Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!

chương 48: 48: sính lễ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Không phải cái này, cái này quá xấu.

Cái này không tôn dáng tí nào.

Ai thiết kế mấy bộ váy chả có tí khí chất này thế!?"

"Tưởng tiểu thư à, đây là những mẫu đẹp nhất trong năm nay rồi.

Cô...nhẹ tay môt chút.

Hic hic"

"Hửm, đẹp nhất? Các cô dám nói đây là đẹp nhất!? Các cô nghĩ đang lừa ai vậy? Nếu đây là mấy bộ đẹp nhất vậy những bộ dạ phục các cô để phía sau không lôi ra là rác à?"

"Tưởng tiểu thư....."

"Còn không mau lôi ra đây"

"Tôi lập tức mang ra, Tưởng tiểu thư đừng tức giận"

Cô nhân viên tái mặt chạy đi, hốc mắt hơi đổ như sắp khóc.

Tống Mịch đeo kính râm ngồi trên ghế, vắt chéo chận, bộ dạng cao ngạo, quyền quý không gì sánh bằng.

Tưởng Thuyết Thư thở mạnh, khoanh tay trước ngực ngồi xuống bên cạnh, uống ngụm trà đào để hả giận, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ tươi cươi lúc trước.

Thoáng thoáng có tiếng bàn luận của mấy cô nhân viên đứng đằng xa, ngưng thần một lúc Thuyết Thư có thể nghe rõ bọn họ nói gì sau lưng cô.

"Hừ, xem cái dáng vẻ kênh kiệu kìa? Nghĩ mình là đại minh tinh thì giỏi lắm sao?"

"Chỉ là con gái của chủ tịch Tưởng thị quá cố, còn nghĩ mình là đại tiểu thư ngày đó à? Thực nực cười"

"Hung dữ như vậy, sao có người thích cô ta được nhỉ?"

"Cái bộ dạng kia thật đáng ghét."

"Tội nghiệp Tiểu Mỹ, bị dọa đến phát khóc, đúng là bà chằn"

Thuyết Thư nghe vậy mỉm cười nhẹ, bộ dạng không chút để tâm.

Chỉ có Tống Mịch ngồi cạnh mới nhận ra tâm trạng Thuyết Thư rất không tốt.

Tiểu Mỹ bê mấy bộ váy lộng lẫy ra, trán thấm đẫm mồ hôi, nhưng vẫn mìm cười niềm nở với khách, thái độ khá chuyên nghiệp.

Tiểu Mỹ còn chưa lên tiếng, Thuyết Thư đã đứng dậy kéo Tống Mịch bỏ đi, chỉ để lại một câu.

"Chờ lâu quá, không mua nữa"

Nhân viên đứng hình mất vài giây, đến khi người bỏ đi mới bộc lộ sự tức giận của mình, ra sức chửi rủa Thuyết Thư.

Mà người vừa gây chuyện tâm trạng hiện rất thoải mái tiếp tục mua đồ, chuẩn bị cho buổi dạ hội tối nay.

Thuyết Thư cố ý phá hủy danh tiếng của mình, trở thành một vị tiểu thư kênh kiệu, gây chuyện vô lí, chuyên ức hiếp người khác, để xem còn ai muốn lấy cô không?

Chọn nửa buổi cũng không tìm được bộ nào như ý, Thuyết Thư đã nhìn qua và diện cả chăm bộ y phục lộng lẫy, không phải nghìn bộ thì là nghìn nên mắt thẩm mỹ nói số hai không ai dám số một, gu thẩm mỹ cũng là hạng đứng đầu cả nước.

Trang phục của Tống Mịch cũng là Thuyết Thư chọn nên tính khắt khe vô cùng cao.

Thuyết Thư không tìm được bộ nào ưng ý, Tống Mịch thở dài, đưa cô ta đến một căn hộ cao cấp giữa thành phố, sát bên căn hộ của Nghê Mạn.

Vừa nói điện thoại, Tống Mịch vừa bấm mật khẩu mở khóa.

"Chị, cho em mượn vài bộ trang phục trong tủ đồ của chị nhé?"

"Em cứ lấy mà dùng, một mình chị mặc không hết.

Em đi dự tiệc ở đâu vậy?"

"Không có gì, chỉ là bữa tiệc của một người bạn.

Mà trang phục dạ hội chị để ở đâu thế?"

"Ở ngăn thứ ấy, trang sức thì vào ngắn thứ .

Dù mỗi ngăn đều có trang sức đi kèm, nhưng ngăn thứ mới là đầy đủ nhất"

"Em biết rồi, chị làm việc đi, em cúp máy đây"

Cạch

Tiếng cửa mở ra, một khung cảnh xa hoa tráng lệ hiện ra trước mắt, đây chính là thiên đường thời trang của phụ nữ.

