Trời chiều, hương khói ở Mộc Linh nghi ngút.
Mái tóc Lâu Minh Hành trắng xóa, lại già thêm chục tuổi.
Trong sảnh còn có người khác, mộ chủ Quyết Thanh Tuyệt - Quyết Lung và con trai Quyết Dương
Đã lâu rồi ông không về đây, sau khi bái lạy bên linh cữu mới cùng Lâu Minh Hành trò chuyện một chút.
Nhưng giữa họ không có nhiều điều để nói, Quyết Lung ăn rất ít, không uống rượu, sắc mặt ảm đạm mờ nhạt giữa linh đường trắng tinh sạch sẽ.
Quyết Dương ăn uống từ tốn, không nói lời nào, hắn chỉ biết phụ thân có một tuổi trẻ phiêu bạt khắp nơi, mỗi lần người kể về huynh đệ, về những ngày tháng tự do đó đều dùng lời lẽ hết sức khoa trương.
Năm tháng đó hào hùng rộng mở, hắn không biết người đã trải qua những gì, có nói quá lời hay không, nhưng những lúc đó ánh mắt người đều có ý cười, nhiệt huyết, hào hứng.
Từ nhỏ hắn đã sinh ra ở cổ mộ, những điều hắn làm đều vì sự hưng thịnh của gia tộc và cân bằng thế lực với những cổ mộ khác.
Đây là lần đầu hắn đến một nơi như Mộc Linh.
Cũng là lần đầu nhìn thấy phụ thân nhận được thư bạn không hề vui mừng mà quỳ sụp xuống, đau lòng đến mức trong một đêm tóc điểm bạc.
Lâu Minh Hành gác đũa, dùng khăn lau miệng, khăn hơi hé ra lộ ra một điểm máu tươi, ông vội giấu đi miệng ho khụ khụ:"Ngọc Oánh, đã đến tuổi gả đi rồi." Trước nay ông bảo bọc nó quá cẩn thận, khiến nó không biết cách phòng thân, nếu mai này ông ra đi, e là...
Cả Xích Long cũng già nua đi rồi..
Quyết Lung hơi dừng động tác, nói:"Dương nhi, cũng nên thành gia lập thất rồi."
Chuyện đến bất ngờ, Quyết Lung không lường được hơi ngẩn ra, nhưng từ lâu hắn đã học được cách giữ bình tĩnh nên không biểu hiện nhiều, đem ngỡ ngàng nuốt xuống tận cổ.
Hắn vẫn đang dùng bữa.
Quyết Lung hỏi:"Nhị ca định làm gì?"
Đã lâu rồi không nghe được tiếng nhị ca này, Lâu Minh Hành hơi run rẩy, che đi hốc mắt đỏ hoe:"Đại ca tha cho hắn, còn ta thì không!" Ngọc Lan đã rời bỏ ông thế nào, ông sẽ không bao giờ quên.
Ông luôn nghi ngờ có nội gián trong phủ, nhưng là ai chứ? Không ai biết vị thiếp thất mà ông đưa về là đệ tử nhỏ tuổi của Xích Long, tên là Thanh Thược, bao năm cô ấy vẫn ở đó lặng lẽ chăm sóc Ngọc Lan trong ám thất, sau đó là đến Ngọc Oánh..
Không một lời đòi hỏi.
Vì một lời hứa của sư phụ..
Xích Long đã hứa sẽ chữa trị cho Ngọc Lan..
Tiếc là..
Cả đời Xích Long đều vì y thuật, không bao giờ có vị trí của nha đầu này, nhưng ngần ấy năm cô ta vẫn tha thiết mong mỏi.
Vẫn cam lòng làm một cái bóng, một danh phận mà mình không muốn, phí hoài tuổi xuân.
Ông từng đề nghị cho cô ấy giả chết đi, tìm một nơi khác sống, rồi một ngày nào đó gả đi, sinh con đẻ cái.
Cô ấy vẫn không chịu, vẫn chờ Xích Long quay đầu.
E là cả đời này Xích Long chẳng đáp lại tấm chân tình này.
Khi Quyết Dương gặp Lâu Ngọc Oánh là lúc cô đang tỉa lại cây hoa bên cạnh cầu gỗ.
