Ta Tu Tiên Bằng Kỹ Năng Bị Động

chương 12: 12: nhục cổ ghê tởm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: WING

Thật ra Chu Phụng cũng ý thức được, Tam Cổ môn dường như trực tiếp hạn chế đường sống của những đệ tử nhập môn như bọn họ.

Sau khi tiến vào Tam Cổ môn, trên cơ bản không có cơ hội tiếp xúc với ngoại giới.

Ngươi không có cơ hội để đi ra ngoài.

Phạm vi sinh hoạt cũng bị hạn chế ở Cổ Sơn sơn mạch nơi này.

Mà vật tư sinh hoạt cũng chỉ có thể thu hoạch từ tông môn.

Dưới loại tình huống này, ngươi ngoại trừ hoàn thành các loại nhiệm vụ của tông môn ra, căn bản là không có bất kỳ lựa chọn nào.

Càng hiểu rõ càng nhiều, hắn càng cảm giác Tam Cổ môn này chính là đem tất cả đệ tử coi như heo để nuôi.

Thậm chí hắn suy đoán mặc dù cái gọi là đệ tử nội môn cũng vậy.

Bắt đầu từ việc nuôi dưỡng Nhục Cổ, Chu Phụng đã bắt đầu nghiên cứu địa hình một chút.

Muốn trốn thoát, điểm đầu tiên ít nhất là phải quen thuộc với môi trường xung quanh.

Cho nên ngoại trừ tu hành cùng nuôi dưỡng Nhục Cổ ra, hắn còn dành một chút thời gian làm quen với hoàn cảnh bốn phía.

Kết quả của thời điểm nghiên cứu địa hình lại rất bất ngờ.

Ngoại trừ đệ tử tuần tra tầng thứ nhất, bên ngoài hầu như không có bất kỳ hạn chế nào.

Cổ Sơn sơn mạch lớn như vậy, khắp nơi đều là cỏ dại, độc trùng, nếu thật sự chui vào trong khe núi.

Ai có thể tìm thấy?

Nhưng vì sao hắn chưa từng nghe nói qua có người thành công thoát ly Tam Cổ môn?

Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Phụng cảm giác điểm mấu chốt chính là Thị Huyết Cổ trên người.

Mỗi khi hắn bắt đầu rời xa Cổ Sơn, Thị Huyết Cổ trong cơ thể liền có chút nôn nóng bất an.

Mà trở lại Cổ sơn, Thị Huyết Cổ liền bình ổn lại.

Hắn phỏng đoán Tam Cổ môn sở dĩ có thể dùng phương thức như vậy phóng dưỡng đệ tử, đồng thời không sợ đệ tử môn hạ lòng lang dạ sói.

Mấu chốt nhất chính là trên cổ trùng này.

Tam Cổ môn nói là lấy ba loại cổ trùng khai sơn lập phái, nhưng trên thực tế đối với nghiên cứu cổ trùng đã vô cùng thấu triệt.

Giống như Nhục Cổ đã đề cập trước đó, mỗi ngày chỉ cần cho ăn một lượng lớn thức ăn thô.

Có thể thu được từng miếng thịt chứa đầy huyết khí.

Hơn nữa Nhục Cổ này dường như còn phân đẳng cấp..

Mà thịt sản xuất ra cũng là cực phẩm, đối với tu hành có chỗ tốt rất lớn.

Một tông môn tinh thông cổ trùng như thế, nên dùng biện pháp gì phá giải cổ trùng trồng trên người đây?

Vấn đề này làm cho Chu Phụng cực kỳ đau đầu.

Dùng cổ trùng khống chế môn hạ đệ tử, đây là thành quả nghiên cứu mười mấy đời tông môn người ta.

Hắn chỉ có một mình, làm sao để so sánh với nó?

Chỉ dựa vào tài trí mà nói, hắn tuyệt đối hy vọng không lớn.

Dù sao hắn cũng không phải là người tài hoa siêu tuyệt.

Xem ra hy vọng cuối cùng này vẫn phải dựa vào bảng kỹ năng.

Hắn vừa suy nghĩ làm thế nào phá vỡ cái tử cục này, vừa chạy đi.

Không bao lâu, đã đi tới nơi nuôi dưỡng Nhục Cổ.

Đây là một sơn động vô cùng âm u, bên ngoài còn có không ít đệ tử ngoại môn Đoán Thể cửu trọng đóng quân.

Ở trong cùng có một đệ tử nội môn phòng ngừa Nhục Cổ bạo động tọa trấn.

Hang động như vậy cũng không có tên, chỉ có tên mã.

Mã hang động mà hắn làm việc là , nói cách khác, Tam Cổ môn có ít nhất sơn động như vậy.

Hơn nữa đây còn là Nhục Cổ cấp bậc thấp nhất, khó có thể tưởng tượng nội tình của Tam Cổ môn đến tột cùng hùng hậu cỡ nào.

Như thường lệ, hắn cúi đầu vào hang động.

- Cẩn thận! Hôm nay nó có vẻ hơi cáu kỉnh!

Vừa mới vào sơn động, lão Vạn liền nhắc nhở hắn một câu.

Lão Vạn cũng là nhân viên phụ trách nuôi dưỡng Nhục Cổ, chẳng qua lão Vạn chỉ phụ trách cung cấp thức ăn.

