Tống Mịch trầm tư nhìn tủ đồ trước mặt, nào là áo phông, chân váy dài, áo bó sát,....toàn là đồ mặc thường ngày hay bó sát để tiện đấm nhau, không có cái nào nên hồn để mặc dự tiệc được hết.
Ngước nhìn đồng hồ, đã giờ rồi, chỉ còn tiếng nữa để chuẩn bị, mà giờ cô ngay cả y phục dự tiệc cũng không có.
Quay sang Mặc Hoành đang thảnh thơi bay qua bay lại trên trần nhà, Tống Mịch cất lời.
"Mấy bộ đồ lấn trước ta mua cho ngươi đâu rồi?"
Mặc Hoành đang nghịch nghe vậy quay sang nhìn Tống Mịch với ánh mắt cảnh giác, thận trọng trả lời.
"Trong không gian, chủ nhân định mượn sao?"
"Ta cướp, ngươi dám không cho sao!?"
"Không dám không dám"
Trước sự bất lực cùng không tình nguyện, Mặc Hoành đành lôi ra mấy bộ trang phục nhưng nhìn đi nhìn lại, cũng không có cái có thể mặc đi dự đấu giá.
giờ , Tống Mịch bất lực chạy xe ra trung tâm thương mại, tiến lên tầng cao nhất.
Lướt qua mấy bộ váy dài, tầm mắt cô dừng lại trên bộ váy xanh than, nhẹ nhàng mà dịu dàng, sang trọng nhưng không khoa trương, đặc biệt còn có viên đá quý đính ở giữa làm điểm nhấn.
Nhếch mép mỉm cười, Tống Mịch chỉ vào bộ váy nhân viên bên cạnh lập tức hiểu ý, chậm rãi đi lấy bộ váy, còn Tống Mịch đi thẳng đến quầy thanh toán.
Vừa rút thẻ ra còn chưa kịp đưa cho cô nhân viên đã nghe thấy giọng nói quen thuộc làm Tống Mịch sởn hết cả da gà.
Chậm rãi quay đầu thấy Tần Y Hân đang trò chuyện với cô nhân nhiên lấy váy cho Tống Mịch.
Mới đầu cô nhân viên kia còn rất lịch sự, thái độ chuẩn mực khi tiếp đãi khách hàng nhưng ngay lập tức nhăn mặt, thể hiện thái độ không vui.
Đưa thẻ cho nhân viên thanh toán, Tống Mịch tựa vào thành quầy mà bình thản xem kịch.
Đúng như cô dự đoán, Tần Y Hân không đến một mình, ngay sau đó, một người đàn ông nhìn qua đã biết là công tử nhà giàu đi đến xoa đầu Y Hân.
Y Hân quay lại nở nụ cười thân thiện, đồng thời chỉ vào chiếc váy của Tống Mịch.
Nhưng người đi cùng Y Hân không phải Lăng Giang mà là Lâm Nam Dương.
Tống Mịch nhìn đôi nam nữ ra sức nói chuyện với cô nhân viên kia mà khóe miệng nhếch lên.
Cuối cùng nhân viên kia bất giác thở dài, chỉ tay về phía Tống Mịch, Y Hân cùng Lâm Nam Dương nhìn sang, chậm rãi đi về phía cô.
Tống Mịch định thay y phục luôn, sau đó đi thẳng đến buổi đấu giá nên mặc trang phục hết sức bình thương, vẫn là áo crotop bó sát cùng quần thể thao năng động, chỉ là chiếc áo gió bên ngoài che đi nửa gương mặc xinh đẹp của cô làm từ xa khó mà biết là ai.
Đến gần, Tống Mịch còn cố ý cúi mặt xuống nên người kia căn bản không nhận ra cô, Lâm Nam Dương dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng bắt chuyện.
"Tiểu thư, bạn gái tôi vừa ý bộ y phục kia, cô có thể nhường nó lại cho cô ấy không?"
"Nhưng tôi đã thanh toán mất rồi, không thể" - Tống Mịch cố ý khiến giọng trầm hơn.
"Vậy...tôi muốn mua lại, tiểu thư có thể bán lại không?"
