Tống Mịch tỉnh dậy đã là giờ chiều, lục tìm đồ ăn trong tủ mà không có, bất đắc dĩ phải đi mua đồ.
Đẩy xe loanh quanh trong siêu thị, Tống Mịch còn chưa biết mua gì thì xe đẩy đã đầy ắp đồ ăn vặt với thịt.
Tống Mịch đen mặt, quay sang lườm Mặc Hoành, nàng nhìn lại cô với ánh mắt ngơ ngác tôi có biết gì đâu.
"Mặc Hoành ngươi là ma, ăn nhiều như vậy làm gì?"
"Ta ăn để thưởng thức"
Được lắm, biết cãi rồi!
Nhà có tên gia hỏa thích tiêu tiền thì phải làm sao.
Cái gì cũng mua mua mua, có biết ta đây kiếm tiền mệt lắm không hả!!!!
Tống Mịch đẩy xe đến quầy đồ ăn sẵn, cô chưa thắp sáng kĩ năng nấu ăn nên mua cơm hộp về dự trữ, chỉ cần nấu lại là được.
Tống Mịch không thèm nhìn, tay lấy đồ liền hoàn đặt hết vào trong giỏ, những nơi cô đi qua, cơm hộp đều biến mất.
Vì điều này mà thu hút sự chú ý của người khác, thiếu nữ tự tin, xinh đẹp đẩy xe đẩy đầy ắp thức ăn,cô không thèm nhìn giá mà vơ hết lại, một số tiếng thì thào, bàn luận vang lên nhưng cũng chỉ là sự tò mò.
Tống Mịch trở về nhà đã là h tối, nhét hết đồ ăn vào tủ lạnh, lấy hộp cơm để vào lò si sóng, trong khi chờ cô đi tắm.
Bước ra với áo thun quần cộc thoải mái, hộp cơm đã được đặt sẵn trên bàn, Tống Mịch ngồi khoanh chân trên sofa, ipad đặt trên cặp đùi thon thả.
Tống Mịch vừa ăn vừa bấm Ipad, Mặc Hoành ăn khoai tây chiên bên cạnh, nhìn mà nhăn mặt.
"Chủ nhân, đây là thói xấu, cần bỏ"
Tống Mịch hừ lạnh, liếc nhìn nàng.
"Dạ dày tốt"
Mặc Hoành bĩu môi, không nói nữa bay đến bên cạnh Tống Mịch xem tivi.
Màn hình Ipad là thị trường chứng khoáng, vạch màu đỏ tăng đều đều, nhiều lúc tăng vọt, số tiền USD bên cạnh tăng thế nào phụ thuộc vào vạch màu đỏ.
Tống Mịch tắt thị trường chứng khoán, bật trò chơi, cơm hộp ăn xong vứt sang bên.
Đang say sưa giết boss, điện thoại Tống Mịch "ting" lên tiếng.
Một tay vẫn di chuyển trên màn hình Ipad, một tay cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
Người gửi là Mặc Mộ Thần.
Bên trong là video, độ phân giải rất kém, đây là camera gần cửa sau ở Tần gia.
Tần gia bị nổ, toàn bộ camera đều bị hỏng, mất rất nhiều thời gian để khôi phục, Mặc Mộ Thần cho người ngày đêm làm việc khôi phục lại, có camera mà chỉ có cái sửa được, nhưng độ phân giải rất thấp, những cái còn lại đều bị hỏng, không sửa được.
Gần cuối đoạn video có nam nhân bước qua trong giây lát rồi biến mất, Tống Mịch chỉ nhìn qua lần biết chắc là người cô đang tìm.
Tìm thấy vợ rồi, khó khăn quá đi!
Vợ trốn hơi bị khó đấy!
Mặc Hoành ngồi cạnh nhìn vẻ mặt tự đắc của Tống Mịch mà khinh thường.
Chắc gì người ta đã chịu làm vợ của chủ nhân, với lại nam nhân phải là chồng chứ.
Chủ nhân có bị đảo lộn khái niệm về giới tính không vậy.
Cá chắc chủ nhân bị phũ cho coi.
Hai tay Tống Mịch bay nhảy trên màn hình Ipad một hồi, cuối cùng bức ảnh quay Ngạo Đường cũng rõ hơn chút, có thể nhìn rõ làn da trắng, cùng ngũ quan xinh đẹp tựa thiên xứ nhưng ma mị.
