Edit by An Nhiên
Thoạt đầu lúc cảm giác Trì Diên dựa tới Diệp Nghênh Chi vẫn có chút không dám tin, sau đó liền cứ tự nhiên như vậy mừng thầm yên lặng đón nhận, vừa ôm Trì Diên đi ra ngoài vừa ghé vào tai cậu nhỏ giọng tự mình chào hàng:
“Yên tâm, A Diên, người khác ở cạnh tôi cũng không nhìn ra tôi không phải người đâu, cậu đừng cảm thấy tự ti. Tôi cam đoan sẽ không để lộ dấu vết trước mặt ai khác ngoài cậu. Mà có bị phát hiện thì cũng không sao, bọn họ cũng đánh không lại tôi… Nếu cậu không tin tôi sẽ không thương tổn cậu, tôi sẽ chứng minh cho cậu xem, một ngày, hai ngày, ba ngày, chứng minh cả đời.”
Có ai bởi vì cậu không phải người cho nên ở cùng cậu sẽ cảm thấy tự ti đâu, Trì Diên bị đối phương ôn nhu như vậy ôm vào ngực đã cảm thấy chân nhũn ra, nghe Diệp Nghênh Chi ghé vào tai mình liên miên lải nhải nói những lời buồn nôn lại không dinh dưỡng này, lại càng cảm thấy được sủng nịch đến mức hơi nóng lên: “Hừ, cậu không bằng giải thích vì sao năm đó lại ức hϊế͙p͙ tôi đi, ức hϊế͙p͙ tôi thì thôi, ngay cả mặt mũi cũng không lộ.”
Nếu như năm đó Diệp Nghênh Chi không biến mất, có lẽ cậu cũng sẽ không sợ thành như vậy.
“Như tôi đã nói lúc trước, tôi vẫn luôn ở một mình trong căn nhà đó, cũng không biết vì sao, ngược lại không cảm thấy buồn bực hay tịch mịch, chỉ cảm thấy rất trống. Sau đó đột nhiên có một ngày tôi nhìn thấy cậu, lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ cho tới bây giờ, tôi chính là đang đợi cậu, chính là đang tìm cậu.”
“Vì vậy tôi liền thuận theo lòng mình đi tìm cậu, nhưng sau mấy đêm ôm cậu đó, nguyên bản có thể chịu đựng tịch mịch đột nhiên trở nên không thể chịu đựng nổi. Tôi gần như không kìm nén được lập tức muốn đuổi theo cậu, nhưng lại lo lắng dọa cậu sợ nên mới miễn cưỡng nhịn xuống. Vậy nên về sau ở trong trò chơi tiếp cận cậu, biến thành bạn cùng phòng tiếp cận cậu cũng không phải cố ý muốn gạt cậu, chỉ là sợ cậu lại giống như ngày đó, bị tôi ôm một cái liền sợ tới mức khóc ngất đi.”
Bản thân tuy rằng đích xác là tương đối mất mặt “Khóc ngất đi”, nhưng cậu xác định những chuyện cậu làm chỉ là “Ôm một cái” thôi à? Song hàm nghĩa ẩn trong lời nói của đối phương quá mức ngọt ngào, Trì Diên chỉ cảm thấy tâm tư từng chút bay lên, cũng không so đo những chuyện này nữa.
Cái gọi là quỷ thoại liên thiên yêu ngôn hoặc chúng, thì ra Diệp Nghênh Chi nói lời yêu thương thật sự có thể làm cho mình ngay cả tâm cũng bị mê hoặc.
(quỷ thoại liên thiên yêu ngôn hoặc chúng: lời bịa đặt mê hoặc người khác)
“Trước kia thời gian dài như vậy, đều luôn một mình sao?”
“Ừ.”
“Có cô đơn không?” Cậu cảm thấy đau lòng.
“Không, tôi vừa nói rồi, trước lúc gặp cậu, căn bản không hiểu cái gì gọi là cô đơn, cái gì gọi là tịch mịch lạnh lẽo.”
