Mọi chuyện đã khép lại bằng một sự tình buồn bã như thế, mùa hạ nay dường như cứ thế trôi qua giữa những cơn mưa tầm tã.
Nam Bình tiều tụy đi rất nhiều ngoài việc vặt lá dâu cho tằm ăn, đem dâu đi ướp lạnh thì hầu như ở trong phòng.
Nàng ngồi trong phòng nhìn mấy bông hoa trong bình đã tàn thở dài, nàng biết Tang Kiều hẳn muốn nằm xuống cùng nơi với ca ca mình, nhưng nhóm người Trung Nghĩa Đường còn phải tìm cách chữa bệnh cho Thanh Hồn.
Nàng khó lòng mở miệng nhờ họ đưa linh cữu muội ấy về quê nhà an táng, mà để lâu không hạ thổ thì không tốt.
Giữa bầu trời thoáng đãng, vầng trăng lưỡi liềm vắt vẻo ngọn cây, Lệnh Chương dành thời gian chăm sóc nàng, người ngoài nhìn vào đều thấy phu thê hòa thuận, đầm ấm.
Trong lúc mơ màng nàng ánh nến trở nên hiu hắt có bóng người che bớt ánh sáng, làm nàng giật mình.
Lệnh Chương cười cười:"Ta sợ nàng lạnh nên định đắp chăn lại thôi." Nói rồi lại gấp quyển sách nàng đang đọc dở dang để lên bàn.
Nam Bình chỉnh lại tóc lúc này bên ngoài trời đã khuya.
Mấy ngày nay nàng bi thương thấm sâu, Lệnh Chương cũng không an tâm:"Ta có việc không đưa nàng về lại mặt được, nếu nàng nhớ nhà hay là về thăm một chuyến đi.
Không phải Uyển Nhi sắp thành thân sao?"
Nàng nhớ đến ánh mắt to tròn của Uyển Như tựa như ấm áp tràn vào trong lòng, cuồn cuộn lan ra xua đi cái lạnh trong nàng bấy lâu, nhất thời cảm động:"Còn việc trong nhà thì sao?"
"Ta tự lo được nàng cứ yên tâm." Trong phút bối rối hắn nói:"Một tháng đủ không...?"
Nàng hiểu, đáp:"Ta sẽ trở về." Giờ nàng đã không còn tự do như trước, có những bổn phận phải cố gắng làm tròn.
"Tình hình thế nào rồi? Mọi người về sớm thế?"
"Biết sao được, Quan Kiến Vỹ đó không biết đang làm gì đùng một cái đi đến Trung Nguyên du ngoạn rồi.
Đệ nghĩ hắn tìm Khấu Hòa."
Bạch Diệp cảnh giác:"Tìm Khấu Hòa làm gì?"
"Nghe nói là muốn cho con gái học cầm."
"Thiên hạ này chỉ có một mình Khấu Hòa biết đánh đàn thôi sao?"
"Có lẽ vậy." Chuyện này hắn cũng không hiểu, tìm khắp thảo nguyên không tìm ra một người giỏi đàn tấu hay sao.
Lúc này Thanh Hồn đang một mình tắm trong hồ nước nóng, lúc mới về Thanh Hồn nhìn thấy Nhan Lệ lần nữa cô dường như đã biến thành một người khác, lần trước gặp tuy cô vẫn buồn vì chuyện Bì Tuấn nhưng đôi mắt vẫn có trọng tâm.
Còn bây giờ lại trống rỗng vô hồn, giống như một người từ vực sâu bước ra không thể thích ứng với mọi thứ mà co rút.
Trái tim cô đang đau xót đuổi theo bóng hình người cô ta, dù là địa ngục cũng từng tầng từng tầng mà lao tới.
Hắn đã đi rồi..thế giới của cô đã tan vỡ hoàn toàn rồi.
Xem ra, mình cũng không phải một kẻ lụy tình đến điên cuồng.
Có những chuyện y cố gắng, sẽ quên được....!
