Dịch: Vãn Phong
Khi Thương Lâm thức dậy thì trời đã sáng. Cô cảm thấy mắt mình hơi mỏi, xốn xốn giống như là có cát bay vào, nhìn thứ gì cũng không rõ cho lắm. Khi cố gắng chớp mắt mấy cái, cô mới phát hiện ra… là do khóc quá độ.
Mấy tiếng đồng hồ trước, người nào đó cứ quần lấy cô mà đòi hỏi, trăn qua trở lại, không biết bao nhiêu là đủ. Lúc đầu, cô còn thấy vui thích, nhưng sau đó thì phải nói thật là không chịu nổi nữa, cho nên đành phải… cầu xin anh tha cho mình…
Bàn tay ấm nóng của anh còn gác trên hông cô. Cô hơi ngẩng đầu dậy, nhìn gương mặt đang say ngủ một cách ngon lành của anh. Khóe môi khẽ cong lên, thần thái của anh bình dị hiếm thấy, hoàn toàn không còn vẻ cảnh giác phòng bị của thường ngày.
Thương Lâm không khỏi nhớ tới lúc hai người vừa quen nhau, tuy mỗi ngày đều ngủ chung nhưng cô biết anh chưa bao giờ buông lỏng hay thôi cảnh giác. Cụ thể là mỗi lần khi cô thức giấc lúc nửa đêm, gần như anh sẽ lập tức mở mắt ra ngay sau đó. Sau đó, dần dần anh đỡ hơn một chút, dường như trở nên quen với sự tồn tại của cô, không còn nhạy cảm như trước nữa cho nên Thương Lâm mới có thể có được cơ hội ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của người trong lòng lúc nửa đêm canh ba.
Hàng mi sắc sảo luôn khẽ cau lại, đôi môi khẽ mím thành một đường, cho dù ở trong mộng thì dường như anh cũng không thể yên tâm được, luôn luôn đề phòng thứ gì đó.
Có nhiều khi, cô nhìn thấy thế mà đau lòng cho anh.
Nhưng đêm nay thì khác. Dường như vì tâm nguyện ấp ủ bấy lâu này được thỏa mãn, hoặc là tâm trạng quá vui vẻ mà trông anh có vẻ hết sức ôn hòa và bình thản, không có chút khí thế đáng sợ nào, khiến cô nhìn không quen cho lắm.
Thương Lâm ngắm anh và cười ngô nghê một lát, sau đó đột nhiên phát hiện ra tâm nguyện mà cuối cùng anh cũng được thỏa mãn chính là… được ở bên cạnh cô!
“Ồ, thì ra tinh thần của em còn tốt như thế, xem ra anh dốc chưa đủ sức rồi!” Dịch Dương khẽ mở mắt ra, trong đôi mắt đen thẳm mang theo vẻ trêu chọc, nhẹ nhàng nói với cô.
Đã có kinh nghiệm vài lần nên Thương Lâm không bị sự mở mắt một cách bất ngờ của anh làm giật mình. Cô hết sức trấn tĩnh, nói: “Đồ gian xảo.”
Dịch Dương buồn cười, nhướng mày lên. “Anh gian chỗ nào đâu chứ?”
“Lần nào cũng thế, rõ ràng là thức rồi mà còn giả vờ ngủ, lẽ nào anh đang đợi em bày tỏ những lời âu yếm với anh như mấy cô nữ chính trong tiểu thuyết tình yêu sao?”
“Vậy sao em không nhìn lại mình đi?” Dịch Dương trả đũa lại. “Lần nào cũng thế cả, nhân lúc anh còn ngủ say mà nhìn trộm anh. Gương mặt này rốt cuộc thì có gì đẹp mà khiến em si mê đến vậy?”
Thương Lâm trả lời một cách thành thật. “Đúng vậy đúng vậy, dung mạo của anh đẹp chết đi được. Nếu anh không đẹp trai thì anh nghĩ em sẽ thích anh sao?”
Dịch Dương nhìn cô gái đang nói xỏ mình, lắc đầu và bật cười. “Anh bỗng nhớ tới một câu nói.”
“Câu gì?”
“Dùng sắc đẹp để khiến người thích, có thể được bao lâu chứ…” Anh kéo dài giọng, nói xong câu đó thì ngắt cằm cô một chút. “May mà anh còn có những kĩ năng khác.”
Cằm của Thương Lâm bị anh nâng lên, khiến cho hai người nhìn thẳng vào nhau. Đầu mày cuối mắt anh vẫn mang theo vẻ thỏa mãn, ánh mắt nhìn cô thì trìu mến yêu thương, khiến trái tim cô giống như một thỏi sô-cô-la đang tan chảy, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.
