Ánh mặt trời buổi sáng thật đẹp, Ngọc Uyển vừa xuống đã nhìn thấy mẫu thân đứng đợi nàng trước cửa, nàng cười khúc khích lao tới ôm chầm lấy người.
Nam phu nhân cười hiền từ:"Vẫn lanh chanh như cũ, sắp gả chồng rồi mà không điềm đạm được chút nào cả."
Nàng le lưỡi làm mặt quỷ:"Đại tỷ đâu rồi ạ?"
"Lại rong ruổi đi đâu rồi, hai hôm trước còn gửi được bức thư nhà nhắn bình an. Thật là...không ai muốn ở lại với bà già này hết."
Đường vào vườn hoa rộng thênh thang, Ngọc Uyển tíu tít mãi, trong hoa viên trồng rất nhiều hoa hạnh, cành lá tươi tốt đan xen vào nhau nhìn từ xa như rặng mây bồng bềnh, đứng dưới tán cây dù nắng gắt đến đâu cũng trở nên dịu mát như ánh trăng. Mỗi khi mùa xuân tới nàng và tỷ tỷ thường ngồi dưới tán hoa hạnh đọc sách ngâm thơ chỉ cần nghĩ đến đã thấy tâm tình khoan khoái.
Nam Phu Nhân vuốt tóc con gái:"Mà thôi, các con cũng chỉ có ngần ấy thời gian để vui chơi thôi. Sau này lấy phu quân, nhà ta tuy không đến nỗi để con lấy phu quân chịu khổ nhưng mà lầu son gác tía cũng không chắc mang lại niềm vui, chẳng có gì bằng cuộc sống tự do cả."
"Mẫu thân, người đang nói gì vậy?"
Mắt bà cay cay:"Không có gì,..ngày mai ta cùng con đi dâng hương, đi dạo cảnh xuân bên ngoài một lát, còn Nam Bình, cứ để nó lén đi chơi thêm đi."
"Vâng." Không hiểu sao nàng thấy mẫu thân nay là lạ:"Chắc là tỷ ấy ôm đàn tỳ bà đi hát khúc rồi, không chừng đang ở tửu lâu nào hiến vũ rồi."
Bà lẩm bẩm trong lòng: Cuối cùng vẫn đi đến bước đường này.
Trời vừa tối khắp nơi đã vô cùng căng thẳng, Bạch Diệp ở lại trong chừng mọi người.
Buổi tối âm khí nặng là thời điểm thích hợp đi trừ ma, câu này là hắn nói không phải Thanh Hồn nói đâu, y muốn ở nhà.
Lục Khuynh Tâm đoán không sai cái cây to lớn nơi mà Thành Kính bị dụ đến chính là quả thần được đồn đại trong truyền thuyết. Ở phía tây mặt trời lặn hoang vu không một bóng người, cũng là nơi bắt nguồn các con suối trong bộ lạc.
Thanh Hồn ngáp dài ngáp vắn nói:"Trời tối như mù thế này đến đây làm gì? Ta đã nói là chúng ta không nên đi cùng nhau mà."
Hắn đẩy y về phía trước, nói:"Ngươi cũng có nhìn thấy đâu, có gì phải sợ." Dắt y theo thường có lợi hơn nhiều ai bảo vị này là pháp sư cơ chứ:"Nơi này kỳ lạ thật, đất đai khô cằn, sông suối đều là đào qua loa không thông với bên ngoài, nói là sông suối chi bằng nói đó rãnh nhỏ chứa nước thì hơn. Ta ở chỗ Miêu Ái Hương nửa ngày cũng không nghe cô ta nói đến ăn uống gì cả, trước vì an toàn đồ ăn của Thành Kính là do Nghiên Nghiên chuẩn bị, giờ cảm thấy hình như họ không có nấu cơm, sáng chiều không thấy nhà ai có khói bếp."
Nghe tam ca nói thế Nhuận Thành nhìn quanh:"Đúng là không thấy nhà ai có khói bếp, đêm qua rất lạnh, không thấy họ đốt lửa thân thể chịu lạnh cũng tốt quá."
Thanh Hồn khóe miệng co giật:"Nhắc đến chuyện bếp núc, ta lại..."
Lại nhớ đến nhà của Kỳ Cơ.
