Trời lúc nắng gay gắt lúc mưa dữ dội, sau cơn mưa bầu trời quang đãng thanh sạch từng mảng từng mảng trong veo. Thanh Hồn thấy mệt lạ thường, đêm qua y như cùng hắn đi một đoạn đường rất dài, rất dài, hít từng ngụm sâu hơi lạnh, y biết từ rất lâu ánh mặt trời bên ngoài có giơ nanh múa vuốt rơi vào mắt y cũng trở thành đáy vực tăm tối, nghi ngút oán hận muốn đuổi đi cũng không được.
Có những chuyện y đã buông bỏ từ lâu.
Y cuộn mình nửa tỉnh nửa mê, gió lùa qua người từng cơn mát rượi xua đuổi cái nóng quẩn quanh lâu nay, y còn loáng thoáng nghe ai đó thì thầm bên tai ai nói gì đó y thường ngủ không ngon rồi còn lại sốt rồi để y nghỉ ngơi thêm đi.
Nam lão gia chuẩn bị rất nhiều tiền, toàn là bạc trắng hàng thật giá thật, sắc mặt ông ta rất tệ gầy sọp hai bên má, râu bạc lúng phúng không hề ra dáng một phú hộ giàu có, còn nói Nam phủ tuy không nói là canh chừng nghiêm ngặt kiến bò không lọt nhưng trước giờ chưa từng xảy ra trộm cướp hay phá rối gì. Cũng đúng thôi, có kẻ nào trèo được tường cao lính dày xông vào trong đây chứ?
"Tang cô nương, hôm đó cô ngủ cùng phòng với Nam Bình tiểu thư?"
Tang Kiều gật đầu:"Không sai, hôm đó Bình Nhi nói muốn ngủ trước, còn tôi thì đi tắm...không biết, không biết sao lại ngủ quên mất.
"Trước khi ngủ cũng không nghe thấy tiếng động nào kỳ lạ sao? Nam Bình có tâm sự gì với cô không, tâm trạng của cô ấy ngày hôm đó thế nào?"
Tang Kiều ủ dột:"Hôm đó đặt biệt yên tĩnh, thường ngày Bình nhi không hay nói lắm, có chuyện buồn càng ít nói hơn."
"Chuyện buồn?"
"Mối hôn sự này Nam Bình không thích lắm, cô ấy và Lệnh Chương chỉ gặp một lần còn chưa nói mấy câu đã phải theo hắn về nơi xa, buồn lắm, bỏ trốn, đòi tự sát, tuyệt thực, cái gì cũng làm hết rồi."
"Cô ấy từng có ý tự sát?"
"Phải." Nàng ta rũ mi mắt:"Lúc nghe nói xảy ra chuyện còn tưởng muội ấy đang dọa mọi người..."
Trong lúc này Nhiếp Trạch Phong đang hỏi Vũ Đình An.
Vũ Đình An nói:"Ta đến là tìm Nam Bình nói về chuyện hôn ước lần này, muốn khuyên muộn ấy mấy câu. Trong phòng có ánh đèn, bóng thứ gì đó lay động mà gọi mãi không được. Khi xông vào đã thấy cạnh tượng đó, Tang Kiều ngất trong thùng tắm ta liền vội vã đưa cô ấy sang phòng bên trước..người hỏi ta có dịch chuyển thứ gì không...ta cũng không biết nói sao nữa.."
Lục Khuynh Tâm chống cằm nhìn chằm chằm vũng máu trên nền gấm đỏ, dưới ánh nến sắc đỏ không bình thường quần quang như mây mù..
"Tam ca đã nhìn cả buổi chiều rồi, rốt cuộc là đang nhìn cái gì?"
"Nếu ta biết đang nhìn gì thì đã bắt tay vào việc chứ đâu ngồi đây? Từ khi bước vào phòng này cứ thấy có gì đó không đúng..đệ đã đến thì thử liệt kê vài thứ cho ta nghe đi."
Chu Nhuận Thành gật đầu cầm giá nến đi một vòng quanh phòng, mắt hướng ra cửa phòng:"Căn viện này bao phủ bởi cây xanh lớn nhỏ, hòn non bộ cắt gọn tạo ra lối đi quanh co, thường không ai đến làm phiền bốn bề yên tĩnh, có người xông bí mật xông vào đây không ai phát hiện cũng không lạ, lạ ở chỗ sao người đến biết chính xác đường đi? Nơi này có rất lối mòn, khu vườn vừa tái tạo lại đất đai xới lên ẩm ướt, cây non rất nhiều."
"Đúng là khó tìm đường, nhưng ai biết kẻ đó ở trong khu rừng bao lâu? Hai ba canh giờ lối đi nào cũng tìm ra thôi."
