"Bát nữa"
"Cô ăn hết cơm rồi"
"Chị dâu, em mới uống được một ngụm canh, lão đại cũng mới ăn được có bát, chị đã ăn hết rồi."
"Vậy sao!? Vậy.....cảm ơn nha"
Nhìn đống bát đĩa được chất trong chậu rồi con người rất tự nhiên như ở nhà kia ngồi xem TV, trong lòng Ngạo Đường mù mịt khói đen.
Đã ăn cơm nhà hắn, lại còn bắt hắn rửa bát, có chút khách khí nào không thế.
"Tống Mịch, rửa bát"
"Hể??????"
Được rồi, rửa bát thôi mà.
Đến đánh nhau bà đây còn làm được, rửa bát có là gì chứ.
Nói rồi, Tống Mịch đành xách mông vô bếp.
Trình Minh có hẹn liền về trước, chỉ còn Ngạo Đường ngồi ở phòng khách chăm chú làm việc với máy tính.
Thỉnh thoảng dừng lại, lắng tai nghe tiếng động từ phòng bếp, chắc chắn Tống Mịch không làm loạn mới tiếp tục.
Đã hơn phút không có tiếng lạch cạch của bát đĩa, Ngạo Đường đành vào bếp xem thế nào.
Tống Mịch đã từng đánh nhau, nói đạo lí với thầy hiệu trưởng, đập nát xe, hố người khác nhưng chưa từng động vào việc nhà, trong đó tất nhiên có rửa bát.
Cẩn gia có người hầu, cả biệt thự của Tống Mịch cứ ngày sẽ có người đến dọn, cô chưa từng phải làm bất cứ việc gì.
Nên khi Ngạo Đường bước vào bếp là cảnh bát đũa bay lơ lửng, xoay vòng tròn trên không trung, còn kẻ đầu xỏ đang ngồi vắt chân trên ghế vừa ăn nho vừa chỉ tay vòng vòng.
Ngạo Đường còn chưa lên tiếng nhưng dường như Tống Mịch biết trước sự hiện diện của anh bèn quay lai vẫy tay nở nụ cười tươi rói.
Ngay tức khắc, bát đĩa bay trên không trung rơi hết xuống đất, vỡ tan tành.
Tống Mịch:"......." Toang rồi!
Ngạo Đường:"........." Không được bóp chết cô ta, nhịn, phải nhịn!
Không khí rơi vào trầm lặng trong giây, Ngạo Đường nén giận đi lại định dọn dẹp liền bị Tống Mịch ngăn cản.
"Ấy, đừng đừng.
Anh cứ đứng ra ngoài kia, tránh để bị thương.
Đúng rồi, cứ ở đây, để em làm là được rồi.
Đúng, ngoan"
"........"
Tống Mịch nhanh tay đặt trùm nho xuống, dùng Linh khí nâng mảnh vỡ đặt vào thùng rác.
Quay lại Ngạo Đường đã thẳng thừng bỏ ra phòng khách khiến Tống Mịch vội vã chạy theo.
Vừa đặt mông xuống ghế, giọng trầm khàn của Ngạo Đường đã vang lên.
"Cô làm kiểu gì vậy?"
"Lão bà muốn học sao?"
"........"
"Là vận dụng Linh khí để nâng đỡ đồ vật thôi"
"Cô tự học?"
"Đúng vậy, ai bảo ta là đại thần tiên chứ"
"Cô chưa uống thuốc?"
"Lão bà là thuốc của em mà"
Đang trêu chọc Ngạo Đường, bụng Tống Mịch bỗng dưng "đòi ăn", cô đưa tay xoa xoa bụng, định nhón tay lấy miếng dứa gọt sẵn trên bàn thì bị bàn tay khác cản lại, giọng nói khàn khàn mang theo chút quan tâm ẩn giấu của Ngạo Đường vang lên.
"Đang đói không được ăn dứa"
Tống Mịch ôm bụng nằm phịch xuống sofa than vãn.
"Nhưng ta thật sự rất đói"
Để Tống Mịch nằm một bên, Ngạo Đường với lấy máy tính vừa làm việc vừa bình thản đáp lời Tống Mịch.
"Vậy đi mua đồ ăn, cô than vãn có ích gì chứ"
"Ta hết tiền rồi, không một xu dính túi"
Ngón tay thon dài của Ngạo Đường bỗng khựng lại.
Cô ấy hết tiền vì mình? Thật sự vì mình mà tiêu hết toàn bộ tiền rồi!?
Có người như vậy sao???
Nhìn chằm chằm mắt Tống Mịch vài giây, lòng Ngạo Đường liền trùng xuống dù vẻ mặt vẫn tỏ vẻ không quan tâm.
Cô ấy.......!không nói dối.
"Vì một người ngoài như tôi có đáng không?"
"Không đáng"
Tim Ngạo Đường hẫng một nhịp, có chút thất vọng nhưng hắn không phải đã biết trước rồi sao?
