Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đợi Lâm, Luyện hai người rời đi, Huyền Đồng dạo bước tới trước mặt Phượng Chương Quân, thần sắc như có điều hòa hoãn.
"Lần này cũng nhờ Phượng Chương Quân mời ta tham gia Vân Thương pháp hội, nếu có thể hóa giải thù hận giữa Nam Chiếu và Vân Thương, cũng xem như chuyện may mắn của thiên hạ."
Phượng Chương Quân lắc đầu nói: "Ta mới phải cảm tạ ân cứu mạng năm xưa của giáo chủ, nếu không nhờ một tiếng huýt gió dưới ánh trăng kia, ta và A Diên chỉ sợ bây giờ không biết thây cốt chôn ở nơi nào. Cũng chính vì cơ duyên lần đó, ta so với bất luận người Vân Thương nào càng chắc chắn rằng, Ngũ Tiên Giáo đạo đức vô khuy, cùng chính đạo Trung Nguyên nhất ban vô nhị"
(đạo đức vô khuy: có đạo đức, tiết hạnh)
(nhất ban vô nhị: giống nhau như đúc, không có gì khác biệt)
"Đạo đức vô khuy, nhất ban vô nhị ..." Huyền Đồng nhếch lên khóe miệng, lại không phải mỉm cười mà là thở dài. "Khó được Phượng Chương Quân lại coi trọng giáo ta như vậy, chỉ là trên Vân Thương phong, người có định kiến sợ không phải số ít. Nếu không A Diên cũng không phải ở trước mặt quần chúng thoát y kiểm tra."
Nghe hắn nhắc tới chuyện này, Phượng Chương Quân sắc mặt lạnh lẽo, cũng không phủ nhận: "Việc của Tằng Thiện lần này ta nhất định sẽ truy xét ngọn nguồn. Vô luận kẻ sau màn là người phương nào, có âm mưu gì, nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời."
Huyền Đồng mỉm cười gật đầu: "Cũng nhờ ngươi bảo vệ tốt A Diên. Hắn không chỉ là Ngũ Tiên Giáo hộ pháp, còn là huynh đệ chung hoạn nạn với ngươi, đừng làm hắn thất vọng."
Phượng Chương Quân đáp ứng, sau đó đứng dậy cáo từ. Men theo đường cũ đi ra khỏi Thính bộc cư, liền nhìn thấy dưới tán tình hoa rủ xuống, Luyện Chu Huyền cùng Lâm Tử Tình đang đứng đợi.
Hắn còn chưa lại gần, A Tình đã tiến tới: "Tiên quân ca ca, chưởng môn sư huynh nói gì với ngươi vậy?"
Luyện Chu Huyền bắt lấy A Tình: "Chớ hồ nháo, ngươi không phải có việc cần làm à, mau cút!"
A Tình nghe lời lăn xa, vì vậy lúc này chỉ còn hai người cùng rời khỏi Thính bộc cư, dọc theo đường cũ vào thung lũng mà đi.
Khoảng nửa nén hương, Luyện Chu Huyền bỗng dừng bước, chỉ vào một lối rẽ bên tay phải: "Trang phục của ta hiện giờ xuất môn đi ra ngoài không tiện lắm, chỗ ở của ta ở ngay bên cạnh, Không biết tiên quân có thể đợi chốc lát, chờ ta chuẩn bị một chút?"
Kỳ thật Phượng Chương Quân đã sớm cảm thấy, hắn cả người ngân sức, đẹp thì có đẹp, nhưng lại quá mức nổi bật. Vì vậy hai người liền đi vào lối rẽ, tiến vào nơi rừng già thâm nùng bí cảnh.
Nơi ở của Luyện Chu Huyền tên "Họa cảnh", là một nơi yên tĩnh tách khỏi khu vực huyên náo. Trong cốc khí hậu ướt nóng, nơi này lại mát mẻ. Hẳn là vì tán cây cao lớn vươn tới bầu trời, nên dung tuyết trên núi cao ào ào mà đến, mang đi khô nóng cùng độc chướng.