Nơi này khó trồng được ho vì linh khí Mộc Linh Giáp quá mạnh, khó khăn lắm mới ươm được một chậu cây nhỏ do cô đào bên mộ mẫu thân sang.
Mẫu thân...
Lâu nay cô không hề biết mẫu thân mình đã mất, nằm dưới mô đất hằng ngày phụ thân chăm chỉ tưới tiêu.
Hóa ra, người cô gọi mẫu thân bấy lâu nay chỉ là một người ôm mối tình không đền đáp, chăm sóc cô vì muốn báo án cho người khác.
Trên tay hắn cầm một quả trái cây:"Ăn không?"
Lâu Ngọc Oánh không biết hắn, hơi sững sờ nhưng vẫn nhận:"Đa tạ."
Nhìn thân hình gầy gò cùng gương mặt tái xanh của Lâu Ngọc Oánh, hắn không khỏi thở dài, vạn lời muốn nói đều nghẹn lại trong lòng, sắp đem lòng ngực hắn vỡ tung ra từng mảnh.
Lặng lẽ nhìn nàng loay hoay trong đám chậu cây tạm bợ, hương thơm ngào ngạt lan rộng trong không gian, đột nhiên hắn có cảm giác bi thương, làm sao giam cô gái này trong cổ mộ đây.
Một khi Quyết Thanh Tuyệt và Bắc - Bạch Dương sáp nhập, chưa kể Mộc Linh cũng là vây cánh tương trợ lẫn nhau, thế lực của nhà hắn sẽ mạnh hơn.
Khó tránh ánh mắt dòm ngó của các cổ mộ khác, ban đầu hắn nghĩ phụ thân sắp xếp như thế vì chỉ cần một người đứng sau cô ấy, để người ngoài không dòm vào nữ nhi yếu đuối mà có ý định xâm chiếm.
Hai người họ vẫn sẽ ở hai nơi, hoặc là cô ấy đến cổ mộ lặng lẽ đêm canh thâu.
Tuổi xuân qua đi như thế sao?
Lâu Ngọc Oánh cứ nhảy qua nhảy lại như mồ con bướm hồng, vuốt ve cành hoa, tìm cách cho hoa sống.
Hắn chợt nói:"Sau này nàng gả cho ta rồi..."
Nàng không biết hắn có đang nói chuyện với mình không, ngẩng đầu hỏi:" Công tử nói gì...?"
Đúng lúc này lại có người đi đến, Quyết Dương lắc đầu.
Hắn không thể vì cảm xúc nhất thời mà hứa hẹn được, tự do của nàng không do hắn định đoạt.
Lưu Ảnh mất chưa được bảy ngày, mối duyên này đã được định ngày lành.
Lúc Lục Khuynh Tâm nghe thấy chuyện này còn hơi sửng sốt:"Lâu Trang Chủ quyết định cả đời con gái mình như thế sao?"
"Ông ấy đã không còn thời gian...hoặc là không còn ai để chọn." Công Tử Tiếu rắc thuốc bột lên vết thương của hắn:"Theo ta cảm nhận...ban đầu Lâu Trang Chủ muốn chọn Minh Hiểu." Giọng điệu có chút không vui.
"Doãn Minh Hiểu không chịu đâu." Lục Khuynh Tâm lắc đầu.
"Minh Hiểu đương nhiên không chịu, e là cả thúc thúc y cũng không chịu."
"Hả? Ta còn không biết thúc thúc hắn là ai?"
"Đổng Thanh Hiên ấy!"
"..." hắn không khỏi nhớ đến sự tích đánh nhau xàm xí của hai vị kia.
"Ta nghe nói Yến Tử Du đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, tâm bệnh khó chữa, mũi tên đó..."
"Ừ, Thanh Băng Cốt không thể cứu nổi còn biến thành kịch độc." Công Tử Tiếu rũ mắt:"Tâm bệnh khó chữa, dù mọi người có giấu khi đưa thi thể về hắn cũng sẽ biết thôi." Nhắc đến chữa bệnh Công Tử Tiếu nhỏ giọng:"Ngươi và Thanh Hồn cãi nhau à?"