Ai lại có thể bỏ ra quá nhiều như vậy vì hắn chứ? Không có ai cả.
Không ai muốn mình là người chịu thiệt.
"Nhưng em tự nguyện"
"Tôi đi mua chút đồ nấu cho cô"
Ngạo Đường đứng dậy đi thẳng ra cửa, cúi đầu che đi nụ cười nhạt trên khóe miệng.
"Á, vậy đợi chút, em đi cùng anh"
Ngạo Đường mua gần hết thực phẩm ở siêu thị nhỏ nơi bọn họ sống, chỉ thiếu vài món mà siêu thị không có cuối cùng đành phải tìm mua chỗ khác.
Ngạo Đường tay sách túi đồ ăn đi đằng trước Tống Mịch, lúc này cô chỉ bận ăn gà rán đi đằng sau.
Thỉnh thoảng Ngạo Đường còn phải dừng lại đợi Tống Mịch, khi chắc chắn cô đi phía sau mình, anh mới bước tiếp.
Tống Mịch ăn xong cái hamburger ngẩng đầu lên liền không thấy Ngạo Đường.
Như biết được Ngạo Đường ở đâu, Tống Mịch đi thêm vài bước rẽ vào một ngõ nhỏ, Ngạo Đường ở cuối ngõ.
Giữa một đống lưu mang to con, Ngạo Đường nổi bật với làn da trắng xứ không tì vết, trái ngược với một màu đen xung quanh.
Một thiếu nữ ăn mặc gợi cảm, hổ báo bước ra giữa tiếng cười đùa của lũ lưu manh, ả được gọi là đại tỷ.
Mẹ nó, có đứa dám cướp vai của bổn cô nương!
Đi bức ép lão bà phải là bổn cô nương chứ!!!
Mặc Hoành: "Chủ nhân, đấy không phải chuyện quan trọng"
Ngạo Đường chính thức bị ép tường như trong truyện ngôn tình mặc dù mặt anh vẫn không có biểu cảm gì khác ngoài vẻ lạnh nhạt, thờ ơ.
"Đại tỷ, biết chị đi trêu đùa người khác như vậy lão đại sẽ tức chết đó.
Ha ha ha"
"Sợ gì chứ, hắn ta cũng có đến đấy được đâu.
Có đến cũng không dám đánh ta.
Nào, tiểu thịt tươi, chị chỉ muốn chơi với em một chút thôi mà, bày đặt cao ngạo cái gì chứ"
Ngạo Đường vẫn cúi đầu, mái tóc đen che đi ánh mắt cũng như mọi biểu cảm trên gương mặt thiên sứ.
Đại tỷ lấy tay định nâng mặt Ngạo Đường lên liền bị anh tránh đi, bộ dạng cực kì chán ghét.
Đại tỷ chậc một tiếng mất kiên nhẫn, nhìn xuống túi đồ ăn trên tay Ngạo Đường liền giễu cợt lên tiếng.
"Yoo, còn biết nấu ăn cơ đấy.
Hay về nấu ăn cho chị đi, vừa được tiền lại được phục vụ tận tình, không lỗ"
Ả ta muốn giật lấy túi đồ ăn nhưng Ngạo Đường giữ rất chặt, giật mấy lần cũng không ra.
Đã mất kiên nhẫn, đại tỷ bảo mấy tên bên cạnh giữ tay Ngạo Đường giữ lên tường, còn tay ả mò xuống phần bụng Ngạo Đường.
Tay ả còn chưa chạm vào người anh đã có hòn đá bay thẳng vào thái dương đại tỷ, cùng giọng nói nhàn nhã mà ngông cuồng.
"Lũ thiểu năng các ngươi tay nhanh hơn não rồi đúng không?"
Sự chú ý liền dồn vào Tống Mịch, đại tỷ đầu chảy máu ướt sũng cả cổ và cánh tay vẫn trợn mắt trừng về phía Tống Mịch.
Ngạo Đường lao về phía Tống Mịch, đưa cho cô bịch thức ăn đồng thời xoay lưng cô quay về phía bọn lưu manh.
Ngạo Đường cúi xuống, hơi thở nóng hổi thổi vào tai khiến Tống Mịch nhột nhột, mũi cô dí sát hõm cổ anh.
Khoanh mui tràn ngấp mùi hương của Ngạo Đường.
Một giọng khàn khàn nhưng trầm ấm truyền vào tai Tống Mịch.
" Nhắm mắt đếm từ đến là ổn thôi"
"Được, cẩn thận"
Tất cả chỉ vẻn vẹn trong vào giây, một cơn gió thoáng qua má Tống Mịch cũng là lúc Ngạo Đường biến mất.
Tống Mịch đứng im đếm từ đến chậm rãi, bình thản, không chút lo sợ.
Một giọng nói mang ý nhắc nhở vang lên trong đầu Tống Mịch.
"Chủ nhân, cất khẩu súng dắt trên eo người đi"