Thung lũng hẹp dài phía trước mọc lên hai cây lão thụ. Mấy khóm ô đầu quấn quanh mạn cây rũ xuống, tựa như một thác nước bằng hoa đằng tím.
(ô đầu cũng là một loại thảo dược)
Vén lên "thác nước" chính là một rừng cây nhỏ, trong bụi cây thấp thoáng vô số thảo dược quý giá. Có lẽ bởi thực nguyên sung túc, trong rừng vang lên tiếng chim hót sẻ líu lo, còn có thể nhìn thấy khổng tước xanh biếc nhàn nhã đi dạo.
(nguồn thức ăn phong phú dồi dào)
Cảnh sắc ưu mỹ, mà nhà trúc xây tại lề rừng lại không hề bắt mắt. Trong phòng rộng rãi, trang trí cũng không nhiều. Chỉ có một ít vật dụng chế phẩm từ trúc, trên xà nhà treo thảo dược phơi khô, tỏa ra mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Luyện Chu Huyền thỉnh Phượng Chương Quân tới gian ngoài chờ tạm, từ trong hầm lấy ra khay trà, khay là tuyết thủy ngàn năm.
Hắn đổ nước cho Phượng Chương Quân, liền quay đầu vào phòng trong, bắt đầu cởi trang phục lộng lẫy.
Mới thoát một nửa, hắn nghe thấy Phượng Chương Quân hỏi chuyện: "Những hài tử năm đó hiện giờ đều ở trong cốc?"
"Không phải toàn bộ." Luyện Chu Huyền kể thật: "Mọi người ở trong cốc tĩnh dưỡng mấy ngày, sau đó những người nhớ nhà đều được đưa về. Không nhớ rõ hoặc không muốn trở về, hầu như được đưa về Đại Diễm hoặc cô đường Nam Chiếu. Chỉ còn ta, Tử Tình và một ít người quyết tâm lưu lại cốc học nghệ, nhưng cũng phải qua rất nhiều năm mới vượt qua được khảo thí của giáo."
(nơi thu lưu trẻ mồ côi, tương tự cô nhi viện)
Phượng Chương Quân suy tư: "Những người này hiện giờ đều trở thành cánh tay đắc lực trong giáo sao?"
Luyện Chu Huyền nhẹ giọng than thở: "Có người căn cơ nông cạn, thọ tận rồi biến mất; cũng có người học nghệ không tinh, tẩu hỏa nhập ma bỏ mình; nhưng phần nhiều là chết trong tay yêu ma quỷ quái... Nói chung, bây giờ chỉ còn lại ta và A Tình mà thôi."
Chuyện này làm Phượng Chương Quân có chút bất ngờ, nhưng hắn nghĩ đến bản thân mình —— từ Liễu Tuyền Thành đến Phù Diễn sơn, lại trở về Vân Thương phong, chuyện sinh ly đã nếm qua sao có thể thoải mái hơn bi hoan ly hợp nho nhỏ này trong Ngũ Tiên Giáo.
Cũng chỉ có những lúc như thế này, hắn mới chân thật cảm thấy được mình đã sống trên đời quá trăm năm.
Thế nhân đều nói thống khổ to lớn nhất là vô thường; chỉ có sống lâu mới nhìn thấy, kì thật vô thường mới là lẽ sống bình thường. Nếu muốn đắc đạo thành tiên, không thấu hiểu điều này tuyệt đối không được.
Cho nên Phượng Chương Quân chưa từng nghĩ sẽ thành tiên.
Hắn đang suy nghĩ, màn trúc lay động, Luyện Chu Huyền đã thu thập sẵn sàng đi ra.
Vứt bỏ trang phục phiền phức bất tiện, Luyện Chu Huyền mặc một thân cấn sa màu đen. Eo, cánh tay, mắt cá chân đều dùng gấm buộc lại, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn qua gọn gàng thoải mái.
(cấn sa tra baidu nó ra thế này)
Phượng Chương Quân cũng không nói gì. Biết Luyện Chu Huyền đã chuẩn bị ổn thỏa, hắn buông chung trà bước ra bên ngoài.