Cả ba đều liên tưởng đến một người, hắn nhanh nhạy nói:"Mật thất! Nhưng có mật thất cũng là chuyện của người ta, không liên quan đến chuyện Thành Kính."
Y cười cười:"Người hiểu ý ta mà...." Y mò mò vỗ vỗ vào thân cây:"Người dắt ta đến đây chắc không phải để đào cái cây này về nghiên cứu đấy chứ?"
"Đây là cây quý của họ ngươi dám chặt?"
"Cây quý mà chẳng có ai bảo vệ cả, đã có thảm cảnh ngày xưa họ phải không cho ai tiến gần thân cây này mới đúng. Người hỏi họ liền khai thật đây là cây kết quả lạ, không sợ chúng ta âm thầm bứng nó đi sao?" Y đi vài bước, kết quả nhào về phía trước té chúi nhủi.
Chu Nhuận Thành vội vàng đỡ người, cười:"Ngươi đi đứng cho đàng hoàng chứ?"
Hắn đi đến nơi y vừa vấp, phía trên đó lồi lõm nhiều chỗ trũng, dùng kiếm gõ thử, âm thanh không giống là đất đá, hắn đào thử vật kia hít một hơi sâu:"Là hộp sọ...còn có một ít xương gãy..xương này là.."
"Là xương cổ." Chu Nhuận Thành dùng cành cây cời ra xem:"Nhìn dấu vết này là bị bẻ siết gãy."
Hắn cắn răng:"Xem ra nơi này có người bị siết gãy cổ chôn xuống, chúng ta đào lên rồi người trong bộ lạc sẽ đến nhanh thôi." Nói đến đây hắn đột nhiên cười:"Ồ, thật bất ngờ."
Y hỏi:"Cái gì bất ngờ."
"Ngươi nhìn về phía tảng đá lớn kia đi."
"Nhìn được ta còn hỏi người à?" Không phải vừa chế nhạo y xong sao?
Hắn quên mất chuyện này, cười một tiếng rồi tập trung nói:"Ở phía tảng đá có một cái đầu thò ra nhìn chúng ta, dù là người nhưng gương mặt chẳng khác sói là mấy, mắt nhỏ sắc bén xanh lè, ranh nanh cũng rất dài....nhìn bộ dạng rất xem ra rất nhanh nhẹn..." nói đến đây người Thanh Hồn được lôi rất mạnh bạo ngã ập vào lồng ngực người bên cạnh, còn chưa hết choáng váng đã bị lôi đi xềnh xệch.
Y nghe tiếng gì đó cứ bổ nhào tới phía mình, thầm nghĩ: Sao mình có cảm giác hắn đang đem mình làm bao cát tránh đòn thế nhỉ? Trong giây phút y hoang mang hắn đã y ngã nhào dưới đất, địa hình lồi lõm bầu không khí trở nên trầm trầm, sương lạnh dày đặc.
"Lục công tử..., Chu công tử...hai người đang ở đâu."
Đáp lại lời y là tiếng cành cây gãy vụn trên đỉnh đầu, tiếng quạ kêu siết, mỗi tiếng kêu đều dâng thêm sự thê lương, trăng trên đỉnh đầu đã khuyết bóng đỏ như máu mà chẳng ai hay.
Y không kịp hoàn hồn loạng choạng đứng dậy:"Lục công tử...Chu công tử hai người đang ở đâu?"
Ngửi mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dù tự trấn an không phải máu của họ nhưng không khỏi lo lắng, nơi này là địa bàn của người khác họ vừa đến đã rơi vào bẫy, liên tiếp bị người ta tấn công, an nguy thế nào khó mà nói trước.
Y lần theo mùi máu, trái tim như bong bóng mỏng manh nước bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát, xa xa bắt đầu vang lên tiếng cười đắc ý cũng vô cùng tiêu sái tự nhiên. Y ngửi thấy mùi khói bụi ập tới gay mũi, ho sặc sụa liên hồi. Nán lại một chút sức lực đã vơi đi từng chút, nếu không phải cơ thể y yếu, một chút đó đủ để lồng ngực đau nhói tê dại e là y cũng không nhận ra. Đi mãi đi mãi vẫn chưa đến nơi phát ra tiếng cười, áp lực cứ ngày một tăng thêm, chân nàng nặng trịch nề như vác thêm đá.
