỉnh.
"Tư thế này hơi tốn sức chút. Bất quá eo khỏe sẽ không sao."
Bạch Lang:......
Eo, eo khỏe?
Nàng đã quên sự tình trong tâm ma kiếp lúc trước, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu lại bỗng nhiên hiện lên hình ảnh.
Sư tôn tóc dài hơi tán, nằm ở trên giường, sau đó mình......
Phía sau tuy rằng nghĩ không ra, nhưng bất quá ngắn ngủn thời gian một canh giờ, kho tri thức của Bạch Lang đã bị Phong Vân Xu đánh nát xây dựng lại.
Nàng bây giờ đã không thể coi những thứ kia xem như Cáp Mô Công được nữa rồi.
Nhiệt độ trên người Tiểu Bạch Long cơ hồ muốn đem bản thân nàng nướng chín.
Cũng may sau khi nhìn một lát, Phong Vân Xu nhớ ra ngày mai còn phải đi xử lý thành vụ, cần phải đi ngủ sớm.
Chút tỉnh táo lúc nửa đêm vào lúc này đã hơi chút tiêu tán đi. Nàng ngáp một cái, nhấc tay, nhìn sắc trời.
"Có vẻ còn có thể tranh thủ ngủ một lát. Ta vẫn nên trở về ngủ bù một chút đi."
Nàng nghĩ như vậy, lại giống như lúc tới đứng lên.
Bạch Lang vội vàng thụt đầu lại.
Kệ sách trên đầu nàng động động, quyển xuân cung đồ kia lại được cẩn thận giấu đi.
Phong Vân Xu xoa xoa mi tâm, khi rời đi cầm lấy ngọn nến lần nữa đóng cửa lại.
Mãi cho đến khi người đã rời đi một hồi lâu, độ ấm trên người Tiểu Bạch Long cũng chưa có giảm xuống.
Quý Tu sau khi cắt đuôi được đám thị vệ trở về, thấy Bạch Lang biến thành tiểu long, ngơ ngẩn không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Tìm được rồi sao?"
Hắn trầm giọng hỏi.
Bạch Lang lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
"Tìm được rồi, sư huynh chúng ta nhanh trở về đi."
Khi nàng tới hứng thú bừng bừng, lúc này lại có cảm giác gấp không chờ nổi muốn rời đi ngay.
Quý Tu nhìn nàng một cái, tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không cố dò hỏi, nghĩ trở về rồi nói.
Cánh cửa chứa những ký ức không tốt của Tiểu Bạch Long kia rốt cuộc kẽo kẹt một tiếng đóng lại.
......
Mãi cho đến khi hai người đã trở về, Bạch Lang vẫn còn hốt hoảng.
"Tiểu Bạch?"
Quý Tu cởi ra y phục dạ hành, đặt kiếm xuống, xoay người rót chén nước cho nàng.
Nhiệt độ trên người nàng mạc danh có chút cao, làm cho Quý Tu không khỏi nghiêm túc: "Ngươi bị thương?"
Hắn không hỏi đồ đạt được thế nào, ngược lại hỏi Bạch Lang có làm sao không.
Bạch Lang dừng một chút, lại vội vàng lắc đầu.
"Nhị sư huynh ta không sao."
"Thật không có việc gì?" Quý Tu có chút cô nghi.
Hắn duỗi tay muốn sờ thử trán Bạch Lang, lại bỗng nhiên bị Tiểu Bạch tránh đi.
"Uống trà."
Bạch Lang dùng móng vuốt rót ly trà, chột dạ đưa cho nhị sư huynh.
Quý Tu híp híp mắt.
Hắn vuốt tay, nhìn Bạch Lang né tránh, có chút thất vọng. Trên mặt lại bởi vì biểu tình lạnh lùng luôn thường trực, không hề lộ ra mảy may.
Nhưng Tiểu Bạch Long không am hiểu xem mặt đoán ý, cũng không biết nhị sư huynh giờ phút này tâm tình đã có chút thay đổi.
Khi hắn nắm chặt tay, thông thường là khi tâm trạng hắn không tốt.
Nhìn tài liệu được Bạch Lang trộm ra từ phủ thành chủ, Quý Tu không vội mở ra, ngược lại nhìn Bạch Lang hỏi ra câu hỏi mấy ngày nay vẫn luôn muốn hỏi:
"Tiểu Bạch, ngươi vì sao muốn liều mạng cứu sư tôn như vậy?"
Bạch Lang đang chăm chú xem tài liệu, nghe lời này ngẩng lên nghi hoặc nói:
"Bởi vì sư tôn là vì ta mà bị thương nha."
Quý Tu cười nhạt một tiếng, đối với đáp án này cũng không vừa lòng:
"Nếu hôm nay là ta thì như thế nào?"
Hắn lần này không muốn bị lờ cho qua, giương mắt nhìn nàng:
"Tiểu Bạch, nếu hôm nay người vì ngươi mà bị thương là ta thì sao?"
Dưới ánh nến, khuôn mặt Quý Tu lúc sáng lúc tối, có vẻ lạnh lùng phức tạp.
Lời này của hắn có vài phần ý vị tự giễu.
Hắn sinh ra là thiên chi kiêu tử, khi nhập đạo lạnh nhạt, khi dịch cốt cũng thế. Quý Tu chưa bao giờ lùi bước. Lần này đương nhiên cũng thế.
Hắn muốn, sẽ nắm vào tay.
Yến Phất Quang nếu đã không nói.
Vậy hắn sẽ nói trước.
Ánh mắt hắn hơi dừng lại, khi Tiểu Bạch Long kinh ngạc sao hắn lại hỏi như vậy, bỗng nhiên cười khẽ, từng câu từng chữ nói:
"Tiểu Bạch, ta thích ngươi."
"Ngươi không phải hỏi ta đêm qua ước nguyện điều gì sao?"