Phạm quy, giờ lại càng đau lòng hơn rồi. Tuy rằng biết hắn không phải người, tuy rằng bản năng mang suy nghĩ “Không cùng giống loài với mình tâm nhất định khác”
rồi ôm cảm giác sợ hãi không rõ đối với yêu vật, thế nhưng trong đầu lại không tự chủ được hiện lên hình ảnh Diệp Nghênh Chi ở nhà bận rộn làm lẩu——trong những năm tháng dài đằng đẵng khi bản thân chưa xuất hiện, hắn cũng làm lẩu ư? Ăn một mình ư?
Trì Diên trong lúc nhất thời nói không nên lời, chỉ nghe Diệp Nghênh Chi thản nhiên nói: “Cho nên mới không thể để cậu đi, lần này nếu cậu muốn rời đi, về sau thời gian dài như vậy, tôi phải làm sao đây?”
“Nếu tôi chết thì sao?” Trì Diên vô thức hỏi ra lời, trong truyền thuyết ghi chép lại, yêu vật đều có mạng sống dài lâu, mà con người chỉ cùng lắm là trăm năm giây lát, không đáng nhắc tới.
Cậu giương mắt, rồi lại trông thấy thần sắc nghiêm túc trước giờ chưa từng có của Diệp Nghênh Chi.
“Cùng nhau chết. Cậu chết tôi sẽ cùng cậu chết, cậu biến mất tôi sẽ cùng cậu biến mất, cậu luân hồi, tôi sẽ theo cậu chuyển thế.”
Sau lần đó cuộc sống của Trì Diên lại trở về quỹ đạo.
Chỉ có điều càng ngày càng nhiều người nhìn ra quan hệ của cậu và Diệp Nghênh Chi không giống bình thường.
Đối với đám người lão Viên quan hệ thân thiết nhất, Trì Diên đương nhiên đã thẳng thắn nói thật.
Lão Viên rất kinh ngạc: “Thước kẻ à, trước kia tôi không phát hiện cậu có khuynh hướng phương diện đó nha, sao lại đột nhiên ở bên tiểu tử kia?”
Trì Diên ho khan một tiếng: “Ừ thì, chính là ở chung lâu nên có tình cảm.”
Lão Viên dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu: “Nhưng cậu mới ở chung với hắn một học kì, ở với tôi thế nhưng đã bốn năm.”
Trì Diên: “… Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy hắn tôi đã rất có hảo cảm, cảm thấy rất thân thiết, rất quen thuộc, trông thấy hắn sẽ rất vui vẻ. Về sau tôi gặp chút khó khăn, hắn vẫn luôn nhiệt tình giúp đỡ tôi, tôi liền càng ngày càng có cảm tình với hắn. Sau đó tôi phát hiện hắn có chút khuyết điểm, hơn nữa lúc trước còn từng gạt tôi, nhưng lúc đó tôi đã rất thích hắn, cho nên tuy rằng lúc mới biết cảm thấy rất sợ, sợ đến mức căn bản không thể suy nghĩ, chỉ muốn tận lực thoát khỏi hắn, cũng kháng cự một thời gian… Chỉ có điều cuối cùng vẫn không có cách nào chống lại tâm ý của mình, không có cách nào không thích hắn. May mà hắn vẫn luôn ở bên tôi, không cho tôi không gian cự tuyệt.”
Lão Viên bấy giờ bất ngờ không kịp đề phòng bị cẩu lương ngập mồm. Hắn đối với những tâm sự rối rắm tựa thiếu nữ kia của Trì Diên không có hứng thú, chỉ bắt được hai từ mấu chốt chính giữa: “Cái gì?! Có khuyết điểm, còn từng lừa gạt cậu?”
(cẩu lương ngập mồm: nhìn người khác tú ân ái các kiểu còn bản thân thì cẩu FA, chính là mị huhu =(((
Khuyết điểm có thể bị bạn mình đặc biệt nhắc tới, còn dùng ngữ khí này để nói nhất định không phải vấn đề nhỏ, lão Viên lập tức cảnh giác: “Khuyết điểm gì? Từng phạm tội? Hay từng hút ma túy?”
Không, Diệp Nghênh Chi không có tệ như vậy, hắn chỉ là không phải người thôi.
Trì Diên tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Không có, chính là hắn kỳ thật đã sớm để ý tôi, nhà hắn cách nhà chú tôi tương đối gần, thế nên lúc tôi tốt nghiệp trung học đến nhà chú ở, mỗi đêm hắn đều bịt mặt leo qua ban công lẻn vào phòng ngủ của tôi làm tôi sợ. Sau này lúc gặp lại hắn còn nghiêm trang đứng đắn giả bộ chưa từng xảy ra chuyện đó, hỗn đản.”