"Không thể"
Lâm Nam Dương nhăn mặt, sao lại có người không biết điều như vậy, không phải chỉ là bộ váy thôi sao.
Hắn ta định mở miệng nhưng bị Y Hân chặn lại, giọng nói trong trẻo vang lên mang theo chút tự đắc.
"Làm sao cô mới bán lại cho chúng tôi? Cô cứ ra giá đi!"
Tống Mịch ngẩng mắt, trên gương mặt xinh đẹp nhưng có chút trắng bệch nụ cười hiện rõ vẻ khinh thường xen lẫn phấn khích nhìn Y Hân.
"Cô xấu quá, đẹp lên một chút.
Tôi là người thích cái đẹp!"
Nhận ra là Tống Mịch, Lâm Nam Dương và Y Hân có chút bất ngờ không phản ứng kịp.
Y Hân cảm thấy như bị bắt gian tại trận, ngượng ngùng cúi mặt.
Không để Lâm Nam Dương phản ứng lại, Tống Mịch đã bỏ đi cùng bộ y phục, tiện thể còn lấy thêm vài bộ nữa, trực tiếp đưa thẻ cho nhân viên, không lấy lại.
Hành động rất tự nhiên và thuần thục như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chuẩn bị mọi thứ hoàn tất cũng sắp đến giờ buổi đấu giá bắt đầu.
Buổi đấu giá này thực chất là để lấy tiền ủng hộ cho các trẻ em nghèo vượt khó nên ai đến đây cũng vui vẻ, cởi mở làm như mình là đại bồ tát giúp đỡ cho chúng sinh.
Vì là ủng hộ nên giá tiền khởi đầu sẽ không cao lắm nhưng ai nấy đều hiểu, nâng giá trị vật đấu giá lên càng cao vừa thể hiện tấm lòng từ bi còn có thể khẳng định vị thế.
Buổi đấu giá rất lớn, hội tụ rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn từ khắp các giới tất nhiên những món đồ đấu giá cũng không thể bình thường.
Điều kiện ở đây là mỗi vị khách đều phải đeo mặt nạ.
Tống Mịch ngồi một góc khuất trong khán phòng nhìn Nghê Mạn bận rộn tiếp người bắt chuyện.
Haizzz! Làm người nổi tiếng thật khổ!
Ăn gần hết đồ ăn vặt mang theo bên người, Tống Mịch mới rảnh rỗi đảo mắt quanh căn phòng.
Đúng lúc, cửa phòng bật mở, Tần Y Hân cùng Lâm Nam Dương bước vào.
Đừng hỏi tại sao cô biết? Lâm Nam Dương đeo mặt nạ chứ Tần Y Hân có đeo đâu.
Tần Y Hân diện bộ váy trắng nhiều tầng, những bông hoa đỏ đính trên chiếc váy, mỗi cử động đều sống động như thật.
Cô ta còn khoác thêm chiếc khăn lông vũ mới nhất, làm hở đôi vai nhỏ nhắn, trắng ngần như thiên sứ hạ phàm.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Tần Y Hân đỏ mặt, nép lại gần Lâm Nam Dương.
Bản tính chiếm hữu của đàn ông tăng cao, Lâm Nam Dương ôm eo Y Hân khẳng định chủ quyền làm mấy người kia cũng ái ngại rời ánh mắt.
Ở góc khuất, nơi có thể bao quát mọi ánh nhìn, Tống Mịch nhếch mép bày ra nụ cười xem kịch, lướt nhìn đôi nam nữ đang thắm thiết mặn nồng đi về chỗ ngồi rồi di chuyển tầm mắt sang Thiên Tư Mai đang đứng trong góc phòng chứng kiến cảnh tượng từ đầu đến cuối.
ánh mắt chạm nhau, Thiên Tư Mai nở nụ cười cợt nhả, phóng khoáng rồi đi mất.
Cả đều biết, hôm nay lại có kịch hay để xem rồi!
Đang nhìn quanh tìm Nghê Mạn, Tống Mịch liền bật dậy đuổi theo một bóng người đang chầm chầm đi ra phía ban công.
Con mẹ nó, lão bà nhà mình cũng ở đây!!!
Duyên trời duyên trời không thể bỏ lỡ!!!!!!