Chu Nhuận Thành hỏi:"Tam ca nghĩ như vậy thật hả?"
"Đệ chẳng hợp tác gì cả?"Lục Khuynh Tâm nghịch mấy ly trà trên bàn:"Ai đi giết người mà không chịu tìm hiểu thế chứ? Làm sao chắc trong hai ba canh giờ đó không một ai đến, càng không thể đảm bảo Nam Bình thời gian ở trong phòng thời gian đó. Vừa mạo hiểm vừa mất thời gian."
Chu Nhuận Thành không hiểu, rõ là hắn rất hợp tác cơ mà. Lẽ nào phải dùng ánh mắt viết mấy chữ: người thật sự ngu ngốc Thanh Hồn hay nhìn họ mới được coi là hợp tác?
Cầm ngọn nến đến bên giường, Chu Nhuận Thành nói:"Lúc xảy ra chuyện Tang Kiều cũng trong phòng, Nam Bình bị tấn công thế nào cô ta cũng không biết. Lúc tỉnh lại đã được đưa sang phòng bên..."
"Ta nghe nói Tang Kiều võ công rất cao, biết y thuật, trừ phi hung thủ võ công ngang ngửa Cảnh Minh Sầu đột ngột xuất hiện đánh ngất cô ta thì đệ nghĩ mê hương tầm thường có làm cô ta ngất đi không? Nếu là mê hương đặc chế đưa người đi muốn băm thế nào chẳng được cần gì phải chém nhiều nhát, nhìn dấu vết để lại, vết sau mạnh hơn vết trước, lại còn cách rất đoạn, Nam Bình còn rất tỉnh táo, né tránh..."
"Cảnh Minh Sầu?" Vừa hay Nhiếp Trạch Phong đến:"Những việc máu me rùng rợn này khá giống phong cách nàng ta."
Lục Khuynh Tâm hơi nghẹn lại một lúc..Nhuận Thành cũng ngưng trệ, chừng một lúc hắn mới quay về với mạch suy nghĩ..Cảnh Minh Sầu, sao hắn lại nghĩ đến người này, lần trước y hỏi hắn máu ở nhà Mộc Kình Thương đã khô chưa? Sao hắn không nghĩ ra mấy việc này rất giống phong cách của ả đàn bà điên đó..
Nhuận Thành tiếp tục:"Nhưng mà, ngoài vết máu lớn trên giường, mấy dấu vết cố tình để lại những nơi khác đều sạch sẽ. Hung thủ không bị vấy chút máu nào sao?"
"Có thể đã dùng thứ gì che chắn..." hắn cụp mi mắt:"Cảnh Minh Sầu làm việc dứt khoát không cần thứ gì che giấu. Xem ra không phải nàng ta, hung khí cũng không phải là.." nói đến đây thì không nói nữa.
Cả ba người đều im lặng hiểu ý nhau, vũ khí không phải Cổ Phong!
"Không thấy giày của nạn nhân đâu nữa."
"Đệ nói đúng trong phòng sạch sẽ quá mức giống như có ai đó dọn dẹp cẩn thận qua, hai bên giằng co lâu như vậy chỉ thấy vết tích do hung thủ làm ra, còn Nam Bình...Nam Bình né tránh lại không tấn công sao?"
"Nam Bình có võ công, đệ kiểm tra cặn kẽ trong phòng không có dấu vết đối kháng. À, người phát hiện là Vũ Đình An...có khi nào trong lúc bối rối đưa Tang Kiều ra đã làm dịch chuyển thứ gì không?"
"Vũ Đình An...?"
"Vũ Đình An...Có cái vấn đề gì với cái tên này sao...Vũ Đình An...Vũ Đình An...Khấu Hòa?" Chu Nhuận Thành thấy không đúng:"Nếu thật sự cùng một người, Quỳ Phủ này đâu lớn đến mức Khấu Hòa tra mãi không ra? Qua chuyện Liễu Vân Thoa đệ cảm thấy y còn đáng sợ hơn cô ta, xúi giục Hoành Lân tự tử vu tội cho người khác tay hắn còn sạch sẽ không động một chút máu tươi nào?"
"Những người như vậy đều có một điểm chung là danh tiếng trên giang hồ vô cùng tốt, nào là thánh mẫu, nào là cầm sư thanh tâm gì gì đó... nói qua nói lại Thanh Hồn tuy tính khí không ra gì vẫn tốt hơn họ nhiều."
Ba người còn lại đều nhìn hắn bằng ánh mắt: à thế à?