Sẽ có một ngày y sẽ làm được thôi.
Trong phòng chỉ có duy nhất ánh nến màu đỏ như hạt đậu chập chờn, ngoài trời còn đang mưa tầm tã cái lạnh thấm sâu, dù trong phòng đang đốt nhiều lò sưởi y vẫn thấy lạnh.
Dường như người trước mắt quá đỗi xa lạ khiến y không biết bắt đầu từ đâu trầm ngâm rất lâu.
Cả y cũng đang chênh vênh trong tình yêu của mình lấy tư cách gì để khuyên người ta đây.
Chuyện của Bì Tuấn không có manh mối, dù cho Mộc Kình Lôi có điều che giấu cũng không chứng minh cái chết này liên quan đến ông ta.
Thi thể là tìm được ở tận nói núi Nhàn hẻo lánh cơ mà, chắc Mộc Kình Lôi không rảnh đến nỗi đem thi thể đến đó hủy thi diệt tích.
Y nghĩ đến một lý do: tiểu muội Bì Tuấn thật sự từng ở đó, có thể Bì Tuấn cũng phát hiện ra cự cãi một phen.
Liên quan đến án mạng ai cũng muốn tránh hiềm nghi họ không nói thật y cũng không thấy lạ.
Trời đã rất khuya Lục Khuynh Tâm vốn nghĩ trong thành không có ai.
Không ngờ nhìn thấy y đang ngâm trong hồ nước bóng dáng mơ hồ chìm trong màn khói trắng, dần dần tựa như buông xuôi mà chìm xuống.
Hắn hoảng hốt vươn tay tới ôm lấy y từ sau, Thanh Hồn mơ màng sửng sốt cảm nhận sự nóng bỏng đột ngột ôm chặt lấy mình, dọa đến thất điên bát đảo:"Buông tay."
Tay hắn hơi lỏng:"Ngươi đang làm cái gì?"
Y bơi xa một chút nói:"Đang tắm người không thấy sao còn hỏi."
"Ngươi tự dưng chìm xuống ta còn tưởng do độc tái phát." Hắn nghe y nói thế có mấy phần yên tâm:"Đêm hôm ngươi còn tắm?"
"Không phải người cũng thế sao..?"
Y càng lùi càng xa cứ thế chìm trong hơi nước mờ mịt.
Hơi nóng dâng lên rát cả mắt, nói sao mắt y cũng từng phải chữa trị không thể tốt như người thường.
Cái nóng đó cứ tràn vào từ khóe mắt thấm vào bên trong đốt cháy tinh thần y, cứ thế làm đôi mắt hơi đỏ cứ như khóc.
Ban đầu hắn không hiểu sau khi xuống nước ngẩng đầu lên đã không thấy y đâu, căng mắt nhìn một hồi mới ngày mới thấy một mớ tóc đen xõa ra trên nước.
Đang tìm cách bò lên bờ đối diện
"..."
"Ngươi đi đâu?"
"Đi về phòng."
"Ở lại thêm một chút nữa đi ở đây một mình buồn lắm."
"Ý định ban đầu của người không phải tắm một mình sao?"
Nhìn y chẳng khác gì cái bánh bột trắng mềm mềm muốn chạy trốn, chạy trốn? Sao y lại muốn chạy trốn nhỉ? Nghĩ tới đây hắn thấy hơi mất tự nhiên, tim đập nhanh không chịu nổi.
Hắn nhớ lần tẩy độc bên hồ, mắt hơi nhập nhòe.
Thì ra cảm giác này đã có từ rất lâu.
Có vẻ vì nóng nên trong mắt hắn dần có ánh lửa, hư ảnh hiện lên mông lung hắn liền lắc đầu, nhắm mắt lại.
Trong người nóng lạnh máu khó lòng chảy xuôi, dần dần không sao thở nổi.
Hắn đột nhiên nhớ đến một ngày trời êm êm gió mát có người nằm trên mỏm đá dùng lá sen che mặt ngủ, nhớ đến nụ hôn lén lút bồng bột thuở non trẻ.
