Edit by An Nhiên
Sáng hôm sau Trì Diên tỉnh lại, thấy bên giường trống rỗng, cảm giác có chút không quen.
Sau khi rời giường cậu cố ý sang phòng bênh cạnh xem thử, chỉ thấy giường được phủ gọn gàng, hầu như nhìn không ra dấu vết đã có người ngủ; cậu lại đi xuống dưới lầu, Diệp Nghênh Chi quả nhiên đã dậy, đang ở trong bếp làm bữa sáng.
Trì Diên đứng ngoài phòng bếp nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, tình ý và áy náy từng trận cùng nhau xông lên đầu, cậu chuẩn bị một lát rồi mới mở miệng: “Nghênh Chi.”
Diệp Nghênh Chi đáp một tiếng, cũng đúng lúc đó tắt lửa, đem mì Ý xào rau và tiêu đen chia vào hai đĩa sứ màu trắng rồi bưng ra, lại cầm hai cốc nước chanh trong lành tới.
Giống như mỗi buổi sáng trước đây.
Màu sắc hương vị đều đầy đủ lại không mất dinh dưỡng, một tuần bảy ngày bữa sáng bữa trưa, miễn là ăn ở nhà thì sẽ không giống nhau. Chỉ từ cơm canh đã có thể nhìn ra Diệp Nghênh Chi vì cuộc sống sinh hoạt của hai người mà hao tổn bao nhiêu tâm tư.
Trì Diên cúi đầu không dám nhìn hắn, nghe đồ ăn mùi thơm, chỉ cảm thấy càng thêm áy náy: “Nghênh Chi, xin lỗi, bởi gần đây quá khẩn trương cho nên hôm qua tôi mới như vậy. Hôm nay cậu trở lại ngủ đi, được không?”
Diệp Nghênh Chi đưa tay sờ sờ mặt cậu: “Cảm giác khá hơn chút nào chưa?”
Trì Diên vội vàng gật đầu, khẩn trương uống một ngụm nước chanh xong mới quay đầu nhỏ giọng nói: “… Nghênh Chi cậu trở lại đi. Chính là… muốn thế nào cũng được, muốn làm gì cũng được…”
Nói xong lời này cậu liền trốn tránh, không dám nhìn vào mắt Diệp Nghênh Chi, dưới ánh mắt của đối phương, âm cuối cũng càng lúc càng thấp, dần dần tiêu tán trong không khí.
Hô hấp Diệp Nghênh Chi trong nháy mắt nhẹ đi, vươn tay trái ra đem cậu giam ở trong ghế, nghiêng người xuống chuyên chú nhìn thẳng cậu: “A Diên, nếu tôi muốn tiếp tục ngay bây giờ thì sao?”
Hắn hôn lên cằm Trì Diên: “… Nếu tôi không chờ được đến đêm thì sao?”
Trì Diên ngơ ngác nhìn hắn, không trả lời, giống như chưa phản ứng kịp, mặt lại không tự chủ được đỏ lên.
Diệp Nghênh Chi cũng không đợi thêm nữa, trực tiếp đứng dậy thoáng cái ôm Trì Diên từ trêи ghế lên, khẽ nói: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận rơi xuống.”
Trì Diên thật sự không dám động. Nhắm mắt thậm chí không dám nhìn người đang ôm mình.
Cậu không nghĩ tới Diệp Nghênh Chi khí lực lớn như vậy, ôm mình lên lầu, đi vào phòng ngủ, thế mà vững vàng làm liền một mạch, giống như không tốn chút sức nào. Dù sao cậu cũng không cảm giác mình là loại hình mảnh mai tùy tùy tiện tiện có thể bị nhấc lên thế này.
Lần này Trì Diên vẫn luôn nhắm mắt cảm thụ động tác Diệp Nghênh Chi, chỉ ở thời điểm nhịn không được mới làm ra phản ứng, thường xuyên khiến đối phương càng thêm điên cuồng. Xác thực… không giống lần cùng với thứ kia, cảm thấy hôm qua chỉ là mình cảm giác sai…
Không biết có phải là bị câu nói trước đó của mình kϊƈɦ thích hay không, cậu cảm giác lần này Diệp Nghênh Chi hoàn toàn làm theo ý hắn, không chút khắc chế. Nhưng cậu đã mạnh miệng nói ra, trong lòng lại cảm thấy áy náy thiếu nợ, đương nhiên tận lực phối hợp.