————
Giống như nhiều môn phái Trung Nguyên khác, bên trong Ngũ Tiên Giáo cũng không thể ngự kiếm. Bởi vậy đi ra khỏi sơn cốc, Phượng Chương Quân mới triệu hồi hạc giấy.
Nửa ngày ngắn ngủi bay trên bầu trời, Luyện Chu Huyền hiển nhiên giờ này đã có chút kinh nghiệm, không quá căn thẳng.
Bởi vì giờ đã có mục tiêu, Phượng Chương Quân ngự kiếm càng nhanh, chỉ nửa canh giờ đã từ Nam Chiếu oi bức về tới đỉnh núi Vân Thương mát mẻ.
Vừa xuống đã hiệu triệu vài tên thủ vệ. Phân phó bọn họ lập tức tới Ngưỡng Thiên đường, Quất Tỉnh đường tìm kiếm tung tích của của Hoài Viễn. Còn hắn mang theo Luyện Chu Huyền lập tức đi hướng Cựu Kinh lâu.
Cựu Kinh lâu nằm tại một góc khuất hẻo lánh trong Vân Thương phong. Khoảng hai trăm năm trước, ngọn núi bị sấm sét bổ trúng, núi đá rơi vỡ làm cho thác nước đổi chiều, phá hủy những kiến trúc miếu quán gần đó. Chưởng môn lúc ấy cho rằng đây là ý trời, không tiến hành tu sửa, mà hạ lệnh di dời miếu quán, trùng kiến tại một khu vực khác, Cựu Kinh lâu là một trong số những tòa bị phá hủy.
Theo Phượng Chương Quân dẫn đường, Luyện Chu Huyền rất nhanh đã thấy hình dáng của nó.
Đây là một tòa nguy lâu gần như dính thành một khối với thác nước, quanh thân được bao bọc bởi một tầng hơi nước mông lung. Tất cả các kiến trúc khác ở Vân Thương phong đều là đan doanh khắc giác, chỉ duy độc nơi này bề ngoài đều đã mục nát cô tịnh, còn mọc lên cụm dày dễ tre, nhìn tựa như một lão rùa xanh ngàn năm, quỷ dị khó tin.
( đan doanh khắc giác: kiến trúc dạng tứ giác, có cột đỏ bốn góc, trạm trổ họa tiết xung quanh)
Hai người xuyên qua tiếng thác nước ầm ầm tiến vào tiền viện, mặt đất trơn trượt, đông tây khắp nơi mọc đầy rêu xanh.
"... Xem nơi này!" Luyện Chu Huyền chỉ vào một bên tường bao —— nơi đó lưu lại mấy vết vạch sắc nhọn song song. Quan sát mảnh tường gạch xung quanh, có thể thấy vết tích còn rất mới.
Hắn duỗi tay so một chút, chắc chắn là do thi quỷ lưu lại.
Ngoài cái này ra, không còn dấu vết nào khác.
"Theo sát ta." Phượng Chương Quân tiếp tục mang Luyện Chu Huyền tiến vào trong.
Cửa lầu một khép hờ, bên trong không có ánh nến. Hẳn là Hoài Viễn bày kết giới, vừa tiến vào, tạp âm ầm ầm của thác nước lập tức biến mất.
Không thích ứng được sự tĩnh mịnh đột ngột này, Luyện Chu Huyền một bên xoa xoa lỗ tai bị ù, một bên nhìn xung quanh —— tất cả đều là sách, sách, sách.
Phượng Chương Quân đã từng đơn giản nhắc qua, Cựu Kinh lâu khi bị bỏ đi, đã đào thải vô số thư tịch phẩm chất không tốt. Nhưng hiển nhiên những phế thư này đối với Hoài Viễn lại có ý nghĩa vô cùng.
Chúng nó trở thành giường của hắn, gối, án thư, đệm, thậm chí chăn trống lạnh đèn chiếu sáng, trong thế giới ẩm ướt âm u tĩnh mịch này, những văn tự này là sự ấm áp của hắn.