Hắn mím môi:"Không có...ngươi rảnh thì đưa ta đến Lục Lạc Viện đi."
Công Tử Tiếu rất muốn nói không rảnh, tự nhiên bắt mình tách Minh Hiểu đắp thuốc cho hắn, giờ còn phải đưa hắn lên kia để Sắc Nguyệt đuổi đánh nữa hả?
Nói không có mà hai người lầm lũi không nói chuyện với nhau, bắt ta chịu trận thế à?
"Các ngươi còn dám lên đây?" Sắc Nguyệt mặc đồ tang, mặt mày tái xanh.
Do mấy ngày túc trực bên linh cữu mà trở nên yếu ớt, duy chỉ có ánh mắt hận ý vẫn không tan:"Các người đừng hòng lấy được Mộc Linh Giáp, sẽ không ai giúp các ngươi đâu."
Lục Khuynh Tâm áy náy nói:"Ta muốn gặp Yến Tử Du một lát."
"Đừng hòng! Các huynh còn đứng đó nhìn sao, mau đuổi họ đi."
"Từ từ đã...Lưu Trang Chủ trước khi ra đi có vài lời muốn nói, các người không muốn nghe sao?"
Trong phòng, không chỉ có mình Yến Tử Du mà còn có Quyết Lung.
Ông ấy đang giúp Yến Tử Du đắp khăn lên trán, bao nhiêu chuyện năm xưa cứ như sóng to mênh mông, khuấy động không ngừng.
Đứa trẻ nằm trên giường không ngừng lắc đầu, miệng phát ra âm thanh thều thào không nghe rõ.
Quyết Lung buồn rầu không thể thả lỏng nhìn người bệnh không chút khởi sắc, xương vai lộ ra.
Lúc Lục Khuynh Tâm đi vào Yến Tử Du đang ho từng cơn day dứt, người như que củi mục nát dần.
"Mộ chủ."
Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, hắn nhìn thấy bên bàm có mấy hộp gỗ được lau cẩn thận, mặt gỗ nhẵn bóng.
Quyết Lung gật đầu một cái, lại vắt khăn đặt lên trán.
Ngoài trời lá rơi bất định, bệnh tình Yến Tử Du vẫn triền miên không dứt, tới chiều mới mơ màng mở mắt.
Người tỉnh rồi cũng không chịu lên tiếng, nằm như một con cá chết.
Hắn đang rót chén trà uống, quay đầu đã nghe thấy Quyết Lung vui mừng hỏi thăm:"Ngươi tỉnh rồi."
Yến Tử Du không trả lời, bóng người trước mắt mịt mờ đến khi nhìn thấy rõ hắn, mới có chút cử động.
Yến Tử Du giận cũng phải thôi.
"Ông ấy...có nói gì không?..ông ấy...có nhắc đến ta không?" Yến Tử Du nói năng lộn xộn, khi đó con rối bu kín cào xé hỗn loạn, chỉ có Lục Khuynh Tâm quỳ bên cạnh..
Hắn đi đến bên giường, đôi môi mím chặt hơi hé ra:"Giỏi lắm!" Hắn hơi né sang một bên:"Ông ấy không trách ngươi...còn thấy mũi tên đó ngươi bắn rất tốt."
Rất tốt ư?
Trước nay ông ấy chưa từng khen hắn lần nào, dù hắn cố gắng tới đâu ánh mắt ông ấy nhìn khác chưa từng khác với người khác.
Hắn chỉ muốn ông ấy nhìn hắn thêm một chút thôi mà, ông ấy luôn thấy hắn háo thắng, thiếu khiêm nhường.
Hắn liền cố gắng học hỏi tính cách ôn hòa của người khác, ông ấy nói hắn bắn tên không đủ lực, hắn liền ra sức ngày đêm luyện tập đến mức cánh tay muốn phế liệt.
Khi đó ông ấy chỉ nói hắn quá cố chấp, không biết tự lượng sức mình.
"Đến cuối cùng, ông ấy cũng không muốn thừa nhận ta." Mũi tên kiên nhất đời hắn chỉ đổi lại hai chữ giỏi lắm này.