“Anh nói kiểu đó, rốt cuộc anh là hoàng đế hay em là hoàng đế chứ?” Cô lầm bầm lầu bầu. “Không ngờ bệ hạ lại tự giác như thế, nôn nóng làm hậu cung của thần thiếp.”
Nói tới hậu cung, cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện nên cười phì một tiếng.
“Em cười gì thế?” Dịch Dương hỏi.
“Không, em chỉ đột nhiên nhớ tới Hoắc Tử Nhiêu thôi.” Cô bị ý nghĩ của mình làm buồn cười nên cười nghiêng ngã. “Nói theo cách của cô ta, Hoắc Hoằng hứa hẹn nếu lão ta làm hoàng đế thì sẽ phong cô ta làm công chúa, cấp cho cô ta ba ngàn hộ ở Tần Xuyên làm đất phong. Đến lúc đó cô ta sẽ là nữ vương ở đó, muốn sống thế nào thì sống, chẳng những không cần nghĩ cách hầu hạ đàn ông mà còn có thể nuôi ba ngàn trai bao, đúng là thích chết đi được!”
Lúc vừa nghe được thì cô cảm thấy hơi khó chấp nhận nhưng suy nghĩ một cách nghiêm túc thì không thể không thừa nhận tuy con người Hoắc Tử Nhiêu rất đáng ghét nhưng về mặt này thì lại có tư tưởng rất thoáng.
Nếu được phép nuôi cả hậu cung của mình thì còn cần làm quý phi quái gì chứ?
“Điều kiện hấp dẫn như thế, thảo nào mà Hoắc Tử Nhiêu cam tâm tình nguyện vào cung bán mạng cho lão ta!” Thương Lâm cảm thán.
Dịch Dương nghe xong những lời này thì im lặng một lát, sau đó nhướng mày lên cười rồi kéo cô ngã vào lòng mình. Dưới lớp chăn gấm là hai cơ thể trần trụi, tay anh thuận thế lướt qua mơn trớn bờ vai, tấm lưng ong và vòng eo mê người của cô.
Thương Lâm gối đầu trên cánh tay anh, bị anh vuốt ve nên mặt bắt đầu đỏ bừng. “Đừng làm bậy…”
“Ba ngàn trai bao?” Giọng của anh rất nguy hiểm. “Nghe có vẻ như em rất thích thú?”
Thương Lâm thấy thế thì đảo mắt vài vòng, không vội cứu vãn tình hình mà còn cười hì hì. “Cũng thường thôi, không phải thích thú lắm.”
Dịch Dương nhìn cô một lát rồi bỗng nhiên cắn mạnh vào môi cô một cái, thở dài một hơi. “Nếu sớm biết em không có lương tâm như thế thì năm trước anh đã không cứu em rồi.”
Anh nhắc tới chuyện này khiến cho mặt Thương Lâm hơi biến sắc, hàng mi dài khẽ run run, trong mắt cũng gợn lên những làn sóng, nhưng cô chỉ nhìn anh mà không nói gì.
Anh đưa tay nâng gương mặt cô lên, trán cụng vào trán cô. “Lúc ấy, lẽ ra anh nên nhìn kĩ dung mạo của em. Nếu anh ở trong bệnh viện đợi em tỉnh lại, có lẽ chúng ta đã sớm quen nhau.”
Tuy anh nói thế nhưng trong lòng lại hiểu rõ chuyện đó là không thể nào. Lúc ấy anh còn đang học trường sĩ quan, chỉ một lòng một dạ muốn lập được công trạng, thoát khỏi sự ảnh hưởng của ba mình chứ làm gì có thời gian mà để tâm đến chuyện tình cảm.
Đến bây giờ, nếu anh và Thương Lâm không bị đóng gói và ném tới nơi xa lạ này thì e rằng anh cũng sẽ không yêu cô.
Hiển nhiên là Thương Lâm cũng hiểu rõ điều này. “Mắt của anh kén chọn như thế, năm trước đúng vào lúc thanh niên trai tráng kiêu ngạo nhất, anh sẽ không thèm để mắt tới em đâu. Nếu lúc đó mà em theo đuổi anh thì chắc chắn sẽ bị tổn thương trầm trọng.”
Dịch Dương không nói gì.
Thương Lâm vươn hai cánh tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, khẽ mỉm cười. “Anh không cần phải nuối tiếc, như thế này đã là tốt lắm rồi. Thật đấy!”