Trì Diên tự nhận việc này mình đã rất phúc hậu rồi, cậu đối với Diệp Nghênh Chi có thể xưng là hết lòng quan tâm.
Lão Viên trợn mắt há mồm sờ cằm: “Không phải chứ? Bạn cậu thoạt nhìn ưu nhã đúng mực đến mức giống như không phải người, lại có thể làm ra loại chuyện đó sao?”
Bất luận là bịt mặt leo ban công chui vào phòng ngủ người ta hay là giống học sinh tiểu học ngây thơ chuyên dọa nạt người mình thích, đều không giống chuyện vị kia có thể làm được nha.
Cái người vừa nhìn đã thấy giống công tử quyền quý lạnh lùng cấm ɖu͙ƈ như hắn, nếu thích ai đó thì chẳng phải nên là kiểu thận trọng trước tiên tặng người ta bảy, tám cái nhà, rồi lại tỏ vẻ tôi tặng nhà không có ý tứ gì khác mà chỉ là muốn kết bạn với cậu thôi sao?
Nghĩ tới đây, lão Viên nhiều chuyện nói: “Thước kẻ, vị kia nhà cậu nhìn qua bối cảnh rất không đơn giản, trước kia đã tặng cậu cái nhà nào chưa?”
Không có. Nhà bây giờ hắn ở cũng là đi mượn. A, chắc là bởi vì lúc đầu hắn dọa chủ nhà chạy, chủ nhà không có cách nào nên đành phải đem nhà cho hắn mượn ở.
Trì Diên nhìn lão Viên khinh thường: “… Ít xem ngôn tình đi, tôi đã sớm nói với cậu rồi, không phải cứ đọc nhiều ngôn tình là có có thể hiểu được tâm lý con gái rồi tìm được bạn gái đâu.” Đừng để đến lúc đó bạn gái không tìm được, lại khiến tư duy của mình bị chỉnh thành siêu thực. Trì Diên cảm thấy hiện tại lão Viên đang có dấu hiệu này.
Lão Viên rất oan ức, rầm rì rầm rì không nói nữa.
Trì Diên dần dần phát hiện cùng Diệp Nghênh Chi sống cuộc sống hai người thật sự rất ăn ý, giống như đã ở chung, ma sát cực kỳ lâu rồi. Phần lớn mọi chuyện không cần nhiều lời, Diệp Nghênh Chi đều có thể hiểu ý cậu.
Đúng như lời Diệp Nghênh Chi nói, không có ai có thể nhìn ra hắn rốt cuộc là thứ gì. Sau khi tốt nghiệp bọn họ thông báo kết hôn, người xung quanh cùng lắm là sửng sốt chuyện hai người đều là nam giới, thật sự không có ai sửng sốt chuyện một trong hai chú rể không phải người. Trì Diên âm thầm cảm khái con người đều thiển cận như thế, vậy mà lại không ai xuyên qua hiện tượng thấy được bản chất, không khỏi tự nhiên sinh ra một loại cảm giác mọi người đều say mình ta tỉnh.
Cậu nói với Diệp Nghênh Chi cảm giác của mình, Diệp Nghênh Chi nhếch lông mày nói: “Này thì có gì hay mà đắc ý? Còn không phải bởi vì tôi chỉ tốt với mình cậu ư.”
Trì Diên không tiếp lời, nhưng trong bụng lại tự nhiên cảm thấy càng thêm đắc ý.
Ngược lại là càng ở bên nhau càng lâu, bản thân Trì Diên lại càng lo lắng Diệp Nghênh Chi sẽ bị cao nhân phát hiện rồi bắt đi. Bởi vì chuyện của Cố Tích Tích, Trì Diên và Hồ Tinh Tiểu An cũng đã trở thành bằng hữu, khi nào bọn họ đến thành phố A làm việc đều sẽ gặp mặt tụ họp với Trì Diên.
Đảo mắt lại năm năm trôi qua, lần này Hồ Tinh lại đến thành phố A hỗ trợ xem xét một vụ án, sau khi công tác kết thúc liền hẹn lão Viên và Trì Diên cùng nhau đi ăn cơm, đặc biệt nhắn rõ dẫn Diệp Nghênh Chi theo.