Là mong ước của cả đời hắn, cũng là bi ai suốt kiếp này.
Lục Khuynh Tâm không hiểu hắn nói gì, chỉ thấy Quyết Lung đứng dậy lấy mấy hộp gỗ lại bên giường, mở ra.
Bên trong có rất nhiều thư, hắn nhìn qua thấy không đề tên mà thay bằng kí hiệu.
Nó được sắp xếp rất cẩn thận, theo ngày tháng.
Quyết Lung lấy phong thư ở dưới đáy hợp đưa cho hắn xem...
Yến Tử Du không để tâm, trang giấy rơi trước ngực.
Ông thở dài nhặt lên cất giọng rầu rĩ:"Ta và đại ca rất nhiều năm không hề liên lạc, ta biết đại ca e ngại thân phận của ta không tiện hỏi thăm quá nhiều.
Nhưng trong lòng ta có nhiều điều e ngại, đành gửi một phong thư thăm dò." Ông ấy hơi khựng lại một chút, miết trang thư:"Ta hỏi, Yến Tử Du có phải là đứa con của Tử Sâm và Tiểu Nhã hay không?"
Phu thê họ có hai đứa con, năm đó Tử Sâm chết bên núi, còn vợ con thì lưu lạc không biết ở chốn nào:"Người trong lòng đại ca đã chết...làm gì có con cái chứ."
Môi Yến Tử Du vẫn trắng bệch, lúc này hơi mím lại nhìn chằm chằm ông, tựa như không tin, tựa như không cam lòng.
"Ngươi và Phó Quân Mệnh đều là con của ngũ đệ số khổ, đoản mệnh của ta.
Có lẽ do may mắn hơn, đại ca ngươi được nhà họ Phó nhận nuôi, nó không còn nhớ gì cả." Lưu Ảnh tìm nó khắp nơi, nhưng nó chỉ cảm thấy ông ấy là kẻ xấu luôn theo dõi mình.
Luôn cả đại ca cũng không biết có nên cho nó biết hay không, dù sao bây giờ cuộc sống nó vẫn rất tốt:"Tử Du, không phải mọi người muốn giấu con...chỉ là đã quá nhiều mệt mỏi đau khổ rồi, không biết thì tốt hơn."
Hóa ra, ngần ấy năm hình ảnh về phụ thân của mình cũng là giả, số của hắn chỉ có thể làm một cô nhi mà thôi!
Dung Phàm đi dọc bờ suối, cỏ xanh mơn mởn đọng lại những giọt nước mưa lóng lánh.
Hai bên bờ mọc đầy hoa cúc dại nhỏ xíu hắn tìm một chỗ khô ráo mà ngồi xuống.
Hắn nhớ đến khoảng thời gian hắn còn nhỏ, nơi bờ suối này mọi người quây quần nấu nướng, từng hũ rượu thơm nồng mở nắp lúc đầy lúc vơi.
Thiếu nữ hò hát nhảy múa, nam nhân gõ chiêng gõ trống ăn mừng mùa màng bội thu và tế trời đất.
Đó là lần đầu hắn được quản gia trong phủ dẫn đi chơi.
Nhìn thấy các thiếu nữ khiêu khích nhảy múa, nam nhân nhanh chóng bắt lấy điệu nhạc, người mạnh mẽ, người quyến rũ.
Họ dẫn đầu nhảy múa dẫn người vào trong ngừng, múa bên hồ nhỏ, múa bên cổ thụ, múa bên những bụi hoa nhấp nhô.
Khi đó hắn không hiểu, sau một hồi chen lấn liền lạc mất quản gia, bị xô đẩy một hồi.
Hắn bị lạc đi một hồi đến bên hồ, có một đứa bé gái nhỏ tóc búi trái đào đang ngồi bên bờ.
Chân ngâm dưới nước, xung quanh chẳng có một ai.
Hôm nay nước lên cao, hắn nghĩ đứa bé gái này cũng đi lạc như mình, sợ không cẩn thận trượt chân xuống bên dưới, liền đi đến bên cạnh:"Muội muội."
Đứa bé ngoái đầu dáng vẻ trầm tĩnh, thanh cao, mặc một chiếc váy hồng xinh xắn, trên tay cầm một nhánh hoa ngô đồng.