Y nghĩ nếu giờ không dùng Thi Hành Thảo e là lát nữa chẳng còn sức để dùng. Tình hình này e là y chạy ra khỏi đây còn khó nói chi tìm người, thính giác của y ngày càng không tốt tiếng cười kia là niềm hy vọng duy nhất.
Xung quanh bốn bề tối đen, Lục Khuynh Tâm răng môi ngập máu dựa vào vách đá nghe tiếng bước chân nặng trịch đi tới, là Nhuận Thành sao?
Y vừa thở hổn hển vừa cắn răng đi tới, thật chậm, thật chậm.
Lục Khuynh Tâm khó khăn nhìn qua tảng đá, mặt tái mét:"Đã ném ngươi ra ngoài ngươi còn bò vào đây làm gì?"
"Người có ném cũng phải nói một tiếng để ta chạy chứ, giờ đã tới rồi nói gì cũng vô ích."
"Trận này dựa vào ngũ hành tạo ra, mà ngươi mạng gì.." Nếu y mạng thổ may ra có thể cầm cự sức lực một chút.
"Ai mà biết... đừng hỏi vấn đề này." Y ho khụ khụ:"Chu công tử có ở đây không?"
Hắn rên siết từng hồi, nói:"Không có, đệ ấy mạng thổ ngày thường hành sự cẩn thận, không bao giờ nôn nóng vội vàng không dễ bị ảo cảnh làm phiền, ta nãy giờ đi mãi không rời khỏi địa phương này... xung quanh đây cứ mỗi khắc lại đổ nát một chút sớm muộn gì cũng bị nhấn chìm, ngươi còn sức thì mau ra ngoài đi."
"Bộ dạng của người bây giờ chắc lấm lem bùn đất, máu ướt đẫm xiêm y kiệt sức đến đứng không nổi, ta lo cho mình trước đây."
Hắn thở dài thườn thượt:"Ngươi cũng dứt khoát quá."
Y cười hahaha mấy tiếng rồi lại ho đến thảm:"Lẽ nào phải chết chung với người, người ở lại ráng bình an nha."
Y đi một bước khó khăn lá khô xung quanh đều bị nát thành tro, vạn vật phiêu tán, gầm trời phát ra tiếng nổ không ngừng, lốc xoáy cuộn xoáy hắn vừa nắm được vai áo của y chưa kịp mở miệng đã bị ai đó đánh vào gáy.
Đánh xong, mặt mày y cũng tái dại đi ôm lấy người, trong màn mưa gió nổi lên nền ngộp lá khô, bay rát cả mặt, y cuống quýt ngã nhào xuống đất, lăn mấy vòng.
Y rủa:"Vậy mà ban đầu người còn nói thú vị, thú vị cái đầu người ấy."
Gặp được người rồi nỗi sợ đã dần tan đi, cảm giác lạnh lẽo trong tim dần dần thấm nhuần nhiệt độ ấm áp quen thuộc, ngoài kia ánh sáng là trời cao lồng lộng, chân trời thênh thang vô lối, trời đất bát ngát khiến ai cũng muốn nổi sức ngao du, y ở trong bóng tối không sao đuổi kịp ánh sáng đẹp đẽ lộng lẫy ngoài kia. Gió to hòa cùng vạn vật đang tàn lụi, có lẽ y không nhìn thấy nên chẳng hề lo sợ, đi về phía trước bước vào trong cơn lốc điên cuồng giống như bóng đen khổng lồ bay vòng vòng muốn nuốt chửng con mồi, trên người chịu mọi thứ chấn động, bước chân không có sức, bàn tay mò mẫm tìm nơi bám víu đến xay xát, máu ở khắp nơi.
Đi được một đoạn nhỏ, gió ngừng mọi thứ yên ả trở lại y cảm nhận được người hắn nóng hầm hập, vết thương đã trở nặng hơn. Trong lòng y nóng như lửa đốt nơi này không biết là chốn nào, biết tìm đầu ra thảo dược thuốc thang. Chỉ là đằng xa có tiếng động, tiếng bước chân người, cả chim hót trên cành. Y men theo con đường đầy sự sống kia, càng tới gần ngửi được mùi khói bếp, tiếng người hò hát.