Vị ngọt đó đến giờ hắn vẫn còn nhớ.
Hắn vẫn chưa có đủ can đảm để bắt đầu một mối quan hệ mới sao?
Hắn có thể vì ngửi thấy mùi đỗ nhược mà nhớ đến y, nhưng với Trạch Dương mà nói nó luôn in hằn trong lòng, không xóa được.
Thế nhưng hắn vẫn muốn mở rộng lòng mình thử một lần.
Đường dài cỏ xanh phủ lối nếu phải đi một mình thật sự rất cô đơn, hắn còn có việc làm không thể để lòng mình dần nát rữa theo năm tháng u hoài được.
Phải chăng đây là sự ích kỹ của hắn? Do dự trong tình cảm của chính mình nhưng lại muốn y phải thật lòng ở bên cạnh? Hắn không hiểu rõ tình cảm trong lòng mình nhưng hắn biết rõ một chuyện, mình muốn bảo vệ y bình an vui vẻ một đời.
Chừng một lúc, chiếc áo khoác mỏng được đặt trong tay y.
Trời đã dần chuyển mình không bao lâu nữa sẽ sang mùa.
Mối quan hệ của họ theo thời gian cũng đã bền chặt hơn, dù vẫn có lúc ấm lạnh thất thường đứng ở nơi quanh co khúc khuỷu không dám tin mình đi đến nơi tận cùng.
Mùi hương đỗ nhược nồng ấm, hắn nhìn túi thơm trong y không biết cái ngọc bội hắn mới tặng y có để ở bên trong.
Nửa miếng ngọc bội mà y trả hắn đó...nó từng ở đó.
Chỉ sợ lần sau không như lần đầu, giữa họ đã có vết nứt.
Cổ họng hắn hơi nghẹn lại:"Túi thơm này là ta tặng cho ngươi."
Hắn nhớ cái mà y luôn mang bên người đã đánh rơi trong đợt lũ cuốn do ảnh hưởng của Tuệ Sinh.
Giọng nói của y mang theo chút cái ướt át sương đêm, trước khi đến hồ nước y có uống chút rượu, không biết có phải vì thế mà đầu óc lâng lâng:"Đúng vậy, dù ta giận người nhưng điểm tốt của người ta không bỏ được." Y không kìm được cảm thán với chính mình: đúng là không sao từ bỏ..
Hắn hơi nghiêng đầu phát hiện gương mặt y thê lương khó tả:"Ngươi hôm nay làm sao?" Lúc không gặp được Quan Kiến Vỹ chữa bệnh cũng không thấy y buồn như thế.
Sau khi bước khỏi phòng Nhan Lệ thì lẳng lặng về phòng khóa cửa hắn muốn về cũng không được.
Thanh Hồn nhìn những cái bóng đổ dưới sàn, cột đình rắn rỏi, bóng cây như vuốt quỷ tua tủa chồng chéo.
Y còn nhìn thấy một bóng người đâm ngang đang từ từ đi đến bên cạnh mình.
Trong giấc mơ y cũng hay bóng người thế này tiếc là hiện thật tàn khốc, cất giọng hờ hững:"Uống hơi say thôi."
"Bình thường ngươi không hay uống rượu, uống say thì đừng ngâm nước." Hắn không hiểu tự dưng thái độ của y với hắn lại thêm xa cách:"Đừng để bản thân bệnh thêm."
"Cũng đâu có ai đau lòng."
Dưới mái hiên của hành lang, sương đang tụ lại chảy xuống bóng hình của họ đan vào nhau, y đưa tay vén tóc mai của mình nhìn bóng người mông lung không hề chân thật kia.
Phía sau truyền đến từng cơn nóng bỏng, làm trái tim vốn đã lạnh đi rơi vào cơn sốc hoảng loạn, hắn nói:"Thế ta thì sao? Lẽ nào ta không đau lòng sao?"
Người không hiểu, không có ai tự nguyện rời khỏi chốn ấm áp tự mình gặm nhấm cô đơn cả.
