Chiếc siêu xe dừng lại trước của khách sạn Bằng Linh sang trọng bậc nhất thành phố, Tống Mịch xách đồ xuống xe, không quên ném cho tên thanh niên một sập tiền lấy đại trong túi.
Đúng là lấy đại, đây là tiền mua đồ thừa của Mặc Hoành.
Tên thanh niên nhìn sập tiền rồi lại ngơ ngác nhìn Tống Mịch rời đi.
Trời ạ, vạn lận đấy, cô ta chỉ móc túi rồi ném cho hắn tận vạn không thèm nhìn.
Phú bà địch thực là đây rồi!
Tên thanh niên vội vã xuống xe, chạy theo Tống Mịch, lấy lại dáng vẻ tự đắc, đại gia khi bước vào đại sảnh.
Tống Mịch bước vào thang máy bấm tầng cao nhất, cửa thang máy chưa kịp đóng đã thấy tên thanh niên chạy vào.
Tống Mịch cũng không cản hắn ta, không khi trong thang máy bỗng rơi vào trậm mặc.
"Khụ..khụ, mỹ nữ, anh tên Cao Tiểu Cường"
"Liên quan gì đến tôi!?"
"Không liên quan, không liên quan...chỉ là muốn làm quen mỹ nữ"
"Không cần"
Cao Tiểu Cường: "...." Hắn nói gì được nữa???
"Ting"
Cửa thang máy bật mở, một đoàn người bước vào, đứng đầu là nam nhân mang khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị, ánh mắt sắc lẹm nhìn Tống Mịch, con ngươi chứa đầy sự chán ghét.
"Không ngờ Cẩn tiểu thư còn theo tôi đến tận đây!"
Lăng Giang lên tiếng, giọng điệu mang theo mười phần ghét bỏ.
"Nằm mơ đi"
Tống Mịch bình thản lên tiếng, không thèm lướt nhìn hắn lấy cái.
Lăng Giang đen mặt, nghiến chặt răng, toàn thân phát ra hàn khí khiến ngươi xung quanh hoảng sợ.
"Cẩn Tống Mịch, có gì thì tìm tôi, Y Hân không biết gì cả"
"Cô ta bị thiểu năng à?"
Thư kí bên cạnh: "....." Không ngờ còn có người dám chọc tức Lăng tổng, cô gái này không phải dạng vừa nha!
"Cô...."
Ting
Cửa thang máy lại mở ra, Tống Mịch bước ra, trước đi khi còn nhìn Lăng Giang như nhìn tên thiểu năng.
Lăng Giang tức điên mà không làm được gì, đành trút giận lên người bên cạnh.
Thư kí:"...." Tổng tài không đánh được cô ta cũng đừng trút giận lên chúng tôi chứ.
Tên thanh niên khi thấy Lăng Giang đã lẽn bẽn bước xuống, giờ chỉ còn Tống Mịch đứng một mình ở tầng cao nhất.
Thư kí thấy cô thì lập tức lên tiếng.
"Cẩn tiểu thư, Mặc tổng đang đợi người"
Tống Mịch bước vào, nam nhân ngồi trên bàn làm việc cũng đứng dậy, chào hỏi lịch thiệp.
"Cẩn tiểu thư, mời ngồi"
Tống Mịch không ngần ngại để đồ sang bên, ngồi khoanh chân trên ghế sofa, phong thái cực kì kiêu ngạo.
Mặc Mộ Thần là con riêng của Mặc lão gia, chỉ là nhị thiếu gia nhưng lại có năng lực suất chúng, nên tạm thời đảm nhiệm chức vụ chủ tịch.
Mặc gia làm về nhà hàng, khách sạn, trung tâm thương mại lớn nhất nước là của Mặc gia, bên cạnh đó Mặc gia có thế lực ngầm ở hắc đạo, có mạng lưới mua bán thông tin bậc nhất.
"Anh tìm được chưa?"
"Cẩn tiểu thư, người cô miêu tả quá mông lung, chúng tôi muốn tìm cũng rất khó"
"Các anh vô dụng quá!"
"Cẩn tiểu thư, cô cho thêm chút manh mối được không?"
Mặc Mộ Thần càng nói càng muốn chửi thề.
Mẹ nó, cô chỉ nói da trắng, xinh đẹp, giống côn đồ đầu đường xó chợ, có mặt ở bữa tiệc Tần thị, thì cụ tôi đội mồ sống dậy còn không tìm được.
Côn đồ đầu đường xó chợ mà vào được bữa tiệc của Tần thị thì là loại côn đồ gì!?
