Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!

chương 90: chương 90

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ây, cô không thể vào...thưa cô...cô ơi...."

Tống Mịch mặc kệ người phục vụ ngăn cản, một đường đạp cửa xông thẳng vào đại sảnh náo nhiệt.

Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn thiếu nữ bụi bặm khắp người, lại còn có máu đã khô bết, bộ dạng bẩn thỉu, trái ngược hoàn toàn với ánh đèn lộng lẫy, khung cảnh xa hoa, ngang nhiên đi khắp đại sảng.

Đây là bữa tiệc trong giới thượng lưu do một người dòng nhánh Sở gia tổ chức, không phải bữa tiệc quan trọng nhưng gia tộc vẫn cử một số người đi đại diện.

Tống Mịch nhìn khắp đại sảnh không thấy người cần tìm, đi một mạch lên tầng trên, những người ngăn cản cô đều bị một tay quật ngã.

Tầng trên vô cùng yên tĩnh so với đại sảnh ồn ã, Tống Mịch gõ cửa từng phòng, không có Sở Du Duyệt liền rời đi , người trong phòng một phen hoang mang.

Chỉ còn căn phòng cuối cùng, qua cánh cửa nghe thấy giọng cười quen thuộc, cô nhếch môi cười, chân giơ lên đá bay cánh cửa.

Sở Du Duyệt cùng người đàn ông dòng nhánh nói chuyện, thực chất là người đàn ông ra sức lấy lòng tiểu thư Sở gia, bị tiếng động lớn làm giật mình, lập tức nhìn ra phía cửa.

Thiếu nữ, toàn thân người không ra người, quỷ không ra quỷ thình lình xuất hiện, giẫm lên cánh cửa bước tới.

Toàn thân là bụi nhưng lại không khiến người khác khinh dè, càng giống một nữ chiến binh từ chiến trường trở về, khí thế uy nghiêm, trấn tĩnh, mạnh mẽ áp bức hơi thở người khác, ai nhìn vào đều nhân nhượng cúi đầu trước ánh mắt bình tĩnh nhưng lạnh lùng và tàn khốc.

Tiếng bước chân vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh, người đàn ông trợn mắt há mồm nhìn thiếu nữ ung dung đi đến, cuối cùng được tiếng "trậc" của Sở Du Duyệt đánh thức đầu óc, lớn giọng.

"Cô là ai?"

"Tổ tông ngươi"

Người đàn ông đen mặt, còn chưa nói câu tiếp theo, người trước mặt đã vọt dậy xông về phía Tống Mịch, con dao trong tay ánh lên sắc bén.

Chủ động trước chiếm thế thượng phong, tuy nhiên không phải lúc nào cũng vậy.

Mọi động tác của Sở Du Duyệt đều bị chặn lại khi chưa hoàn thành, cứ như Tống Mịch biết trước tiếp theo cô ta sẽ chiêu gì hoặc Tống Mịch quá nhanh.

Trong lòng Sở Du Duyệt có chút hoảng hốt, chiêu thức ngày càng nhanh, dùng lực đánh vào những chỗ hiểm chết người.

Tống Mịch không có kiên nhẫn chơi mèo vờn chuột như mấy lần khác, chưa đến vài giây đã áp chế sở Du Duyệt, đánh cho một trận đến khi cô ta thổ huyết cùng thương tích đầy mình, cả nội thương và ngoại thương, không chịu được mà gục ngay tại chỗ, bộ dạng thảm hại, trông cực kì khó coi.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, còn chưa đến hai phút, với Tống Mịch chính xác là phút giây.

Người đàn ông bên cạnh đắm chìm vào trận chiến, nhất thời hoàn toàn không biết phản ứng ra sao.

Tống Mịch nhìn quanh, nhặt một thanh sắt dưới đất tiến về phía Sở Du Duyệt.

Cô ta nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm giác bất an và lo sợ dâng lên, đúng vậy lo sợ, đã rất lâu cô ta chưa từng lo sợ, toàn thân không ngừng run rẩy theo từng bước chân Tống Mịch, cố gắng khống chễ giọng nói.

"Cô muốn làm gì?"

"Đừng sợ, không chết đâu"

Tống Mịch càng đến gần, Sở Du Duyệt sợ hãi đến toát mồ hồi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thanh sát trong tay cô.

"Tôi...kế hoạch không thành công, không phải còn chưa chết sao? Chỉ là vết thương nhỏ, tại khảo hạch tôi còn bị thương nặng hơn, cái đó có hề gì...cô..." Đừng quá đây!!!

"Anh ấy mà chết cô còn sống đến giờ này sao? Không thành công thì có nghĩa là cô không làm gì sao? Thiểu năng! Vết thương nhỏ cũng là vết thương.

Người bà đây cưng như cưng trứng, bị một vết sước cũng đau lòng mà các ngươi dám tìm cách hại chết, thấy bản thân sống lâu quá đúng không? Bị coi thường, bắt nạt, dè bỉu, tính kế, bà đây lười động tay nên bỏ qua, ngươi liền nghĩ bà đây không dám hay coi lão nương là Hello Kitty?!"

"Cô....aaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Thanh sắt đâm xuyên qua vai giống hệt vị trí của Ngạo Đường, Sở Du Duyệt đau đến ngất đi, toàn thân là máu và mồ hôi.

Người đàn ông bên kia bị khí thế của Tống Mịch dọa sợ, cô đi mất, một lúc sau mới hoàn hồn, nhanh chóng gọi cấp cứu đưa Sở Du Duyệt sắp bước qua Tử Môn Quan đến bệnh viện, tiện thể thông báo luôn cho Sở gia.