Tống Mịch mới gặp Ngạo Đường lần nhưng luôn nhớ rõ mặt hắn, ai bảo hắn đẹp quá làm gì.
Trước đây cô luôn nghĩ Liên Trầm là người đẹp nhất nhưng gặp Ngạo Đường cô mới biết thế nào là thiên thần đến từ địa ngục, Liên Trầm thì giống các vị thần trên đỉnh Olympus.
Tống Mịch luôn nhớ mặt Ngạo Đường nhưng cô không có năng khiếu vẽ cũng không có năng khiếu miêu tả, Tống Mịch đã nói hết những gì miêu tả Ngạo Đường cách ngắn gọn nhất cho Mặc Mộ Thần để anh ta đi tìm, vậy mà hơn tuần mới được cái video như vậy.
Tống Mịch hài lòng mỉm cười, cuối cùng cũng có ảnh của hắn, như vậy thì làm gì cũng dễ.
Tống Mịch gửi ảnh vào một số điện thoại có tên Lộ Khiết kèm theo lời nhắn: "Tìm hắn cho chị"
Người đó ngay lập tức trả lời lại: "Khi nào cần?"
"Ngay bây giờ"
"Vâng, Tống Mịch khi nào chị quay lại?"
"Khi rảnh"
Tống Mịch tắt điện thoại, ngồi nghịch Ipad, phút sau có người gọi đến, Tống Mịch nhấc máy.
Một giọng nữ trong trẻo, hài hòa phát ra từ đầu bên kia.
"Chị"
"Tìm được rồi?"
"Vâng, hắn là Sở Ngạo Đường, tuổi, con út Sở gia.
Chuyển ra từ ngoài từ năm tuổi, nhưng có vẻ người Sở gia không thích hắn cho lắm, rất nhiều người muốn hắn chết, thông tin còn nhiều lắm, để em gửi cho chị"
"Ồ"
"Chị tìm hắn làm gì vậy?"
"Đó là vợ chị"
Chưa để Lộ Khiết kịp trả lời, Tống Mịch đã ngắt máy.
Ngồi hí hoáy máy tính, Mặc Hoành ngồi bên cạnh nhìn sang mà hoa mắt, toàn mấy dòng chữ cùng những con số hiện liên hồi trên màn hình cảm thán.
"Chủ nhân, người lại hack vệ tinh vũ trụ rồi!"
"Ừm"
Tống Mịch ngồi bấm màn hình hồi, tốc độ tay nhanh đến chóng mặt, cuối cùng thất bại, không thể xâm nhập vào điện thoại của Ngạo Đường.
Tống Mịch nhíu mày, làm lại nhưng vẫn không được.
Làm lại mấy lần không được, Tống Mịch sắp tức điên thì trên màn hình hiện ra ô chat ẩn danh.
Những hacker thế giới thường nói chuyện bằng cách này, để tránh người khác tìm được tung tích.
"Ngươi muốn làm gì?"
Ô chat bất ngờ hiện ra làm Tống Mịch giật mình đánh rơi cả Ipad, nhanh chóng nhặt lên rep tin nhắn.
"Sở Ngạo Đường?"
Người bên kia nhanh chóng rep lại.
"Ngươi là ai?"
"Lão bà nhà anh"
Ngạo Đường cầm máy tính, nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Tống Mịch, ngờ ngợ nhớ ra chỉ có một người mới nói vậy với hắn.
Ngạo Đường nhìn tin nhắn, không biết rep thế nào, cứ ngồi nhìn đến gần phút.
Cuối cùng di chuyển tay rep lại.
"Không biết nói gì"
Tống Mịch thấy hắn gần phút không trả lời, định tiếp tục nhắn, ai ngờ hắn nhắn lại là không biết nói gì
"Anh nói, lão công, lâu ngày không gặp là được rồi"
"Tôi là đàn ông"
"Anh mất trinh chưa??"
"?????"
"Chưa mất không tính là đàn ông"
Ngạo Đường hồi lâu không rep, Tống Mịch lại nhắn câu nữa, nhưng lại không gửi được.
Mẹ nó, vợ cô chặn cô rồi!
Cứ không biết nói gì là lặn mất, hay ho lắm hả!?
Có giỏi thì bỏ chặn xem nào.