Một lão bà thấy hai người ăn mặt lạ lẫm, quần áo đầy máu bước đi vất vả như đi trên than hồng, ôn tồn nói:"Chàng trai trẻ từ nơi khác đến sao?"
Y dựa vào âm thanh, khàn giọng hỏi:"Bà bà à, đây là đâu vậy?"
"Đây có rất nhiều hoa Cúc Quỳ, mọi người đều gọi là xứ Cúc Quỳ, nhìn hai người đều đã bị thương có phải.. "
"Đúng vậy, nghe nói trong thôn có nhiều thảo dược quý mới tới đây ghé thăm." Ở một nơi lạ lẫm không nên gây chú ý quá nhiều:"Trên đường đi không may bị lạc, khó khăn lắm mới tìm được đây."
"Nói thế chắc là chưa tìm được nơi nghỉ chân, nếu thế thì để ta dẫn đến nhà thầy lang thuốc chữa trị sau đó tìm khách trọ ở tạm dưỡng thương mấy ngày."
"Tốt quá, đa tạ bà bà."
Lúc tìm được nhà thầy lang, bỏ hắn xuống phát hiện trên sắc mặt tím tái khó coi, người lạnh ngắt. Y sờ thấy da dẻ lạnh băng cuống quýt ngã sụp xuống. Thầy lang bắt mạch hồi lâu, vuốt râu lồm xồm:"Linh khí nơi vết thương linh khí tụ lại rất kỳ lạ, ngày càng đào sâu vào trong ăn mòn sức lực, hai ngươi là từ đâu đến mà ra nông nổi này. "
Y không muốn nói là từ núi Nhạn đi ra, thấp giọng nói:"Là từ núi Điệp Phù tới."
Thầy lang đã già hơi nhấc chân mày, lớp da nhăn nheo rất khó phát hiện:"Núi Điệp Phù, vậy có biết Nguyên Thời Liễu không? Ngươi đến tìm ông ta là được cần gì lặn lội đến nơi xa xôi này."
Y ứ nghẹn:"Ông ấy...mất rồi."
"Ồ" Trong giọng nói có mấy phần tiếc nuối:"Có biết là khi nào không?"
Y có chút bối rối, ông ta lại nói:"Cứ nói đi, ta vẫn đang bắt mạch không bỏ rơi hắn đâu."
"Mới đây thôi."
"Người như ông ta chắc là kiệt sức mà chết nhỉ?"
Y im lặng...
Ông ta trầm ngâm:"Là thật sao?"
"Người quen biết ông ấy sao?"
"Ồ, không quen biết...ta chỉ hỏi vậy thôi." Ông ta hơi rũ mắt chợt đưa tay ra trước mặt y:"Mắt ngươi không nhìn thấy à." Ông nắm cổ tay y:"Trong người ngươi chất độc hỗn tạp, suy nhược trầm trọng....người trẻ tuổi à, e là ngươi... "
"Không sao, có những thứ sáng trong lòng, sáng rất nhiều năm."
"Vậy à,..." Ông ta bùi ngùi:"Ta cũng từng như thế.. ta cũng đã miệt mài theo đuổi ánh sáng trong tâm rồi lại bỏ quên ánh sáng trước mắt mình....hahaha dọa ngươi rồi nhỉ, chắc ngươi nhìn thấy ta tự dưng nói những chuyện không đâu. Nhìn ngươi rất giống người quen của ta...được rồi, ta chuẩn bị thuốc, ngươi giúp ta giã nhé."
Thanh Hồn gượng dậy, vết thương của y ở bên trong do cơ thể yếu ớt mà ra, không như hắn trong ngoài đều bị vò đến nhàu nát. Không biết trên người rơi xuống thứ gì, y sờ thử mảnh ngọc rơi xuống kia, y đã cất nó ở nơi kín đáo nhưng lần này đi xa trong lòng bất an đã đem nó theo trấn an mình. Sờ phải nó y chợt nhớ ra thân phận của mình lạnh buốt cõi lòng, hoa văn này y đã sờ qua bao nhiêu lần từng nét từng nét đều là sợi tơ mềm mại ủ ấm trái tim này, cho nơi này nhịp đập trở lại.
Nợ một ân tình, cả đời khó trả.
Mạng này, phải trả cho người ta, đến khi y vùi mình trong cát bụi trở thành nắm tro, nơi này vẫn không quên đã từng vì người mà đập trở lại.