Edit by An Nhiên
Dựa theo lời Hồ Tinh nói, thứ kia phải hại chết ít nhất chín người, mà bây giờ đã xuất hiện sáu người.
Mà Hồ Tinh cũng đã nói, thứ kia sợ là đã sớm để mắt tới mình. Thời điểm này Trì Diên không thể nói là không lo sợ.
Thứ bảy tuần này lúc đi chơi bóng rổ Trì Diên nói trước với Diệp Nghênh Chi cậu không về ăn cơm được, tìm đại một cớ mời một đám bằng hữu quen biết thường cùng chơi bóng sau khi chơi xong thì ra ngoài cổng tây trường học ăn đồ nướng.
Hồ Tinh với sư đệ của cô an vị tại một chiếc bàn khác, đồng thời lặng lẽ đánh giá một bàn người này của Trì Diên.
Sư đệ của cô chính là bạn học cấp hai kia của lão Viên, bởi vì nghe nói chuyện thành phố A lần này không đơn giản nên cố ý chạy tới giúp, lại bị Hồ Tinh dặn dò không nên một mình hành động, có gì khác thường nhất định phải báo cho cô, tránh cho hắn giúp đỡ không thành ngược lại gặp phải thủ đoạn thâm độc của yêu tà kia.
Sau khi tan cuộc Trì Diên kêu mọi người trở về, bản thân ở lại tính tiền, hợp lại với hai người Hồ Tinh hỏi: “Hồ tỷ, thế nào rồi? Chị có phát hiện gì không?”
Lúc hỏi những lời này cậu cũng không thể nói trong lòng là tư vị gì, hy vọng đối phương có thể mau chóng bắt được yêu ma khoác da người kia để tránh có thêm người bị hại, lại sợ đối phương thật sự nói ra rằng bằng hữu của mình chính là tà vật hại người.
Hồ Tinh lắc đầu.
Trì Diên có chút thất vọng, nhưng cũng thở dài một hơi, đề nghị: “Hồ tỷ, thứ hai chị có thể đến lớp em nhìn thử xem, cũng có khả năng thứ kia xen lẫn trong đám bạn học cùng lớp với em.”
Ăn đồ nướng xong thì đã chín giờ, Hồ Tinh lo lắng Trì Diên trở về một mình, nói với sư đệ cùng nhau đưa cậu đưa về chỗ ở của Diệp Nghênh Chi, dù sao cậu rất có thể chính là mục tiêu kế tiếp của thứ kia.
Trì Diên rất tiếc mạng, loại thời điểm này đương nhiên cũng sẽ không giả vờ khách khí, không từ chối mà lên xe Hồ Tinh.
Ba người trêи xe nói chuyện phiếm, Trì Diên ngồi một mình ở hàng sau, nhớ tới tiểu hồ ly: “Hồ tỷ, A Sênh thế nào rồi? Đã khá hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi.” Hồ Tinh đáp, “Nó mềm nắn rắn buông, bản thân cũng rất nhạy bén, thấy tà vật có thể phản xung mình tự nhiên sẽ biết phải né tránh, không cứng rắn tiến lên áp sát, vì vậy an dưỡng sẽ không sao nữa.”
(phản xung: tác động dội ngược trở lại)
Trì Diên nhớ tới bộ dạng tiểu hồ ly đêm hôm đó lùi lại trốn theo mình, trong lòng tự nhủ điều này cũng đúng. Thuận miệng lại nói: “Hồ tỷ, em thấy chị rất quan tâm tiểu hồ ly kia, ngày đó vừa nghe nói nó hình như bị bệnh đã nhanh chóng chạy tới.”
“Ừ, ” Hồ Tinh vừa lái xe vừa nói, “Mẹ của nó đã cứu mạng tôi, tôi chăm sóc nó là lẽ đương nhiên.”
Mẹ của nó? Thế chẳng phải cũng là một con hồ ly ư? Trì Diên nghe vậy hết sức tò mò, thậm chí hơi rướn người lên nghiêng về phía trước.
Hồ Tinh thấy cậu hứng thú, dứt khoát mở miệng diễn giải: “Nó và những chuyện tôi từng trải qua có quan hệ.”
“Bản thân tôi sinh ra tại một thôn tương đối lạc hậu, cha mẹ trong nhà trọng nam khinh nữ. Năm ấy tôi năm tuổi em trai tôi ba tuổi, bị chồn cắn. Trong truyền thuyết dân gian, chồn vẫn luôn là loại động vật tương đối yêu dị, chỗ chúng tôi nói trẻ con bị chồn cắn chính là đã bị đại tiên bắt đi rồi, không cứu trở lại được nữa.”
(Đại tiên: một cách gọi động vật thành tinh của dân gian Trung Quốc)
“Nhưng đúng lúc đó sư phụ tôi đi ngang qua, ông ấy nói có thể cứu tính mạng em trai tôi, nhưng nếu cứu thì nhà tôi sẽ thiếu nợ ông một đồ đệ truyền y bát, phải để em trai tôi cùng ông rời đi học thuật pháp. Cha mẹ tôi lúc ấy vì cứu tính mạng em tôi nên đã đáp ứng, nhưng chờ đến khi sư phụ thực sự cứu được em tôi về rồi thì lại đổi ý, thương tiếc con trai độc nhất, vì vậy đẩy tôi ra, để tôi đi theo sư phụ tôi.”