Còn Chu Phụng thì phụ trách khâu nguy hiểm nhất, đưa thức ăn vào sâu nhất trong sơn động.

Bởi vì mỗi nhiệm vụ cho ăn là một nhóm hai người.

Lão Vạn phối hợp với hắn vô cùng tốt, mỗi lần đều rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ cho ăn.

Cho nên giữa hai người là bồi dưỡng ra một tia ăn ý, còn có một tia tình nghĩa.

Nếu Chu Phụng không cẩn thận chết, một lần nữa tìm một công hữu ăn ý, cũng là một chuyện vô cùng phiền toái.

Cũng bởi vì điều này, lão Vạn Tài mở miệng nhắc nhở.

- Biết rồi!!

Nghe nói như thế, khuôn mặt của hắn hơi ngưng tụ một chút.

Nhục Cổ nóng nảy có nghĩa là, có thể ăn thịt người bất cứ lúc nào.

Trong trường hợp bình thường, Nhục Cổ cho người cho ăn, vẫn còn tương đối khoan dung, nhiều nhất chỉ là chơi với một chút.

Và sẽ không trực tiếp nuốt người cho ăn.

Nếu mỗi lần cho ăn, thì nuốt một người, Tam Cổ môn cũng không có nhiều đệ tử ngoại môn như vậy cho Nhục Cổ nuốt.

Tất nhiên, bị thương là không thể tránh khỏi.

Điều này có lẽ rất đau đớn đối với người khác, bởi vì mỗi chấn thương sẽ dẫn đến tốc độ tu luyện thấp hơn.

Hơn nữa bị thương nhiều hơn, một chút vết thương tối không phát hiện được sẽ chồng chất lên.

Đến lúc đó trực tiếp cùng nhau bộc phát là phiền toái hơn.

Nhưng Chu Phụng thì khác, hắn có Lão Bì và Thể Chất Tự Lành bị động.

Hầu như không sợ bị thương, hơn nữa chấn thương cũng có lợi cho hắn.

Không ngừng bị thương, không ngừng kích phát Lão Bì bị động, hắn cũng không biết mình đã tăng bao nhiêu lực phòng ngự.

Biểu hiện trực quan nhất, có lẽ làn da của mình ngày càng thô ráp.

Nguyên bản làn da của hắn cho dù không thể nói là bóng loáng, cũng không thể nói là thô ráp.

Nhưng lúc này lại vừa đen vừa thô, sau một thời gian, hắn còn nghi ngờ rằng da của mình thực sự sẽ trở thành vỏ cây già.

Tất nhiên, đi kèm với sự thay đổi này và khả năng phòng thủ của mình.

Chu Phụng đã dùng qua một ít đao kiếm đơn giản kiểm tra, coi như là dùng sức một cái, làn da của hắn cũng không xạch được.

Chỉ để lại một dấu vết màu trắng.

Loại lực phòng ngự này hắn cũng không biết có tính là đao thương bất nhập hay không.

Dù sao hắn đối với năng lực bảo mệnh của mình cũng là thêm một tia tin tưởng.

- Sẽ không có gì xảy ra! Dù sao lực phòng ngự của ta vẫn có!

Chu Phụng trực tiếp cổ động mình trong lòng.

Sau đó là đẩy một chiếc xe cồng bánh đầy thức ăn chăn nuôi, đi sâu vào hang động.

Bởi vì mỗi lần Nhục Cổ ăn, đều không cho phép hai người ở đây, cho nên mỗi lần cho ăn đều chỉ có thể một người hoàn thành.

Nếu có thể hai người phối hợp với nhau, như vậy độ khó của nhiệm vụ cho ăn này hẳn là sẽ giảm xuống không ít.

Dù sao, Nhục Cổ đã được cố định, hầu như không thể di chuyển.

Một lần nữa cảm khái một câu, hắn bắt đầu nhiệm vụ ngày hôm nay.

Sơn động sâu thẳm, phía trước gần như là một mảnh đen kịt.

Mỗi khoảng cách rất dài, chỉ có hai đèn dầu tỏa ra ánh lửa lắc lư.

Chỉ cần đi bộ trên con đường này, có thể cảm thấy áp lực tâm lý rất lớn.

Hang động rất sâu, mỗi lần phải đi một chặng đường dài.

Và đôi khi cho ăn một lần là không đủ, tối thiểu - lần.

Vì vậy, đây cũng là một công việc rất tốn sức.

- Tới rồi!

Môi trường tối đột nhiên được thay thế bằng ánh sáng rực rỡ.

Chu Phụng nhẹ nhàng bước chân.

Nhẹ nhàng nhìn thoáng qua phía sâu bên trong.

Chỉ thấy một sinh vật khổng lồ giống như một con sâu bướm ngồi ở giữa.

Sinh vật quỷ dị này thoạt nhìn giống như là khối thịt, kinh mạc, mạch máu v.v...!Dây dưa cùng một chỗ.

Vị trí tương tự như đầu cũng có một vòng răng dày.

Có bốn xúc tu ở vùng mắt trên răng, vẫy liên tục.

Ngoài ra, điều khiến người ta ghê tởm nhất chính là từng khối bướu thịt ở sau lưng, cục bướu thịt đỏ tươi kia thậm chí còn đập không ngừng.

Những bướu thịt này còn không ngừng rỉ ra máu tươi, trên mặt đất là từng vết máu đã chuyển thành màu đen sẫm..

Truyện Chữ Hay