Cũng không rõ lăn qua lăn lại rốt cuộc qua bao lâu, Trì Diên mơ mơ màng màng sắp ngất, rồi lại cảm giác Diệp Nghênh Chi từ phía sau gắt gao ôm lấy mình, cười nhẹ ʍút̼ hôn gáy cậu.
Tiếng cười trầm thấp kia, nếu như không phải dán bên tai thì gần như không nghe thấy, rồi lại mang theo cảm giác thỏa mãn rõ ràng.
Thân thể Trì Diên trong nháy mắt cứng lại.
Cậu miễn cưỡng tập trung tinh thần, mở mắt ra, tuy rằng thể xác và tinh thần đều mệt mỏi không chịu nổi, nhưng trong mắt rất thanh minh, ý loạn tình mê vừa rồi đều đã biến mất sạch sẽ.
Cậu không quay đầu lại, vẫn nhìn về phía trước như cũ, chỉ nỗ lực duy trì trấn định, khẽ gọi một tiếng: “… Diệp Nghênh Chi?”
Thanh âm của cậu vẫn khàn khàn như cũ, mang theo một loại lưu luyến triền miên khác, vừa lên tiếng ngay cả bản thân cũng cảm thấy không quen.
“Ừ?” Diệp Nghênh Chi lười biếng đáp lời, càng ôm chặt cậu, “Bảo bối cậu còn tỉnh? Muốn uống nước không?”
Lúc hắn nói chuyện hơi thở phun trêи cổ Trì Diên, mang theo từng tia lạnh.
Lạnh đến trong xương cốt Trì Diên.
Cái gọi là quê mỹ nhân là mộ anh hùng, có lẽ dùng với thứ này cũng thích hợp, ăn được quá tận hứng quá thỏa mãn quá tùy ý, thậm chí cảm thấy mỹ mãn đến nỗi ngay cả ngụy trang mình cũng quên.
Không có hơi thở của người sẽ là loại nhiệt độ này, dù có là trời sinh thân thể lạnh thì cũng không nói được.
Trì Diên không thể quên được tiếng cười khẽ kia, đêm hè năm đó ở Phật đường trong nhà chú, thời điểm cậu vừa kinh sợ vừa mệt mỏi chống đỡ không nổi muốn ngất đi, thứ kia cũng ôm cậu từ phía sau như vậy, nhẹ nhàng hôn gáy cậu, kìm lòng không được phát ra tiếng cười khẽ —— ngay cả cảm giác thỏa mãn sau khi thỏa sức muốn làm gì thì làm trong tiếng cười kia cũng giống như đúc.
Trì Diên lập tức đẩy vòng ôm của Diệp Nghênh Chi ra ngồi dậy, chạy xuống giường. Quần áo của cậu toàn bộ bị Diệp Nghênh Chi ném tứ tán dưới đất, cậu không kịp nhặt, trực tiếp mở tủ quần áo vớ một bộ vội vã mặc lên người.
Diệp Nghênh Chi lúc này chính là thời điểm tính tình tốt nhất tư duy chậm nhất, nhu tình mật ý ngập tràn trong mắt quả thực không nơi để chứa, Trì Diên đòi hắn muốn trăng muốn sao hắn cũng không nỡ cự tuyệt.
Đang thân mật lại đột nhiên bị người yêu đẩy ra thật sự ngây ngẩn cả người, hắn ngồi dậy nhìn Trì Diên đảo mắt đã nhanh chóng mặc xong quần áo, một bộ dáng muốn đi ra ngoài, nhưng vẫn hoàn toàn chưa phản ứng kịp, chỉ trầm giọng kêu tên đối phương: “A Diên, làm sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì?”
Trì Diên vẫn luôn quay lưng về phía hắn, không dám lên tiếng, cũng không dám quay đầu lại, thẳng đến khi toàn bộ đã chỉnh đốn thỏa đáng, cầm điện thoại cất vào trong túi mới quay đầu lại liếc nhìn Diệp Nghênh Chi, sau đó dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất chạy ra khỏi phòng ngủ —— trong nhà chỉ có hai người bọn họ, lúc Diệp Nghênh Chi ôm hắn đi vào, ngay cả cửa phòng ngủ cũng không chú ý đóng lại.
Diệp Nghênh Chi chậm rãi trầm mặt xuống.