Có thể gặp lại anh giữa biển người mờ mịt đã là một ân điển lớn mà ông trời ban cho cô. Cuối cùng thì bọn họ cũng không hoàn toàn để lỡ nhau, không phụ mối nhân duyên từ trước này.
Tương lai còn rất dài, đủ để bọn họ cùng nhau bù đắp lại những gì mất mát trong mấy năm nay.
Ngày hôm sau, Thương Lâm mới bàng hoàng nhận ra rằng cô và Dịch Dương đã có một bước ngoặt lớn trong quan hệ đúng vào ngày Hoắc Tử Nhiêu chết, khi ấy mới toát cả mồ hôi lạnh!
Má ơi, nếu hồn cô ta còn chưa đi xa, nhìn thấy thì chắc sẽ tức hộc máu mất!
Còn cô nữa. Ban ngày vừa tiễn người ta lên đường, tối đến đã về làm chuyện ấy, dường như là có hơi…
Dịch Dương tình cờ biết được suy nghĩ của cô nên tức giận đặt chén trà xuống, quẳng cho cô một câu: “Nghĩ lung tung!”
Vẻ mặt Thương Lâm rất đau đớn. “Đều tại sắc đẹp của anh làm người ta lú lẫn cho nên em mới gây nên mối hận ngàn thu này.”
Dịch Dương: “……”
Sau khi lên giường xong, xuống giường thì cũng nên xử lý chuyện chính sự rồi.
Mấy ngày nay, Tô Kị vẫn ở trong phòng khách của Càn Nguyên Cung, ngày ngày đọc sách uống trà, ngay cả kiếm cũng không tập luyện, có vẻ hết sức an phận.
Một sáng nọ, hắn đang ngồi bên chiếc bàn đá nghiên cứu thế cờ trên ấy thì Dịch Dương bỗng nhiên xuất hiện.
“Ngụy Hoàng.” Hắn đứng dậy, chỉ gọi một tiếng như thế chứ không hành lễ.
“Công Tôn ở nơi này có quen không?” Thần sắc của Dịch Dương vẫn hết sức bình thường. “Nếu có chỗ nào tiếp đón chưa được chu đáo thì ngươi cứ nói thẳng với trẫm.”
“Ngụy Hoàng nghĩ nhiều rồi. Rất chu đáo, thảo dân không có gì không hài lòng cả.”
Đúng là chu đáo thật. Dịch Dương chưa từng bạc đãi hắn ta, ngoại trừ việc sắp xếp ba cao thủ hàng đầu trông coi nghiêm ngặt thì việc ăn uống ngủ nghỉ đều hết sức hậu đãi, còn sang trọng hơn cả sinh hoạt trong phủ của hắn.
“Trẫm nghe hoàng hậu nói lúc trước nàng ấy ở trong phủ của Công Tôn thì ngươi rất tử tế với nàng ấy. Có qua mà không có lại thì đúng là quá thất lễ. Trẫm là phu quân của nàng, đương nhiên phải giúp nàng ấy trả lại ân tình này.”
Lúc trước, Thương Lâm ở trong phủ của Tô Kị là do bị bức ép, hắn khách khí với cô nhưng cũng toát lên vẻ kiêu bạc. Bây giờ Tô Kị bị Dịch Dương cầm tù, sự khách khí của anh cũng chính là sự đáp trả mỉa mai với hắn.
Anh đúng là lúc nào cũng tính toán so đo, muốn hả giận thay cho cô.
Tô Kị cúi đầu, môi khẽ nở một nụ cười. “Hạ Lan hoàng hậu được Ngụy Hoàng đối xử hết lòng như thế, đó là phúc của nàng ấy.”
Giọng điều này của hắn ta nghe có vẻ hơi kì lạ, cứ như là có quan hệ thân mật với Thương Lâm lắm vậy. Hắn vốn không có tư cách gì để bình phẩm quan hệ của hoàng đế và hoàng hậu.
Dịch Dương mỉm cười. “Nguyễn cô nương có một sư phụ bao dung che chở như ngươi, có đó cũng là phúc khí của cô ta.”
Nhắc đến Nguyễn Ngọc, thần sắc của Tô Kị lập tức thay đổi, hắn vội ngẩng đầu nhìn Dịch Dương.
“Đừng lo lắng, đồ đệ yêu quý của ngươi vẫn rất tốt, không thiếu một ngón tay ngón chân nào cả.” Dịch Dương mỉm cười. “Trẫm đã phái người chăm sóc cô ta ‘cẩn thận’, tuy không được đối đãi như Công Tôn nhưng cũng đủ để giữ được cái mạng.”