(Truyền y bát:người học trò học được hết sở học chân chính của thầy.)
“Sư phụ tôi là một lão thuật sĩ vân du bốn phương, bởi vì khi đó tư tưởng lớn điều kiện hạn chế nên vẫn luôn bần hàn. Nhưng tôi cảm giác cuộc sống thật ra cũng không khổ hơn lúc ở nhà bao nhiêu, còn tự do hơn nhiều, tôi theo sư phụ đi tứ phương còn hiểu biết thêm không ít. Cho đến khi mười hai mười ba tuổi, có một lần tôi lên núi hái rau dại, không cẩn thận bị rắn độc cắn, lúc ấy cả người ngã xuống đất cứng, tê dại không nhúc nhích nổi. Khi đó tôi mặc dù còn nhỏ nhưng cũng biết tiếp tục như vậy có thể sẽ mất mạng, nhưng cũng không có cách nào khác. Lúc ấy có một hồ ly cái màu đen xuất hiện, tôi thấy bụng nó bị thương rất nặng, người ra rất nhiều máu. Nó từ từ tiếp cận tôi, đột nhiên quỳ xuống cắn lên miệng vết thương của tôi hút hết máu độc ra, sau đó tiến đến bên miệng tôi cho tôi uống máu và nước bọt của nó, tôi không cách nào phản kháng, hơn nữa tôi cảm giác được nó không có ác ý, giống như là đang cứu tôi, nên đều nuốt xuống.”
“Thời gian dần qua tôi từ từ cảm giác được thân thể khôi phục tri giác, hồ ly kia thế nhưng lại không thấy đâu. Một lát sau nó lại ngậm trong miệng một con hồ ly con đi tới đặt lên vai tôi, đập tôi khẽ kêu hai tiếng, sau đó không còn thở nữa. Sau khi chôn cất nó xong tôi mang tiểu hồ ly trở về gặp sư phụ, kể lại sự tình cho ông nghe, sư phụ nói con hồ ly đó biết bản thân bị thương, tính mạng không kéo dài được bao lâu nữa cho nên mới cứu tôi một mạng rồi gửi gắm cho tôi. Máu nó cho tôi ăn cũng không phải máu bình thường, hẳn là tinh huyết của nó, hồ ly kia vẫn chưa thể tính là yêu quái, nhưng cũng có một chút linh tính và đạo hạnh, nó chọn trúng tôi cũng là vì nhìn ra tôi lúc ấy tuổi còn nhỏ, khí tức thuần khiết chưa từng làm chuyện ác, hơn nữa là người tu tập thuật pháp, thường sẽ coi trọng nhân duyên quả báo, lúc đó mới dám giao đứa nhỏ cho tôi.”
“Có thể là vì đã nhận được tinh huyết của hồ ly, sau lần đó tôi tu tập thuật pháp tiến bộ càng lúc càng nhanh, thậm chí rất nhanh đã vượt qua sư phụ. Trước kia tôi không phải họ Hồ, nhưng tôi nghĩ cha mẹ tôi mặc dù cho tôi sinh mệnh, nhưng lại vứt bỏ tôi, nhân duyên của tôi và bọn họ cũng liền cắt đứt; hồ ly lại đã cứu tôi một mạng, cho tôi tinh huyết, chẳng bằng tôi sửa họ Hồ đi. Sau đó tôi liền sửa thành họ Hồ, đến bây giờ đã sớm đã quên trước kia họ gì.”
Cô nói nhẹ nhàng đơn giản, Trì Diên lại nghe đến nhập thần. Cậu không nghĩ tới Hồ Tinh còn từng trải qua những chuyện như vậy, hơn nữa có thể thẳng thắn xem như một câu chuyện, điềm nhiên như không nói ra, không khỏi lại thêm vài phần khâm phục và tín nhiệm.
Bạn học cấp hai của lão Viên ngồi ở ghế lái phụ, hắn đã sớm nghe nói chuyện cũ của sư tỷ, sau khi nghe xong bổ sung: “Đúng đấy, sư phụ tôi và sư tỷ trước kia sống rất kham khổ. Về sau bắt kịp tốc độ phát triển kinh tế nhanh chóng của đất nước, tình hình bất động sản tốt, sư phụ nói mò gạt người, dựa vào việc xem phong thủy cho người ta mới trở thành đại sư kiếm được tiền an ổn cuộc sống, đưa sư tỷ đi học lên cao.”
“Đừng có nói linh tinh,” Hồ Tinh mắng, “Cái gì gọi là nói mò gạt người.”
“Em không nói sai mà,” bạn học lão Viên nói, “Sư phụ không phải chuyên môn nghiên cứu trừ ma trừ tà sao, xem tướng xem phong thủy sư phụ căn bản không hiểu mấy đâu.”