Mặc dù có thể chắc chắn Hoài Viễn chính là người thao túng thi quỷ, nhưng tưởng tượng đến một kẻ cụt tay làm thế nào gian nan sống cô độc trong hoàn cảnh này suốt hai trăm năm, Luyện Chu Huyền cũng không vì sắp tra được manh mối mà thấy vui vẻ.
Bị hơi ẩm ăn mòn, căn phòng tại sườn tây đã sụp xuống, không gian còn lại ở lầu một cũng không tính là lớn. Phượng Chương Quân rất nhanh đã kiểm tra xong một vòng.
"Thang lâu sụp, trên tích bụi, hẳn là đã lâu không có ai lên."
Hoài Viễn không có ở đây, nhưng điều này cũng không quan trọng.
Quan trọng là, nơi này chắc chắn phải có mật thất, một nơi có thể cất giấu di thể Tằng Thiện hai trăm năm.
Không cần trao đổi, Phượng Chương Quân cùng Luyện Chu Huyền vô cùng ăn ý, lập tức chia ra tìm kiếm.
"Cái này, như thế này có bình thường không?" Luyện Chu Huyền rất nhanh đã có phát hiện, hắn chỉ một đôi giày.
Nhìn một chút, đây là một đôi giày vô cùng quy củ, chỉnh tề song song đặt trước giá sách. Thế nhưng tỉ mỉ quan sát, lại thấy vô cùng quỷ dị.
"Không bình thường." Phượng Chương Quân cúi người nhặt một chiếc lên, cau mày kiểm tra lại.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một đôi giày rách nát như vậy tại Vân Thương —— cứ việc mặt giày còn tốt nhưng đế giày đã sớm bị mài mòn, bàn chân và gót chân đã thủng, phần còn lại ngấm một tầng máu khô đen thui.
"Hậu Sinh đường sẽ phân phát giày dép quần áo, chỉ cần yêu cầu là có." Vì tránh cho Luyện Chu Huyền nghĩ nhầm Vân Thương phong khắt khe với đệ tử, hắn không thể không giải thích.
Luyện Chu Huyền lại nghĩ khác: "Nếu đã mài thành như vậy, tại sao không dùng giấy làm đế giày? Cho dù đi chân trần, cũng thoải mái hơn là đi giày rách."
Đạo lí là vậy, nhưng nghĩ tới dáng dấp điên điên khùng khùng kia của Hoài Viễn, lại cũng không thấy quá khó giải thích.
Phượng Chương Quân ném đôi giày rách tới giường sách, bỗng quét mắt thấy giữa khe hở của đống thư tịch chồng chất hình như loé lên vật gì.
Hắn đẩy đống sách ra, theo tia sáng, vật kia cũng hiện ra.
"Là trân châu." Luyện Chu Huyền nhặt lên đặt trong lòng bàn tay, "Bên trên hạt châu có lỗ, hẳn là một phần của trang sức ... nam nhân Trung Nguyên cũng thích trân châu?"
Phượng Chương Quân ngẩng đầu: "Giống trang sức của nữ tử hơn."
Lúc hắn trả lời, Luyện Chu Huyền gạt ra càng nhiều sách. Giường sách sụp đổ, lộ ra bên trong cát bụi, càng nhiều hạt châu rơi ra tán loạn, cùng châm cài đầu bạc đã rỉ sét đổi màu đen.
Hoài Viễn tại sao lại có trang sức của nữ tử? Đáp án ngay bên cạnh chiếc châm bạc.
"Ám môn."
Phượng Chương Quân rút Phượng Khuyết kiếm, đâm dọc theo khe hở mờ nhạt trên mặt đất, cạy mở.
Két một tiếng, khối gỗ bị cạy lên, lộ ra một địa đạo.
________________(Byakuman)
Editor kêu khổ:
Qua chương, nay chương, vô cùng năng suất vô cùng đáng khen.
Thật ra mỗi chương đều thoại nhiều, tả cảnh ít thì tui gõ cũng nhanh thôi TT^TT
Tui lại chưa beta, nhiều đoạn vẫn chưa hài lòng mà tạm thời không nghĩ ra từ thay thế. Đợi sáng ý của các cao nhân.