Giọng của anh hàm chứa sự sắc lạnh khiến cho vẻ mặt của Tô Kị trở nên hơi đơ lại. “Ngài đã nghĩ xong điều kiện chưa?”
Mấy ngày trước, hắn từng thương lượng với Dịch Dương nhưng lúc ấy anh không hề cho hắn một câu trả lời chắc chắn. Có điều nghe ẩn ý của anh thì nếu như hắn chịu làm cho anh một chuyện thì anh có thể suy nghĩ tới việc tha mạng cho Nguyễn Ngọc.
“Xong rồi.” Thần thái của Dịch Dương rất nhẹ nhõm. “Ngày mai ngươi có thể rời khỏi Cận Dương, trẫm tuyệt đối không ngăn cản.”
Tô Kị đợi Dịch Dương nói những lời tiếp theo.
“Về phần Nguyễn cô nương thì tạm thời ở lại hoàng cung Đại Ngụy để làm khách, để tránh việc một ngày nào đó ngươi không quản nổi cô ta, thả cô ta ra làm gì bậy bạ, cho ái thê của trẫm một dao thì nguy.”
“Ngài muốn bắt A Nguyễn ở lại làm con tin?”
“Không yên tâm à?” Dịch Dương hỏi ngược lại. “Đừng lo, trẫm là người biết giữ chữ tín, chỉ cần Công Tôn ngươi nói lời giữ lời thì đương nhiên trẫm cũng sẽ tuân theo hứa hẹn.”
Tô Kị hít sâu một hơi, biết là mình không còn tư cách để cò kè mặc cả vì quyền chủ động đã nằm trong tay người ta. “Vậy thì được, ngài muốn thảo dân làm gì?”
Thần sắc của Dịch Dương vẫn hết sức bình thường, nhưng trong mắt đã có chút sắc lạnh. “Về Yến Quốc, giúp trẫm lấy một thứ.”
Khi Dịch Dương đang đàm phán với Tô Kị thì Thương Lâm hả hê đẩy cánh cửa một căn phòng ở bên sườn của Huệ An Cung ra, cười tủm tỉm bước vào và chào hỏi một câu. “Nữ hiệp, đã lâu không gặp, tối qua ngủ có ngon không?”
Nguyễn Ngọc vốn đang đưa lưng về phía cửa, nghe thấy giọng nói của cô thì lập tức đứng bật dậy, xoay người lại, trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn cô.
Sắc mặt của Thương Lâm hết sức khoái trá, bộ dáng thì ngạo nghễ như đang xem kịch hay.
“Ngươi… ngươi thật sự không chết.”
Thương Lâm cảm thấy câu này hơi quen tai, ngẫm nghĩ lại một lúc thì hình như hôm ấy, Hoắc Tử Nhiêu cũng nói thế khi nhìn thấy cô. Nhưng khác với vẻ bình tĩnh vì đã dự đoán trước của Hoắc Tử Nhiêu, Nguyễn Ngọc nói câu này là rít qua kẽ răng.
Xem ra kết luận lúc trước của cô là rất chính xác. Trên đời này, người căm hận cô nhất không phải là Hoắc Tử Nhiêu mà chính là Nguyễn Ngọc.
“Đúng vậy, ta không chết.” Thương Lâm ngồi xuống một chiếc ghế, tự châm trà cho mình. “Thất vọng lắm phải không?”
Từ ánh mắt gần như là bốc cháy của Nguyễn Ngọc mà nói, ‘rất thất vọng’ chưa đủ để hình dung. Cô cảm thấy cô ta sắp tức đến hộc máu rồi!
Thương Lâm nhớ lại những chuyện từ khi biết nhau cho tới giờ, cô ta năm lần bảy lượt ra tay hãm hại cô, nhất là lần cuối cùng này, nếu không nhờ Tô Kị có mặt đúng lúc thì e là cô đã sớm bỏ mạng nơi đất khách quê người này rồi. Vì thế, dù cô có tốt tính đi nữa thì cũng phải nổi giận.
“Ta thật là cảm thương thay cho Tô đại hiệp. Không biết kiếp trước hắn gây nên tội lỗi gì mà kiếp này lại có một đệ tử như ngươi.” Thương Lâm nhìn Nguyễn Ngọc, mắt lạnh như dao. “Bây giờ thì hay rồi, vì cứu ngươi mà không màng tính mạng, đúng là khiến người ta thương xót.”