Hồ Tinh không nói gì, xem ra là không cách nào phản bác.
Bạn học lão Viên lại nhanh chóng nịnh nói: “Nhưng mà sư tỷ tôi đáng tin cậy hơn sư phụ nhiều, chị ấy thế mà thường xuyên được mời đi phá những vụ án hỗn tạp nhiều nghi vấn khó xử lý mà người bình thường không giải quyết được đấy.”
Ba người trò chuyện như vậy ngược lại không cảm thấy đường xa, cảm giác không bao lâu đã đến nhà Diệp Nghênh Chi. Trì Diên lấy điện thoại di động ra nhìn, lúc này mới phát hiện đã mười rưỡi.
Hồ Tinh dặn dò: “Sau khi trời tối đừng đi ra ngoài, tận lực ở trong nhà, khóa kỹ cửa sổ. Dựa theo lời dân gian thường nói, mỗi ngôi nhà đều có linh hồn của nó, những thứ không mời mà tới muốn vào trong nhà hại người cũng sẽ không dễ dàng như vậy. Nếu có gì khác thường thì phải nhanh chóng liên lạc với tôi.”
Trì Diên gật đầu xác nhận, hai người Hồ Tinh nhìn cậu cầm chìa khoá mở cửa đi vào đóng cửa lại rồi mới lái xe rời khỏi.
Bởi vì Trì Diên luôn ở trong nhà, không quá hai ngày sau lần đầu tiền cậu ở đây Diệp Nghênh Chi đã cho cậu một bộ chìa khoá. Lúc mới đầu Trì Diên còn ngại cầm, về sau nghĩ đến nhà cửa rộng, vẫn là mình có một bộ chìa khoá sẽ thuận tiện hơn, bớt cho Diệp Nghênh Chi chạy tới chạy lui lên lầu xuống lầu lo lắng mở cửa cho mình, như hôm nay bản thân về trễ thế này mà hắn vẫn phải đợi mình.
Sau khi Trì Diên vào nhà, một chiếc đèn đặt dưới đất trong phòng khách lập tức sáng lên, Diệp Nghênh Chi vậy mà đang an vị ở trêи sô pha quần áo chỉnh tề chờ cậu. Nhìn thấy cậu rồi Diệp Nghênh Chi mới khép quyển sách trêи tay lại, ngẩng đầu mỉm cười: “Về rồi à? Làm gì mà muộn thế? Đi về bằng gì?”
Trì Diên vẫn không dám nói cho hắn biết những chuyện ma quỷ nọ, úp úp mở mở nói: “Mọi người cùng nhau ăn đồ nướng mà, bình thường đều tương đối trễ. Lão Viên với cô bạn hắn đang theo đuổi đưa tôi về.” Cứ tiếp tục bịa chuyện thế này chính cậu cũng sắp tin lão Viên thật sự đang theo đuổi Hồ Tinh rồi.
Nói đến đây cậu lại nhanh chóng bổ sung: “Nghênh Chi, tôi nghe nói dạo này không an toàn lắm, buổi tối tốt nhất cậu không nên đi ra ngoài, cũng không nên về trễ. Có người gõ cửa thì không nên tùy tiện mở, dù là người chúng ta quen gõ cửa lúc quá muộn thì cũng không nên.”
Cậu nghĩ nếu thứ kia đã ngụy trang thành người hơn nữa còn trà trộn giữa bọn họ, vậy cũng rất có thể đều là người quen biết của cậu và Diệp Nghênh Chi, mượn thân phận người quen tới cửa hành hung cũng không phải không có khả năng.
Diệp Nghênh Chi cười nhìn cậu không ngừng dặn dò mình, ánh mắt hơi cong lên, đáp: “Đã biết, tôi hiểu mà, ngược lại cậu cũng không nên cho người khác cơ hội lợi dụng.”
Hắn nói xong đứng lên, buông sách, vươn tay với Trì Diên: “Đi nào, thời gian không còn sớm, quay về phòng ngủ thôi.”
Trì Diên gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo hắn lên lầu trêи.
Đêm đã khuya, hôm nay trời đầy mây, ánh trăng cũng lặng lẽ ẩn đi.
Ánh trăng ảm đạm, trong bóng tối Diệp Nghênh Chi lẳng lặng mở mắt nhìn về phía người đang ngủ say sưa vùi ở bên cạnh hắn, trở mình kéo cậu vào trong ngực.
Hắn nhẹ nhàng ngậm cắn lỗ tai Trì Diên, nhỏ giọng nói: “Tiểu bại hoại… có phải vẫn rất lo lắng cho lão công không…”
Giọng nói mang theo ý cười trầm thấp, còn có mấy phần say lòng người lại mê hoặc người.
Đáng tiếc không có ai nghe thấy.
Trì Diên cảm giác bên tai có người chọc ghẹo quấy nhiễu mộng đẹp, vỗ cái bộp lên cằm Diệp Nghênh Chi.