Thanh Hồn ăn ngủ mê man suốt hai ngày không ai quấy rầy, cả Lục Khuynh Tâm ngày thường bám dính cũng không thấy đâu, người trong phủ càng không dám bén mảng đến. Thành công tử nói trong phòng có một tên điên tự cho mình là thần y tu luyện một võ công tuyệt thế khỉ khô nào đó, ai dám xông vào y tẩu hỏa nhập ma bóp cổ chết họ không chịu trách nhiệm.
Lúc vị thần y đến đây không rõ là do hành tung bí ẩn hay sợ nắng đội lọng che kín mặt không ai biết dung mạo ra sao, đột nhiên hôm nay ló đầu ra đòi một bàn sơn hào hải vị, sai người bắt sạp bên hòn bon bộ nằm hóng mát đến chập tối.
Không biết đây là nhà của ai.
"Ngươi nhìn ra cái gì rồi?"
"Nhìn cái gì cơ? À vườn rất đẹp, rất có phong thái..."
"Ta thấy nếu không nhìn ra cái gì ngươi còn tâm trạng ăn à?"
"Không ăn thì chết làm sao?"
Lục Khuynh Tâm liếc mặt y mấy lần, khinh bỉ:"Không biết gì mà dám ăn đồ của người ta, không bị đói chết cũng nghẹn chết."
Y dửng dưng:"Tra được hay không được thì ông ta cũng trả tiền mà. Nghe đồn người đó đang chuẩn bị sính lễ rước nương tử về nhà...đúng rồi, hẹn đêm mai gặp nhau đúng không?"
"Khen ngươi là một sai lầm, kẻ như ngươi thì chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì cả?"
"Thế người có đạo đức nghề nghiệp như người đã tìm hiểu được gì rồi?"
"Có vài nghi vấn chưa giải được.. thứ nhất, Tang Kiều có thật sự ngất trong phòng không? Võ công cô ta cao lại biết y thuật ép thuốc mê ra ngoài không khó. Thứ hai, Vũ Đình An có thật sự giữ nguyên hiện trường vụ án không? Trong phòng đã được dọn dẹp qua, mấy căn phòng bên cạnh vừa được dọn dẹp trước đó còn không sạch sẽ như thế, giày nạn nhân biến mất. Thứ ba, tại sao Nam Bình tìm mọi cách tự sát mà vẫn để Nam Bình ở một mình trong Thúy Viện?"
Y nhiệt tình gặm cái đùi gà:"Ta thấy người đã có câu trả lời rồi đấy chứ?"
"Nói là hung thủ thì không có động cơ, còn nói họ bao che cho Nam Bình bỏ trốn thì còn làm mọi thứ trở nên rối như vậy. Nói sao cũng là cha mẹ mình dọa như thế họ sao chịu được? Nam phu nhân còn bị bệnh tim không chịu nổi đã kích."
"Vậy cô ta tự sát thì Nam phu nhân sẽ chịu nổi sao?"
"Ta cũng lấn cấn chỗ này, đã kiểm tra qua lời Tang Kiều không nói dối, cả phủ đều biết Nam Bình phản đối hôn sự này."
"Chưa chắc họ tin cô ta làm thật, không phải mấy người nói cô ta rất kiêu kỳ đỏng đảnh sao? Nếu họ tin đã không để cô ta một mình với Tang Kiều, họ rất thân với nhau võ công cao thì sao chứ, cô ta vẫn có thể mềm lòng, có thể lơ là bị tập kích. Người nói Tang Kiều biết y thuật sẽ nhạy cảm với thuốc mê, nếu thuốc mê đó do Nam Bình làm thì mọi chuyện lại khác..."
"Ngươi lại cảm thấy không có hung thủ?" Hắn cũng đoán về trường hợp này:"Vết binh khí trên giường cho ta một linh cảm người ra tay sát tâm rất lớn."
"Ta không có cảm thấy gì hết..." Y vui vẻ gặm sạch sẽ cái đùi gà.
Hắn ngậm chữ trong miệng một hồi:"Nếu cô ta giả chết, hai người kia là góp phần bao che, nếu cô ta bị ám hại có một người hung thủ hoặc đồng mưu. Nói như ngươi Nam Bình làm Tang Kiều hôn mê..." hắn nói tới đây lại nhìn y không chịu nói.
"Nhìn ta làm gì, muốn ăn sao..?"
"Ta đang chờ ngươi chửi ta ngu ngốc đó."
Thanh Hồn "..."
"Lục công tử, người nghĩ ra suy đoán thứ ba thì nói luôn đi. Ta ngủ mấy ngày mệt lắm không suy nghĩ được gì."
"Ồ" Lục Khuynh Tâm trưng ra vẻ mặt tin ngươi chết liền, hơi mỉm cười:"Có thể cô ta hạ thuốc mê Tang Kiều muốn bỏ trốn là thật, nhưng nửa đường bị hung thủ chặn lại giết chết."