Ánh mắt bé gái đó lấp lánh như sao trời...
Thì ra, đứa bé gái đó đang chơi thả thuyền hoa.
"Muội ở đây một mình sao?"
"Không có, muội giận phụ thân nên trốn ra đây." Hình như đứa bé không hề biết sợ, tiếp tục thả thuyền hoa.
Gương mặt bầu bĩnh bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng.
"Muội làm như thế phụ thân muội sẽ lo lắm, ta đưa muội về nhé!" Nhưng cả hắn cũng không biết đường về nữa.
Đứa bé lắc đầu hờn dỗi:"Không, muội không về đâu, muội nhất định sẽ giận phụ thân một ngày, không thèm nói chuyện với người."
Chiếc thuyền hoa ngô đồng trôi dập dềnh, hắn hỏi:"Muội thích ngô đồng lắm sao?"
"Mẫu thân nói hoa ngô đồng là loài hoa trung trinh suốt đời, người đã gặp người mình yêu vào một ngày đẹp trời mùa hè, dưới tán hoa ngô đồng tản mạn trong gió."
Khi đó con bé còn nhỏ không hiểu được người mình yêu và phụ thân con khác nhau như thế nào.
Hai đứa bé ở bên bờ suối, trong bóng đêm không hề sợ hãi ngồi thả thuyền hoa, nhìn pháo hoa bắn ăn mừng vụ mùa nở trên nền trời.
Thế nhưng lễ hội mùa sau hắn không nhìn thấy cô bé đó.
Bên hồ cảnh vật như xưa nhưng không còn con thuyền nhỏ chở hoa trôi trên mặt nước nữa.
Trong lòng đứa bé trai có một bí mật, thì ra phụ thân hắn cũng quen biết mẫu thân trong lễ hội nhảy múa trên thuyền lớn, khi đó họ còn rất nhỏ, chia nhau một cái bánh ngọt.
Sau đó mỗi dịp năm mới họ đều gặp lại, dần dần pháo hoa rợp trời, họ chơi đố câu đố, đánh cờ dưới nền trời pháo hoa, rồi lại tách nhóm người đông đúc đi xuống thuyền nhỏ thả thuyền hoa đăng.
Vậy, hắn và muội muội đáng yêu kia có phải đã cùng nhau hẹn ước hay không?
Đứa bé trai ôm mối nghi vấn này ngày đêm tự hỏi, mẫu thân nói lúc bé khi nhận miếng bánh ngọt đó, người mong ước có thể gả cho một người dịu dàng như thế...
Tiểu muội đáng yêu đó có muốn gả cho hắn không?
Nhưng họ không gặp lại...
Rất lâu, rất lâu họ không gặp lại.
Hai ngọn núi cách biệt nhau, thời gian cũng chững lại chốn này.
Một lần mải mê đuổi theo con thú săn mà hắn đã vượt qua ranh giới chia cách, đi đến rừng Bạch Dương lúc nào không hay.
Rừng cây bát ngát, hoàng hôn ấm áp diễm lệ, hắn tìm đến một hang động nghỉ chân, nào ngờ nơi lối mòn miên man ấy có một thiếu nữ đang nhảy múa.
Tay nàng cầm một nhánh ngô đồng e ấp nụ, suối tóc đen nhánh phủ trên vai gầy, dáng ngọc mình ngà yểu điệu từng động tác.
Hắn nhận ra đây là điệu múa tiểu muội muội đã múa cho hắn xem, khi đó muội ấy tập để múa trong sinh thần phụ thân, động tác còn rất vụng về.
Rừng nổi gió, cánh hoa tung bay, đứa bé ngày nào đã ra dáng thiếu nữ, những đường nét ngây thơ vẫn còn trên gương mặt, chỉ khác là thanh thoát hơn hẳn.
Đến khi bóng người kia bị thị nữ gọi về hắn vẫn ngẩn ngơ.
Hắn ôm niềm hân hoan đó đến trời tối mới về nhà, có người nói cho hắn biết: đó là con gái Lâu Trang Chủ, Lâu Ngọc Oánh.
