Edit by An Nhiên
Thân Vương Emmer sau khi nhận được câu trả lời rất nhanh đã quyết định: “Vậy thử mỗi loại một chút.”
Trì Diên theo giác quan cảm thấy được có thứ gì đó tỏa nhiệt được đưa tới bên miệng, có mùi dầu ăn và mùi gia vị. Cậu lưỡng lự một chút, theo bản năng ăn vào.Là đùi cừu nướng, thịt cừu ngon mà nhiều nước, nướng vừa đủ, không cần quá nhiều gia vị, chỉ rắc ít muối và tiêu, kết hợp với vị tươi ngon nguyên vị nguyên chất của thịt, đích thực là bữa tiệc thịnh soạn của vị giác.
Sau khi do dự nuốt xuống liền không nhịn được muốn ăn miếng thứ hai.
“Ngài có thể không cần để ý tôi. Tôi tháo khăn xuống tự ăn là được rồi.” Cậu có chút bất an nói.
Huyết tộc không nói gì, chỉ trầm mặc dùng hành động thể hiện thái độ.
Lần này đút tới bên miệng là mì hải sản. Vị hải sản bao phủ mì Ý dai mềm tuy không khó ăn, nhưng so sánh với thịt cừu nướng thì cảm giác không bằng.
Sau khi lưỡng lự nuốt xuống cậu lập tức nhỏ giọng nói: “… Tôi còn muốn ăn thịt cừu kia.”
Cậu lại nghe được tiếng cười trầm thấp của Huyết tộc, không khỏi cảm thấy bên tai hơi nóng lên. Hình như mình lại làm mất mặt loài người rồi.
Cứ như vậy, Trì Diên dưới sự đích thân hầu hạ của Thân Vương quỷ đã chậm chạp ăn xong bữa tối có thể nói là hoàn mỹ.
Chuyện ăn cơm này, sau khi vui sướиɠ ăn liền không để ý đối phương rốt cuộc dùng gì để đút, trong bốn lần cho ăn chỉ cần có ba lần dùng thìa, một lần còn lại thay bằng vật gì thì căn bản không thể kiểm tra. Mà nói thật bữa cơm này so với cơm mình chiên không biết xịn hơn bao nhiêu, so với tay nghề của Giang Điền cũng mỹ vị hơn bao nhiêu. Người ăn no thỏa mãn rồi sẽ cảm thấy vui vẻ lại hài lòng.
Sau đó Thân Vương Emmer cũng không hề nói muốn hút máu cậu, chỉ nói Grey đang chờ cậu ở ngoài, sẽ đưa cậu về.
Bữa tối và giấc ngủ ngon lúc chiều kia làm Trì Diên cảm thấy hành trình ngày hôm nay cũng không tệ. Cậu cảm giác yêu cầu của bản thân đối với sinh hoạt thật sự càng ngày càng thấp.
Huyết tộc dắt cậu đi tới gần cửa phòng liền buông cậu ra, để cậu tự mở cửa rời khỏi.
Trì Diên đặt tay lên tay nắm cửa, lại đột nhiên cảm thấy eo mình bị người mạnh mẽ ôm lấy—— cùng lúc đó răng nanh Huyết tộc đã nhanh chóng cắm vào bên phải cổ cậu. Tất cả đều phát sinh trở tay không kịp, thậm chí cậu cũng không kịp phản ứng.
Nhưng lần hút máu này lại cực kỳ ngắn. Trì Diên siết chặt tay nắm cửa, vô thức nhắm chặt mắt, miệng hơi mở, nhịn không được phát ra một tiếng nghẹn ngắn ngủi giống như than nhẹ, kɧօáϊ cảm bị hút máu vừa xông lên não, răng nanh đối phương đã rời khỏi cơ thể.
Huyết tộc nhẹ nhàng ɭϊếʍ miệng vết thương trêи cổ cậu, dùng đầu lưỡi cuốn đi huyết châu thật nhỏ thấm ra lúc răng rút ra: “… Xin lỗi, ta không nhịn được.”
Dù có thể tự kiềm chế ɖu͙ƈ vọng muốn hút máu tươi, nhưng nháy mắt trông thấy em muốn rời đi, lại không thể nào ngăn được khát vọng muốn độc chiếm em, giữ em ở bên người.
Thân Vương quỷ trầm mặc hôn nhẹ nơi cổ cậu bị tập kϊƈɦ, kiên nhẫn chờ đợi người dưới răng môi mình từ từ bình phục: “… Hôm nay ở lại được không?”
Nghe vậy Trì Diên lập tức quay đầu lại, mở to hai mắt, bộ dạng có phần sợ hãi. Tuy nhiên nét mặt cậu dưới lớp khăn lụa đen cũng không rõ ràng.
Huyết tộc không nói gì nữa, chủ động vươn tay kéo cửa cho cậu.