Trì Diên nhận được tin nhắn rất do dự, lo lắng không yên nhìn người yêu: “Hay là cậu đừng đi?”
“Không, tôi phải đi, Hồ Tinh giới thiệu cho cậu yêu ma quỷ quái khác thì sao? Ngộ nhỡ cậu bị yêu quái khác câu dẫn chạy mất thì sao? Chẳng phải tôi sẽ rất đau khổ ư?” Diệp Nghênh Chi rất nhanh đã lấy XONG quần áo và phụ kiện đi ra ngoài cho hai người.
Trì Diên biết Diệp Nghênh Chi lại đang nói lung tung, Hồ Tinh sao có thể giới thiệu yêu ma quỷ quái cho mình được? Dứt khoát không thèm để ý tới hắn, chỉ nói ra lo lắng của bản thân: “Tôi nghe nói hai năm qua Hồ Tinh công lực tăng mạnh, cậu bị nhìn ra thì phải làm sao?”
Diệp Nghênh Chi từ phía sau ôm lấy cậu, cười đến mức híp mắt lại: “Nương tử lo lắng cho ta à?”
“Là lo lắng tôi thủ hoạt quả.” Trì Diên hạ mắt thuận miệng không đứng đắn mà đáp lời, ngẩn ngơ nhớ lại đây hình như là lời năm đó Diệp Nghênh Chi đã nói.
Diệp Nghênh Chi lại bị câu này lấy lòng, cười hôn một cái lên mặt cậu: “Tôi biết cậu luyến tiếc tôi nhất.”
Cuối cùng Trì Diên lòng vẫn run sợ mà dắt Diệp Nghênh Chi đi. Cậu nghĩ lão Diệp chưa từng làm chuyện ác, Hồ Tinh lại là người quen biết, bề ngoài khôn khéo lão luyện bên trong kỳ thật mềm mại vô cùng. Bị chị nhìn ra chung quy tốt hơn so với một ngày nào đó vô ý bị người khác nhìn ra, nói không chừng còn có thể xin chị giúp nghĩ biện pháp che giấu thay Diệp Nghênh Chi.
Hồ Tinh nhìn thấy hai người, đối mặt với Diệp Nghênh Chi ngược lại mọi thứ như thường, ngược lại sau khi nhìnTrì Diên kỹ lưỡng hồi lâu, nhíu mày nói: “Cái cậu này làm gì thế? Sao mỗi lần gặp cậu tà khí trêи người cậu đều dày hơn lần trước vậy?”
Cái này thật sự là nói không thông, xuất hiện trường hợp này bình thường chỉ có hai nguyên nhân: Một là ngày ngày sống ở nơi tà khí cực nặng, nhưng người bình thường nếu quả thật quanh năm sống trong hoàn cảnh đó sợ là sẽ bệnh tật quấn thân hoặc đoản mệnh mà chết; hai là cả ngày làm bạn với yêu tà, tiếp xúc thân mật, cái này đối với người bình thường cũng có hại. Nhưng nhà Trì Diên chị cũng đã tới, khẳng định không có chỗ nào tính là đại tà, bạn bè thân thiết bên cạnh thường qua lại chị ít nhiều cũng có chút ấn tượng, cũng không có ai là yêu ma quỷ quái.
Trì Diên vô thức nhìn về phía Diệp Nghênh Chi, trực giác biết việc này thoát không khỏi liên quan với hắn, nhưng qua loa nói: “Hồ tỷ chị là chuyên gia còn không rõ, em làm sao biết được. Vô hại là được rồi.”
Những tà khí này cũng xác thực kì lạ đến mức không hề tổn thương thân thể Trì Diên, Hồ Tinh nghĩ không ra nguyên nhân, chỉ có điều trời cao biển rộng không thiếu sự lạ, chị cũng chỉ có thể quy cho bản thân Trì Diên thiên phú dị bẩm.
Diệp Nghênh Chi lặng lẽ ghé vào tai Trì Diên thấp giọng thỏa mãn nói: “Trêи người cậu đều là khí tức của tôi, tôi lưu lại trêи người cậu đấy.”