Hắn từ trong cái liếc mắt vừa rồi khi Trì Diên quay đầu lại, thấy được sợ hãi.
Sợ hãi đối diện với hắn
Hắn nhìn bóng lưng người yêu biến mất, hạ mí mắt.
A Diên đã đoán ra.
————————
Trì Diên đầu óc trống rỗng chạy ra khỏi nhà, thẳng đến khi chạy ra đường cái ngựa xe như nước mới dừng lại thở một hơi, không hiểu sao cảm thấy một màn này dường như đã từng xảy ra.
Laptop, quần áo các loại đồ dùng khác cũng không kịp mang đi, nhưng không sao. Cũng may có mang theo di động, vẫn có thể gọi xe quay về trường, còn có thể liên hệ nhờ người khác giúp đỡ.
Cậu nhìn cảnh phố quen thuộc, không biết phải làm sao.
Cậu không biết nên làm gì với Diệp Nghênh Chi.
Cố Tích Tích tuy rằng ngay từ đầu che giấu quá tốt, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng hiện tại cậu đã biết lai lịch của đối phương, biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì, còn có đám người Hồ Tinh dõi theo cô ta, có lẽ cũng không khó đối phó đến thế.
Thế nhưng Diệp Nghênh Chi… Hắn ngụy trang so với Cố Tích Tích còn tốt hơn ngàn vạn lần. Bản thân hoàn toàn không biết hắn rốt cuộc là thứ gì, muốn làm gì, chỉ biết là, hắn tuyệt đối không có khả năng là người.
Trách không được Cố Tích Tích sợ hắn, trách không được Cố Tích Tích muốn trốn tránh hắn.
Bản thân vậy mà còn coi hắn là cứu tinh, coi là bùa hộ mệnh, thậm chí chủ động dẫn hắn về nhà gặp cha mẹ, không khác dẫn sói vào nhà.
Bản thân… lại thích hắn như vậy…
đã yêu phải hắn.
Ngay cả hắn là thứ gì cũng không biết.
Nhưng hắn vẫn luôn gạt cậu.
Bản thân vẫn luôn, thì ra vẫn luôn chỉ là sống trong những lời nói dối hư cấu của Diệp Nghênh Chi.
Cậu ngồi trêи xe taxi, âm thầm chế giễu bản thân ngây thơ, ngoại trừ sợ hãi, còn có một loại cảm giác sụp đổ giống như thất tình.
Trì Diên đột nhiên nghĩ tuy rằng không biết Diệp Nghênh Chi rốt cuộc có mục đích gì, nhưng tốt nhất vẫn nên nói với cha mẹ một tiếng, để bọn họ cảnh giác sẽ tốt hơn.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất là Cố Tích Tích thứ hai thì sao?
Nghĩ đến khả năng này cậu chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc, nhưng cũng không do dự nữa, cầm điện thoại bấm dãy số quen thuộc.
Lưu Phượng Oánh tiếp điện thoại xong có chút kinh ngạc: “Tiểu Diên? Làm sao thế? Có chuyện gì ư? Sao lại gọi vào lúc này.”
“Cũng không có việc gì, chính là, chính là nếu Diệp Nghênh Chi đến nhà chúng ta, mẹ với cha đừng để ý hắn, cũng không nên mở cửa cho hắn.”
Lưu Phượng Oánh nghe xong liền cảm thấy không bình thường, khó hiểu nói: “Làm sao vậy? Bọn con mâu thuẫn gì à?”
“Cũng không phải, ” Trì Diên cân nhắc tìm từ, không biết nên nói rõ với mẹ mình như thế nào, “Chính là đột nhiên phát hiện có lẽ cậu ta không phải người tốt.”
Không nói tốt hay không, hắn còn chính là không phải người.
Lưu Phượng Oánh thở dài: “Tiểu Diên à, sau khi hai đứa đi mẹ còn nói với cha con, đều do chúng ta chiều con quá mức rồi, muốn tìm một người có thể nhường nhịn con nuông chiều con thật không dễ dàng. Hai người ở chung sẽ phải ma sát lẫn nhau, nhường nhịn nhau, một đời dài đến thế, vừa nhận chuẩn một người đã liền đơn giản chối bỏ hắn. Mẹ và cha đều thấy đứa nhỏ Diệp Nghênh Chi kia rất không tệ, có vấn đề gì thì con với cậu ta nên nói chuyện rõ ràng với nhau.”