Ngay cả một đại minh tinh từng diện hàng vạn trang phục như Thuyết Thư cũng phải thốt lên kinh ngạc.

Cảnh tượng này đúng là làm mù mắt mà, vào đây rồi, thoát ra kiểu gì.

Cả tầng này đã được Nghê Mạn mua lại, gồm căn hộ cao cấp.

căn Nghê Mạn dùng để ở, căn còn lại chính là để toàn bộ quần áo và trang sức của cô nàng.

Như đã nói, Nghê Mạn là người cuồng thời trang xuyên thời gian chính hiệu.

Những thừ này từ xa xỉ hoa lệ không thể hình dung hết.

Đủ mọi trang phục đều tụ tập về đây, từ giản dị đến kinh diễm, từ nhẹ ngàng đến khoa trường, từ y phục thường đến váy cưới.

Qua mỗi một căn là như bước vào một thế giới khác, cổ đại hay trung đại đều xuất hiện, lỗng lẫy, vĩ đại.

Qua trang phục được làm lại đủ để biết thời đại đó cường thịnh đến thế nào.

Căn phòng chưa trang sức càng làm người ta lóa mắt.

Vương miện, vòng cổ, hoa tai, vòng tay, tram cài đầu,...lấy đại một cái cũng là cực phẩm được chế tác tinh xảo.

Những bộ váy được thiết kế tinh xảo, đặt trong tủ kính cũng đủ biết Nghê Mạn quý nó đến mức nào.

Thuyết Thư chọn một bộ váy dây làm bằng lụa màu đỏ, toàn thân đính những viên ruby li ti lấp lánh, sẻ một bên, khoe triệt để đôi chân thon thả, đáng giá nghìn tỷ của người mẫu quốc tế, đi kèm bộ trang sức đá quý đỏ tươi sáng chói.

Mỗi bước đi đều như ngọn lửa nóng rực, thu hút người nhìn.

Tống Mịch chọn bộ y phục xanh than bó ngực, như đáy biển sâu thăm thẳm được chút ánh sáng lẻ loi chiếu xuống.

Kim cương đính trên bộ váy là ánh sao lấp lánh, tỏa sáng hy vọng.

Bộ váy tao nhã, quyền quý, trang trọng diện trên người Tống Mịch lại mang chút âm trầm, bí hiểm.

Buổi dạ hội được tổ chức trên du thuyền cao cấp nhất thành phố.

Đúng là Mặc Mộ Thần, khung cảng tráng lệ như vậy rất thế hiện uy phong và khí thế của người thừa kế Mặc gia.

"Tống Mịch, tôi vào trước đây.

Sự chú ý đêm nay nhất định phải là của tôi"

"Ừm, cố lên"

Thuyết Thư quay người, lạnh lùng bước vào đại sảnh, nhanh chóng thu hút sự chú ý của toàn bộ người trong đại sảnh.

Gió biển lành lạnh mang theo mùi tang của biển, trong gió có chút mằn mặn của muối.

Tống Mịch khoác tay Ngạo Đường đi lên ban công hóng gió.

Bữa tiệc vừa bắt đầu, ban công có rất ít người.

Ngạo Đường mặc vest đôi với y phục của Tống Mịch.

Người đẹp khiến cảnh vật xung quanh trở nên kì diệu lạ thường.

Ngạo Đường ôm eo Tống Mịch nhìn chằm chằm vào mắt cô, chứa đầy sự cưng chiều, hạ giọng.

"Em lại định bày trò gì thế?"

"Đánh người"

"Em muốn đánh ai? Sở Minh Thành hay Sở Thi Hàm?"

"Cả hai, nghe tên bọn họ thôi đã biết đánh sẽ rất đã tay."

"Sở Thi Hàm thì thường thôi, chỉ là Sở Minh Thành võ công rất tốt, em cẩn thận không đánh chết anh ta"

"Ngạo Đường, em nhớ ngày xưa anh nghiêm túc lắm mà!"

Ngạo Đường nở nụ cười nhẹ, giọng điệu tràn đầy sủng nịnh.

"Bị nhiễm từ em rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh"

Không đúng, đây là ai?

Lão bà ngạo kiều của cô đâu rồi!?

Sao lại ra con sói họ lươn thế này.

Hừ, Lươn Ngạo Đường!

Tống Mịch luồn tay vào lòng bàn tay Ngạo Đường, mỉm cười nhìn anh, ánh mắt như ngàn vạn vì sao nhảy múa.

"Ngạo Đường, em dùng Sở gia làm sính lễ cưới anh về"

"Được"

"Ha, Sở gia làm sính lễ!? Thiếu nữ à, tốt nhất cô nên về nhà xin tiền mẹ đi đã.

Đừng ra ngoài phát ngôn khiến bản thân mất mặt."

Truyện Chữ Hay