"Quanh đi quẩn lại vẫn là ba người đó đáng nghi? Ai biết được Tang Kiều có thật sự hôn mê không? Đánh nhau khi có một cao thủ trong phòng là một chuyện rất mạo hiểm, rất vô lí. Còn nếu người nói Vũ Đình An dọn dẹp phòng ốc, tại sao là hắn mà không phải là Tang Kiều trước đó đã dọn dẹp? Tìm được cô ta ở trong phòng tắm...nếu cô ta vừa ôm một người đầy máu me ra ngoài dùng phòng tắm tẩy sạch không có gì lạ. Lại nói Vũ Đình An vào phòng thấy lạ phản ứng đầu tiên là nên gọi người mới đúng. Cho là vừa hét một tiếng gọi người vừa nhận ra thiếu mất Tang Kiều nên đi tìm. Phát hiện cô ta trong thùng tắm..nếu là ta, ta sẽ nhắm mắt kiểm cô ta còn sống hay chết trước, nào dám đem một nữ tử không mặc quần áo vội vã sang phòng bên thế kia? Nô tỳ trong phủ để trưng sao....? Vội vã? Tang Kiều còn sống hai người đó không có quan hệ yêu đương gì liệu có quan trọng bằng biểu muội mình biến mất giữa cảnh tượng đáng sợ như vậy không?"
"Ý ngươi là hai người đó thông đồng? Dù là thông đồng nói dối cũng không chứng minh được là đem người đi trốn hay người đã chết?"
"Trốn cũng được, bị ám hại cũng được, chắc gì đã chết? Trước tiên phải tìm hiểu số máu thấm trên giường đã...ta bước vào phòng đã thấy có gì đó lấn cấn ở đó."
"Ta cũng thấy...
Uyển Nhi trong cơn tĩnh lặng chậm rãi vẽ lông mày đôi lông mày lá liễu bấy lâu không được tô vẽ cẩn thận, vẫn còn nét ôn hòa ngoan ngoãn, nàng cẩn thận chuốt gọt từng nét thật sắc bén nhìn đã có mấy phần anh khí. Khoác lên người bộ y phục yêu thích màu xanh thêu hoa hải đường, búi tóc cài cao bộ diêu ngọc màu xanh lam tỏa ánh sáng yêu kiều.
Ngoài cửa các loài hoa mùa hè nở như gấm vóc chỉ có lòng nàng hơi nguội lạnh, trái tim phủ một lớp sương giá vô hình.
Nha đầu Đóa Nhan thấy thế tiến một bước:"Tiểu thư?"
Nàng thoáng buồn, nói:"Cây trâm Thược Dược của tỷ tỷ ta đâu, ta muốn cài nó."
Chuẩn bị xong nàng kéo váy đi đến thư phòng của phụ thân, ngày thường nàng rất ít vào bây giờ đến có mấy phần cảm khái xa lạ. Hơi sợ hãi cũng hơi đau lòng, nàng biết chuyện gì đang chờ mình ở phía trước, đáy lòng nàng rất ngột ngạt.
Tới tối, phụ thân mới theo hẹn mà trở về thư phòng, sự tĩnh lặng trong phòng khiến người ta mệt mỏi, gượng gạo, nàng cúi đầu nhìn ánh nến để lại một quần sáng trên bàn gỗ trắc, nhìn một hồi lại thấy hoa văn khắc trên đó muốn bay lên, vỡ nát. Trong thời khắc đó nàng cảm thấy phụ thân mình gọi bao nhiêu năm lại có gương mặt xa lạ như thế, nàng khẽ nhắm mắt nói:"Tỷ tỷ còn chưa rõ sống chết người đã muốn con gả đi rồi sao?"
Nam lão gia không nói nhìn Uyển Nhi bằng ánh mắt âm u tột đột, trong lòng nàng tự mình chua xót thay, sao dám hy vọng phụ thân vì tình cảm bao năm mà giữ nàng lại. Ngày trước người đối với mẫu thân thế nào,..nàng cũng hiểu rõ, chỉ là mẫu thân không muốn tranh giành những thứ này, nàng cũng tự do rong ruổi bấy lâu, hai cha con không gay gắt cũng không quá gần gũi:"Có thể đợi đến khi biết được an nguy của..."
"Không thể, ngày mười lăm Lệnh Chương phải làm lễ kế thừa, con phải theo nó về."
Gió thổi nát những chữ vướng trong cổ họng:"Con biết rồi, vậy có tin tức gì mong người báo cho con một tin..à con quên mất người bận rộn nhiều việc, chắc là mẫu thân sẽ báo cho con thôi."