Trì Diên nghe có chút sững sờ: “Mẹ nói gì cơ?”
Lưu Phượng Oánh cười nói: “Con đừng giả vờ nữa, cha mẹ đều biết các con là một đôi rồi. Con gọi điện thoại cho mẹ không phải là bởi vì các con xảy ra mâu thuẫn, con không muốn thứ lỗi cho người ta, sợ người ta đến nhà mình xin tha thứ ư?” Một bộ ngữ khí người từng trải.
Cái…cái gì mà một đôi… Tuy rằng nói như vậy cũng không sai, nhưng giờ hai người đã tách ra… Chỉ có điều nghĩ như lời mẹ nói thì lại càng không sai…
Trì Diên còn chưa kịp phản ứng, Lưu Phượng Oánh còn tưởng rằng con trai chẳng qua bởi vì tình cảm bị phát hiện hoảng hốt nên mới không nói lời nào, bèn tiếp tục giải thích: “Buổi trưa ngày chúng ta trở về từ hồ lưỡi liềm đó, con đang ngủ ở đình nghỉ mát bên ngoài đúng không? Mẹ sợ con cảm lạnh, cầm áo muốn phủ thêm cho con, lúc đi tới vừa hay nhìn thấy Diệp Nghênh Chi đang phủ áo cho con, còn lén hôn con một cái. Sau đó mẹ với cha con liền để mắt nhiều hơn, lưu ý lúc hai con ở cạnh nhau, chúng ta đều đã sống nửa đời người rồi, con lại là máu mủ ruột thịt, sao có thể không nhìn ra con và Diệp Nghênh Chi đến cùng là quan hệ như thế nào?”
“Bởi vậy ngày cuối cùng con nói muốn đi mua thức ăn một mình mẹ liền để con đi, sau đó cha con thừa dịp nói chuyện với Diệp Nghênh Chi, thằng bé cũng đã thẳng thắn, bảo đảm với cha mẹ rằng nó đối với con rất nghiêm túc, chờ tốt nghiệp xong sẽ dẫn con đi nước ngoài đăng ký, sẽ tốt đối với con. Mẹ và cha con đều cảm thấy Tiểu Diệp không tệ, cũng không xen vào nữa, sợ con mất mặt nên cũng không vội nhắc đến với con, vốn chuẩn bị chờ con lần này được nghỉ trở về rồi nói.”
Trì Diên trợn mắt há mồm cứng đờ tại chỗ. Còn ra nước ngoài kết hôn? Hắn còn không biết là thứ gì, còn muốn cùng mình đăng ký kết hôn? Pháp luật nước nào dám làm thủ tục cho hắn, xác định không phải là kết minh hôn kết âm thân chứ?
Cậu á khẩu không trả lời được nghe mẹ từng câu từng câu truyền thụ kinh nghiệm xử lý quan hệ tình cảm song phương cho mình.Trước đây cậu chưa yêu đương bao giờ, nhiều năm như vậy Lưu Phượng Oánh cũng không tìm được cơ hội thích hợp để nói cho cậu những đạo lý này.
Mãi đến khi xe taxi tới trường, Trì Diên mới có cơ hội tạm biệt mẹ, cúp điện thoại.
Cậu đứng ở cổng trường, cầm di động thở ra một hơi thật dài.
Cậu tuyệt đối không thể tưởng được, chỉ trong thời gian một buổi sáng, bản thân đầu tiên phát hiện người yêu không phải người, tiếp đó là come out ngay trước mặt cha mẹ.
Lên lên xuống xuống, vô cùng kϊƈɦ thích.
Cậu vừa trở về phòng, còn chưa kịp hòa hoãn khẩu khí, điện thoại đã lại vang lên, lần này gọi tới là Hồ Tinh.
“Trì Diên, vừa rồi cậu bận gì thế? Tôi gọi cho cậu mà máy bận liên tục.”
“Không có gì, mẹ em gọi điện thoại tới, dặn dò em ít chuyện.” Trì Diên qua loa nói, “Hồ tỷ, có chuyện gì ạ?”
“Tiểu Trì, cậu có biết một người tên Lưu Thắng Toàn không?”
“Không ạ.”
“Ừm. Hắn cũng chơi trò chơi mà cậu chơi kia, ở khu Ông trời tác hợp, tên nhân vật là ‘Hùng bá thiên hạ ″, cậu có ấn tượng không?”