Cửa hàng tiện lợi

Người bán hàng đang dọn dẹp bàn, tiếng chuông cửa vang lên, theo bản năng đưa mắt về phía cửa, nở nụ cười:

"Xin chào quý..."

Chữ "khách" bị nghẹn trong cổ họng, người bán hàng tròn mắt nhìn cô gái vừa bước vào, toàn thân đều là máu, ướt đâm y phục.

Cô gái không hề có vẻ chật vật như bị đuổi giết, vô cùng ung dung chọn đồ, càng giống một hung thủ giết người thành quen.

Ý nghĩ lóe lên, người bán hàng bị hù dọa, lùi về phía sau.

Cô ta không phải hung thủ giết người chứ? Có cần báo cảnh sát không?

Nhưng xinh như vậy, không hề có chút đáng sợ, sao có thể là hung thủ giết người....

Nhưng....

Đầu óc người bán hàng hoang mang, hai luồn ý kiến mâu thuẫn nhau gay gắt.

Cô gái chọn rất nhanh, là vài món ăn vặt cùng rất nhiều cơm hộp, vài bộ trò chơi điện tử, đứng trước quầy thanh toán cất lên giọng nói trong trẻo.

"Tính tiền"

"......"

"Xin chào, tính tiền giúp tôi"

"À, ờ, ok ok"

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ cùng đôi mắt bối rối của người bán hàng, Tống Mịch khó hiểu, nhìn xuống người mình, lập tức khóe miệng giật một cái.

"Gần đây có vụ nổ, tôi là đi giúp người bị thương"

Vụ...vụ nổ?

Phải rồi, Tivi vừa đưa tin có vụ nổ do lũ khủng bố, cách đây không xa.

Người bán hàng hơi mắc cỡ vì hiểu lầm, tươi cười giảm cho Tống Mịch số lẻ, cô mỉm cười rồi bước ra ngoài.

Trở lại bệnh viện, ánh đèn phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt, Tống Mịch nhìn đồng hồ, cô chỉ đi một tiếng, có lẽ còn phải đợi rất lâu.

Tống Mịch vào nhà vệ sinh thay một bộ đồ sạch sẽ, mượn y tá lò vi sóng hâm nóng thức ăn.

Một mình ngồi khoanh chân trên ghế, vừa ăn vừa ngó vào trong.

Vừa nãy đánh người, cô tiêu hết sức, sắp đói chết rồi.

Đây là bệnh viện gần nhất với vụ nổ, Tống Mịch ngồi một bên nhìn vô số người bị thương được chuyển đến, băng ca chạy ầm ầm trên hành lang, cả bệnh viện đều vô cùng bận rộn.

Chỉ có cô là rảnh rỗi ngôi đây, bình thản ăn.

Tống Mịch ăn rất nhanh, gần như nhai vài miếng đã nuốt chửng, giải quyết hết hộp cơm, với tay tìm điện thoại trong túi khi này đã có sóng trở lại, gọi điện cho Thụy Khiết.

Đầu giây bên kia lập tức vang lên giọng nói trong trẻo.

"Chị, đi chơi vui không?"

"Truy nã Sở Du Duyệt của Sở gia cho chị, tiền thưởng là triệu USD cho ai giết chết cô ta"

"Gì cơ? Được thôi, ẩn danh hay công khai?"

Thụy Khiết tự hỏi tự trả lời, không phải bất ngờ mà là một tính xấu trong giao tiếp.

Ẩn danh hay công khai chính là dùng danh nghĩa Fehlia hay nặc danh không ai biết.

"Công khai" Đằng nào thì Sở gia cùng truy ra người phía sau, nặc danh hay công khai đều như nhau!

"Ngay bây giờ?"

"Không, ngày sau"

Cô chơi ném đá giấu tay, bà đây chơi tung hỏa mù.

Xem ai hơn ai

"Được, cô ta đắc tội gì với chị sao? Đây là người trong tộc của đại tẩu đó?"

"Cô ta muốn chết trách chị sao!?"

"Được được, chị không động người ta, người ta động chị"

"Ừm"

Đừng nói cô vô lí, đi cướp vị trí Sở Du Duyệt xong bị trả thù.

Là Sở Du Duyệt động tay động chân vào số liệu thống kê số tiền công ty Ngạo Đường kiếm được, đáng lẽ là triệu USD chứ không phải triệu.

triệu chưa đủ bước vào top , so với với không có gì khác nhau!? Đừng đùa, vậy không phải triệu của lão bà cô đi tong rồi sao! Kiếm tiền mệt lắm biết không? Còn là tiền lão công thuê người làm ra, tính đi tính lại đều là tiền của cô.

Mẹ nó!!! Dám cướp tiền của cô là chê bản thân sống lâu sao?!

Còn nữa, không phải Sở Minh Thành không chuẩn bị ghế, anh ta sao có thể để xảy ra lỗi sai ngớ ngẩn như vậy, mà là Sở Du Duyệt sai người vứt đi, Sở Minh Thành là đồng phạm, đã bị đánh.

Lớn đầu còn chơi trò trẻ trâu như vậy, không phải thiểu năng thì là gì?

Có quan hệ thì ngon lắm sao? Bà đây có tiền!

Tiếng chuông điện thoại vang lên hại chết nhân vật trong game, Tống Mịch nhấc máy, là Tưởng Thuyết Thư.

Người bên kia rất nhanh lên tiếng, giọng điệu gấp gáp.

"Chị của cô bị trọng thương vào viện rồi.

Không phải ngẫu nhiên, bị người ta tính kế"

Đm! Loutky!!!!

Truyện Chữ Hay