Đương nhiên hắn biết hiềm khích giữa ba người, phụ thân, sư phụ, Lâu bá bá.
Mỗi ngày hắn vẫn lén đứng đó, nhưng không dám tiến lên một bước.
Đến khi muội ấy đến Mộc Linh!
Hắn đã có can đảm tiến đến một bước, nắm lấy tay nàng bên bờ thác.
Khi hắn quay trở lại phòng lòng vẫn vui phơi phới, hắn nghĩ đến ngày sao này người lớn có thể hòa thuận, hắn và muội cũng có thể thêm gần gũi.
Nỗi lo lắng cũng thường trào lên, lỡ như hắn không thể chạm đến nụ cười ngọt ngào đáng yêu kia thì sao? Lỡ như lần nữa không thể gặp lại.
Hóa ra, họ thật không có duyên.
Lâu Ngọc Oánh ở trong phòng thay đồ, Thanh Thược ở cạnh giúp nàng chải tóc.
Đó là một chiếc váy màu trắng tinh khôi thêu hoa đào đỏ, giúp tôn thêm vóc dáng yêu kiều, dịu dàng của nàng.
Nàng nhẹ nhàng di chuyển vài bước, tà váy lay động theo động tác của nàng tựa như đang xòe cánh nở ra.
Gương mặt nàng vẫn thất thần, mọi thứ đẹp đẽ trước mắt tựa như nắm đất dưới chân.
Thanh Thược giúp nàng chỉnh lại y phục.
"Mẫu thân." Đến giờ nàng vẫn không sửa được.
Người trước mặt nàng không phải ba mươi sáu tuổi như nàng tưởng, mà là hai mươi sáu.
Những năm qua thật không dễ dàng, người đã tiều tụy đi rất nhiều.
Lâu Minh Hành càng về già càng không hứng thú đến xa hoa, luôn khiêm nhường nhưng hôm nay là ngày trọng đại, thông báo cho mọi người biết nàng trở thành chủ nhân của Bắc - Bạch Dương, mọi thứ được chuẩn bị vô cùng hoành tráng, khí thế.
Thanh Thược vuốt tóc nàng, giúp nàng chọn trâm cài:"Sắp gả đi rồi, đừng như đứa trẻ nữa."
Nàng nhìn mình trong gương, quả thật nàng sắp gả đi rồi, một người xa lạ nàng chỉ mới gặp một lần.
"Có muốn gặp hắn ta không?"
Nàng có chút không hiểu.
"Ta giúp con rời khỏi một lát, chỉ một lát thôi rồi về."
Lâu Ngọc Oánh lặng thinh.
Bên ngoài, Quyết Dương đã đến cầu thân.
Nàng rũ mắt cầm một cây trâm ngọc hoa ngô đồng tự cài lên, ánh mắt hơi quyến luyến:"Con là con gái Lâu Minh Hành! Huynh ấy rất tốt nhưng con không quên mẫu thân con đã mất như thế nào, phụ thân con vì sau đến bước đường hôm nay.
Có rung động nào cũng đã tàn rụi mất rồi."
Giữa tiếng cười nói chúc tụng từ đoàn người dưới núi đi lên, giữa trùng trùng nhân ảnh, Dung Phàn khó nhọc quay mình, lết tấm thân đờ dại lê bước cứng ngắt.
Bóng người bé dần, bé dần, mờ nhạt khuất khỏi nơi huyên náo.
Nếu ngày đó ta không bước về phía muội, có lẽ mơ mộng hão huyền của ta không bừng lên dữ dội như thế.
Nếu như ngày đó, nàng lạnh nhạt phớt lờ ta, có lẽ..
Lâu Ngọc Oánh đứng trong sảnh, nụ cười tươi tắn vẫn nguyên vẹn trên môi.
Đêm đó ta muốn nói với nàng, nàng thích ngô đồng như thế, ta nguyện vì nàng xây đắp một mùa hoa nở rộ khắp triền núi này, dù là Mộc Linh linh khí chèn ép cánh hoa mỏng manh, ta vẫn có cách nghiêng ô che chở cho nó thoát khỏi một đời bão giông, tàn úa.
Ta, không còn cơ hội đó nữa rồi.