Lại còn da trắng, xinh đẹp, đấy là từ miêu tả con trai à!!!
Còn dám nói, hắn vô dụng, đúng là tức chết mà.
Cô giỏi cô đi mà tìm.
Mặc Mộ Thần trong lòng đang nổi đóa nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười lịch sự.
Cô gái này hắn không chọc vào được, hắn còn muốn làm ăn.
Với thân phận con riêng, Mặc Mộ Thần dù tài giỏi vẫn khó có cơ hội thừa kế.
Nhưng một ngày Tống Mịch đến gặp hắn nói có thể giúp hắn kế thừa Mặc gia.
Mặc Mộ Thần khi đó không tin Tống Mịch nhưng hắn không có gì để mất nữa nên đánh cược lần.
Không ngờ Tống Mịch làm được thật , tháng sau hắn thực sự đã có thể ngồi lên ghế chủ tịch, dù là tạm thời nhưng với năng lực của hắn, chính thức chỉ là sớm muộn.
Tống Mịch giúp hắn nhưng chỉ đổi lại một ngọc bội lâu đời mà ở Mặc gia.
Hắn không biết cô định làm gì, cũng không tiện hỏi.
Nhưng mấy ngày trước, hắn lại thấy ngọc bội đó được đem đi bán đấu giá với giá cao ngất.
Cuối cùng, Mặc Mộ Thần lại phải bỏ tiền mua về, tránh để Mặc lão gia biết được.
Vẫn luôn cảm thấy mình bị hố
Tống Mịch hừ lạnh.
"Nhưng tôi mới gặp anh ta có lần."
"Vậy thì rất khó, chúng tôi cần chút thời gian" Mới gặp lần mà cô gọi là vợ, lại còn cái gì mà tìm vợ thất lạc, bị điên rồi đúng không!!??
" ngày được không?"
Mặc Mộ Thần muốn lật bàn, nói chuyện với cô lần nào cũng bị chọc điên.
tuần cô cho còn chưa tìm được, ngày thì tìm được cái cứt gì!!
"Nhiều hơn nữa"
"Thêm tiền, thời gian của tôi quý giá lắm"
"......" Không được rồi, không nhịn được nữa, thấy có ai đi nhờ người khác giúp mình lại còn vênh váo đòi tiền như vậy không?? Cô ta đó!!!
Mặc Mộ Thần đen mặt, trầm giọng.
"Cẩn tiểu thư, danh sách khách mời hôm đó cô cũng xem hết rồi, không có người cô cần tìm, có khi anh ta là người hầu thì sao?"
"Anh ta không thể" Hắn không thể là người hầu, lệ khí đó tuyệt đối không phải thứ người bình thường có được, ngay cả mấy tên từng giết hàng vạn người cũng không phát ra lệ khí như vậy.
Tất cả những người cô gặp, anh ta là khác biệt nhất.
Mặc Hoành bay khắp phòng tò mò nhìn từng nghĩ , bắt được suy nghĩ của Tống Mịch, cất giọng khinh miệt.
"Chủ nhân, trong mắt người không phải chỉ có ngứa mắt hay không ngứa mắt thôi sao, lấy đâu ra khác biệt"
"Hắn là vợ ta, khác"
"...." Không được, chủ nhân ta bệnh càng nặng rồi!!
"Tại sao không thể?" Mặc Mộ Thần thắc mắc.
"Vì là vợ ta" Tống Mịch tỏ vẻ chính trực lên tiếng.
"......" Cô bị điên thì vào viện, tìm tôi làm gì.
Là vợ cô thì khác người à, chứng tỏ cô không phải người đúng không!!!??
"Aizza, muộn rồi.
Tôi về đây, Mặc tổng tìm nhanh lên nhá, vợ tôi chạy mất, tôi giết cả nhà anh"
Cứ mở miệng ra là giết giết, bản tính con gái của cô ta bị ăn mất rồi à!
"À, cho tôi mượn xe"
"....." Không được, con xe tôi mới mua.
Tống Mịch vừa ra khỏi phòng, Mặc Mộ Thần đã nổi giận, lập tức mở cuộc họp, trút giận lên bọn họ.
Tống Mịch ra khỏi khách sạn, lấy xe phóng về trường.
Vừa bước xuống, sinh viên đã nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, lời xì xào, chế nhạo vang lên.
Cô hôm nay có đi học đâu mà gây chuyện? Bọn họ lại bị gì thế?
Không hiểu tư duy của lũ thiểu năng.
Mặc Hoành: "...." Chủ nhân lại tự kỉ rồi!