Trì Diên cảm giác được quỷ hút máu bên người im ắng rời đi, hẳn là trở về trong phòng.
Chân cậu bước dừng một chút, lập tức đi ra khỏi căn phòng. Cánh cửa làm bằng gỗ nặng nề phía sau một lần nữa yên lặng không tiếng động khép lại.
Trì Diên đưa tay tháo khăn lụa xuống, dùng tay đè lên trán che ánh đèn. Cả toà nhà ánh sáng rất yếu, mờ nhạt mà u ám, sau khi tháo khăn Trì Diên rất nhanh đã thích ứng với hoàn cảnh trước mắt. Grey quả nhiên đã đứng ở lầu một chờ cậu, chiếc xe màu đen kia đang đỗ ngoài cửa.
Lúc này đã gần mười giờ tối, đường phố Sophus xe cộ ít hơn, đại bộ phận hai bên đường chỉ có thể nhìn thấy đèn đường mờ mờ cùng dân cư yên tĩnh.
Xe dừng lại trước ký túc xá Trì Diên, cậu nói cám ơn với Grey xong xuống xe, chiếc áo khoác ngoài màu đen vẫn cầm trong tay như cũ. Lúc cậu đi gặp vị Thân Vương Huyết tộc kia đã quên cầm xuống xe, hiển nhiên cũng đã quên đem nó trả lại cho chủ nhân của nó, mà Grey từ chối giúp cậu trả hộ, cho nên cậu chỉ có thể sẽ cầm bộ y phục này về.
Trêи đường còn có một chiếc xe cứu thương màu trắng đang đỗ, Trì Diên nhịn không được liếc chiếc xe kia thêm mấy lần, suy đoán đã xảy ra chuyện gì. Là sinh viên bị thương hay đột nhiên phát bệnh?
Cửa kính ngoài kí túc cần quét thẻ mới có thể mở, ngay lúc Trì Diên đang đứng ngoài cửa tìm thẻ sinh viên, một đám người hô lớn vội vã từ trong lao ra, cậu vội vàng lui qua một bên.
Kia là một nhóm người mặc áo blouse trắng, bọn họ đang nâng một người, người nọ toàn thân bị trói trêи cáng cứu thương nhưng vẫn không ngừng giãy dụa, khí lực cô ta rất lớn, hành vi hoàn toàn không bị khống chế, giống như đã mất trí, vặn vẹo cổ, miệng há lớn, ý đồ cắn nhân viên y tế cách mình gần nhất.
Tóc cô ta hoàn toàn rối tung, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng vô cùng dữ tợn, lại thoáng lộ ra vài phần quỷ dị. Trì Diên mất nửa phút mới phân biệt nhận ra, người nọ chính là Emily!
Đi theo phía sau là cô Julia trực ban hôm nay và Caroline, bạn của Emily, cô Julia theo sau cùng lên xe cứu thương, Caroline thì bị khuyên giữ lại. Rất nhanh xe cứu thương mang theo tất cả tiếng động hỗn tạp ầm ĩ đi xa, cửa túc xá một lần nữa khôi phục yên tĩnh, tiếng nức nở và lẩm bẩm của Caroline liền trở nên cực kì rõ ràng.
Trì Diên từng thấy Caroline và Emily cùng nấu cơm trong bếp, cũng có sơ giao, thấy thế liền đi lên hỏi thăm: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Emily làm sao thế?”
Caroline thần sắc hoảng sợ, kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi nghe thấy Trì Diên hỏi thì không ngừng lắc đầu: “Không biết, cô ấy đột nhiên biến thành như thế, giống như bị điên, còn muốn cắn người, tôi suýt nữa còn bị cô ấy cắn.”
Trì Diên biết cũng không hỏi thêm được thông tin gì từ Caroline nữa, liền an ủi cô bạn tinh thần đang bất ổn rồi đưa về phòng, sau đó trở lại căn phòng của mình gọi điện thoại cho Diệp Nghênh Chi.
Cậu vốn đã định gọi điện thoại cho Diệp Nghênh Chi, vả lại trực giác cậu cảm thấy chuyện của Emily với những con quỷ hút máu kia không thoát được liên quan.
Diệp Nghênh Chi như mọi khi rất nhanh đã nhận điện thoại, hình như cả ngày hắn chẳng có việc gì, điện thoại vừa vang là có thể lập tức nghe. Song Trì Diên nhớ rõ vị thợ săn quỷ này đã nói là hắn đang đi nghỉ phép, không có việc gì cũng đúng.
Trước tiên Trì Diên kể cho hắn cuộc gặp buổi trưa ở chỗ Thân Vương Emmer, cũng nói ra nghi ngờ của mình: “Em không rõ tại sao hắn phải giữ em lại nghỉ ngơi cùng ăn tối. Đến lúc cuối hắn chỉ hút ít máu của em, hơn nữa hình như hắn vốn cũng không có ý định hút máu, nên hắn giữ em lại chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Chắc hắn chỉ là thích cậu hoặc là muốn hưởng thụ cảm giác tự tay đút cậu ăn thôi.”