“Có ạ, trước kia hắn là người trong gia tộc của em, thường xuyên cùng nhau chơi, chỉ có điều về sau tất cả mọi người chán dần nên lần lượt rút khỏi. Chỉ có điều trong gia tộc chỉ có hơn mười người, phần lớn cũng không liên lạc ngoài đời.”
Trong《 Vẽ tiên duyên 》có một hệ thống xã giao gọi là “Gia tộc”, mỗi gia tộc giới hạn tối đa mười lăm người, hợp thể tương tự như bang hội và kết bái, vào một “Gia tộc” coi như là người một nhà, có nghi thức tiếp nhận thành viên mới, có danh xưng thống nhất. Gia tộc năm đó của Trì Diên là lão Viên thêm cậu vào, xong cậu lại kéo Diệp Nghênh Chi vào.
Sở dĩ còn có thể nhớ rõ “Hùng bá thiên hạ ” là bởi vì năm đó hắn là tộc trưởng gia tộc kia của bọn họ.
Nghĩ tới đây Trì Diên đột nhiên rùng mình, dự cảm được gì đó: “Hồ tỷ, hắn đã xảy ra chuyện gì?”
“Hắn đã chết, thời gian tử vong là rạng sáng ngày tôi quay về thành phố A. Lúc được phát hiện thì đã trở thành một cái xác khô. Bởi vì hắn là người tỉnh F, nhà khá xa thành phố A cho nên sau khi vụ án phát sinh tôi không đem vụ giết người đó liên hệ với tình hình của chúng ta bên này, mãi đến khi tôi phát hiện tình trạng chết của hắn khác thường, hơn nữa phát hiện hắn cũng chơi trò chơi cậu từng nói nên mới nghĩ đến khả năng này. Xem ra quả là không sai.”
Từ trong trò chơi hóa thân ra yêu tà, lại dùng cách thức như vậy để lấy “Máu người thân” vào tay.
“Nhưng sao lần này em không nhìn thấy oán quỷ của người bị hại…”
Trì Diên vừa thoáng tưởng tượng bộ dạng xác khô kia đã cảm thấy da đầu run lên, nếu có thể đương nhiên không thấy sẽ tốt hơn, nhưng sáu lần trước cậu đều gặp quỷ giống thi thể người bị hại như đúc vào đêm xảy ra chuyện.
“Cố Tích Tích hẳn là tìm người nhà cậu không thành nên mới thay đổi mục tiêu tìm tới hắn, thời điểm người bị hại thật sự tắt thở là khi trời đã sáng, cho nên theo lý mà nói nó sẽ phải chờ đến đêm hôm sau mới đi tìm cậu, cậu suy nghĩ chút xem đêm đó có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Trì Diên tính toán thời gian, đó không phải là đêm hôm qua ư?
Đêm hôm qua nào có chuyện gì đặc biệt, chỉ có Diệp công tử đùa giỡn cậu đến vui vẻ hài lòng, có lẽ không muốn để yêu ma quỷ quái khác làm phiền, quấy nhiễu hào hứng mà thôi.
Quả nhiên, những thứ kia cũng không dám trêu chọc Diệp Nghênh Chi.
Chúng cũng sợ hắn.
Nghĩ tới đây, Trì Diên vừa định nhắc đến chuyện Diệp Nghênh Chi với Hồ Tinh, chợt nghe được đầu kia điện thoại đột nhiên truyền đến thanh âm cực kỳ lo lắng bất an của Tiểu An:
“Sư tỷ, Cố Tích Tích… Không thấy cô ta đâu nữa. Em xem lớp cô ta học, không biết tại sao mà đột nhiên không thấy tăm hơi đâu nữa.”
Hồ Tinh ở bên kia rõ ràng cũng nôn nóng. Trì Diên có thể nghe thấy giọng nói sốt ruột của chị hỏi cặn kẽ tình hình với Tiểu An.
Cậu lơ đãng nâng mắt.
“Hồ tỷ, Hồ tỷ, ” Trì Diên nhẹ giọng gọi người đầu bên kia điện thoại, nhìn cửa ký túc đột nhiên tự động mở ra, cùng với bóng người quen thuộc đứng cạnh cửa, từng chữ từng chữ, nói: “Không cần tìm nữa, cô ta ở đây, ở trong kí túc của em.”