Chỉ có thể là tình thế ép buộc không thể chuyển suy mà thôi.
Ta không giận người chuyện Hoành Lân từ lâu nhưng ta lại nhìn rõ một số chuyện khác.
"Lúc trước ta hay nói người thương xuân buồn thu, không muốn cùng người đến Xuyên Thục ngắm mưa.
Giờ thấy có chút hối hận."
Hắn hơi giật mình nói:"Vậy là ngươi đã đồng ý rồi?"
"Không đi thì buồn chán, mà đi thì chẳng thiệt thòi gì?" Lạnh giá trong cơn mưa không ngăn được lạnh giá trong lòng mình, cho dù Xuyên Thục buồn đến tro bay khói đọng thì cái buồn đó chẳng thấm nổi vào người y nữa.
Lòng người đã đông cứng từ lâu rồi, khi còn chưa kịp cảm nhận cái lạnh để rùng mình.
Y muốn tận hưởng chút vui vẻ để không đến mức thua đến không còn lại gì?
"Gần đây hơi bận rộn.." chuyện của Bì Tuấn họ còn chưa biết bắt tay vào đâu, thanh niên này tự dưng đi đến núi Nhàn làm gì? Giác Tĩnh không động vào hắn thì ai động vào? Không phải chết bình thường mà bị rút hồn chuyện này sao có thể đùn đẩy trách nhiệm:"Ngày mai chúng ta đến Mộc phủ một lát đã...ngươi say thì về phòng nghỉ ngơi thôi."
Trong phòng dành cho khách của của Mộc Kình Lôi.
Công Tử Tiếu sang phòng Doãn Minh Hiểu uống trà, nghịch con chim vẹt đậu trên vai.
Doãn Minh Hiểu rất chuyên tâm đọc sách không quan tâm đến người đang huyên thuyên bên cạnh lắm, dù sao người vẫn luôn đi theo lâu ngày rồi cũng quen.
Đột nhiên lúc này bên cửa sổ lại vang lên tiếng cộc cộc đều đặn.
Doãn Minh Hiểu không động đậy chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn, thuận theo đó Công Tử Tiếu rất ý thức đi ra mở cửa.
Ngoài đình viện trống trơn chỉ có âm thanh của gió quét những chiếc lá xào xạc, tựa như âm thanh gõ cửa họ vừa nghe là ảo giác.
Công Tử Tiếu đóng cửa xoay người, nơi cửa sổ vẫn vang lên tiếng gõ cửa đều đặn.
"Ai mà đùa dai thế?"
Công Tử Tiếu mở cửa thò đầu ra ngoài, vẫn không thấy có bóng người nào cả, bên dưới không đọng lại một dấu chân, chỉ có vài chiếc lá khô nhàu nát.
Vừa rồi có lá khô nhưng không có nát vụn như thế, giống như có gì đó vừa giẫm lên trên đó.
"Minh Ca, ra đây xem."
Doãn Minh Hiểu cau mày bỏ sách xuống:"Chuyện gì?"
"Có người vừa đến đấy, mấy chiếc lá này lúc nãy còn nguyên giờ đã nát hết rồi."
"Thì bị gió thổi vào thôi."
"Không đâu." Công Tử Tiếu còn muốn nói tiếp thì phía rừng Lam Huyết hiện lên cái gì đó lướt qua, lả lướt mềm mại, như nhiều thước lụa bị cuốn bay lại như bóng người đang múa dưới trăng rồi biến mất sau mây trời.
Sau một hồi chấn động hết hồn, Doãn Minh Hiểu gượng nói:"Nhất định là Thi Hành Thảo."
Công Tử Tiếu nhăn nhó, yếu ớt nói:"Đó là cái gì?"
"Là một chiêu thức có thể lướt trên đầu ngọn cỏ, không có nổi danh gì cũng không có tính sát thương.
Ta nhớ Nhiếp Trạch Phong cũng biết chiêu thức này."