Đây là giải thích kiểu quỷ gì đây, cái gì mà gọi là “Cảm giác tự tay đút cậu ăn” … Trì Diên thầm mắng một câu trong bụng, cậu biết đại khái sẽ không nghe được đáp án gì đáng tin từ trong miệng Diệp Nghênh Chi.
“Còn có, hôm nay Emily đã xảy ra chuyện. Cô ấy như bị mất trí, sắc mặt tái nhợt, liên tục muốn cắn người bên cạnh, thoạt nhìn khí lực cũng mạnh bình thường, anh có biết là chuyện gì không?”
Bên kia trầm ngâm một lát, chậm rãi trả lời: “Vậy cô ấy hẳn là bị nhiễm rồi.”
“Bị nhiễm?”
“Quỷ hút máu cũng không phải người, xác thực mà nói, tuy rằng rất nhiều Huyết tộc cũng chính là biến đổi từ nhân loại mà thành, nhưng thời điểm bọn họ biến thành quỷ hút máu đều đã chết, biến thành Huyết tộc cũng không thể kéo dài tính mạng của họ, bọn họ chỉ là người vô tri dựa vào máu tươi để duy trì tồn tại cơ bản. Cho nên cũng giống như xác sống, bị quỷ hút máu cắn cũng có nguy cơ bị nhiễm.”
“Nhân loại bị nhiễm sẽ có ba kết quả: Một là biến thành quỷ hút máu, chỉ có điều thông qua cách này chuyển hóa thành Huyết tộc sẽ tương đối yếu, không mạnh như đồng tộc thông qua nghi thức Sơ Ủng tiếp nhận chính thức mà biến thành quỷ hút máu, sẽ biến thành Huyết tộc cấp thấp nhất; thứ hai là trực tiếp tử vong vì bị nhiễm; thứ ba là sẽ biến thành quái vật mất trí chỉ muốn tấn công kẻ khác, hơn nữa trong quá trình này sinh mạng sẽ dần dần hao mòn, cuối cùng trở thành kẻ vô tri như xác sống không có lý trí không có sinh mạng, bình thường sẽ bị thợ săn quỷ hút máu hoặc là khu ma sư xử lý. Như lời cậu kể thì cô ta hẳn là gặp phải trường hợp thứ ba rồi.”
(Sơ Ủng:
初拥
– The Embrace: quá trình biến thành ma cà rồng)
Trì Diên nghe lời giải thích mạch lạc rõ ràng của Diệp Nghênh Chi, tim không tự chủ được treo lên, lòng bàn tay cũng không ngừng đổ mồ hôi, hô hấp dần trở nên dồn dập. Đây là do thấu cảm đang gây ra ảnh hưởng, bản năng cậu đang sợ hãi chính mình có một ngày sẽ biến thành bộ dạng như Emily.
Diệp Nghênh Chi dường như cảm nhận được cậu đang căng thẳng bất an, hạ thấp giọng trấn an nói: “Nhưng mà cậu cũng không cần sợ, bị Huyết tộc cấp thấp trực tiếp hút máu mới có thể bị nhiễm, cho nên trong nội bộ Huyết tộc có quy định không cho phép Huyết tộc cấp thấp trực tiếp lấy máu từ cơ thể người hoặc động vật, cô ta bởi vì thường lăn lộn cùng một chỗ với Huyết tộc cấp thấp nên mới có thể bị nhiễm. Hiện tại Thân Vương Emmer là một trong năm vị Thân Vương Huyết tộc còn tỉnh, cũng chính là kẻ mạnh nhất, cho nên yên tâm, hắn chắc hẳn sẽ không để tình huống này xảy ra trêи người cậu đâu.”
Trong lòng Trì Diên vẫn cảm thấy có chút không dễ chịu: “Vậy trường hợp của Emily không có cách nào cứu chữa sao?”
“Có,” thanh âm Diệp Nghênh Chi nghe vào tai có điểm lạnh nhạt, “Nhưng tôi không có cách nào, chỗ Thân Vương Emmer chắc là có biện pháp. Cậu muốn cầu hắn giúp thì phải đáp ứng điều kiện của hắn, cậu đã nghĩ lần này hắn sẽ ra điều kiện gì chưa? Cậu có sẵn sàng vì cứu cô gái kia mà mặc hắn sắp xếp, thỏa mãn bất kỳ ɖu͙ƈ vọng nào của hắn không? Đừng quên lần cậu mang bạn đi tham gia yến hội máu tươi kia, cô ta biết rõ cậu là một nhân loại hoàn toàn không biết gì bị lừa gạt, mà cô ta thừa biết chân tướng tiệc rượu đó, thế nhưng cũng không nhắc cậu một chữ. Cậu muốn lấy ơn báo oán như vậy?”