Mấy ngày gần đây, không hiểu có chuyện gì mà Y Hân suốt ngày lượn lờ, tìm cách bắt chuyện với Tống Mịch trên trường, thậm chí còn gọi luôn tên cô không thêm "bạn học", làm như người rất thân thiết.
Mới đầu cô còn không để ý nhưng dần sau đó Y Hân cứ sán sán lại gần, tỏ vẻ thân thiện, giả tạo làm Tống Mịch chán ghét, nhận ra Y Hân đang cố lấy lòng cô.
Tống Mịch đang ngồi chơi game trong lớp học, Y Hân một thân váy xanh dương xuất hiện bên cạnh, nhoẻn miệng cười tươi, giọng nhẹ nhàng.
"Tống Mịch, mình ngồi với bạn nhé, bạn ngồi mình buồn lắm!"
"Không buồn"
Con hàng này mấy ngày nay đang làm gì vậy? Quyến rũ bổn cung à.
Chậc, lại ham mê sắc đẹp của bổn cung rồi!
Mặc Hoành"......." Ta không có gì để nói!
"Hi hi, Tống Mịch gần đây có một tiệm bánh ngọt rất ngon, chúng mình đi ăn đi.
Mình trả tiền."
"Không thích"
"Aizzza, Tống Mịch, nể mặt mình chút đi mà.
Mình có chuyện muốn nói với bạn"
"Cô là ai mà tôi phải nể mặt!"
Tống Mịch vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại, khinh thường đáp lời Y Hân.
Đúng như cô nghĩ, mặt Y Hân biến sắc, đôi mắt long lanh hơi ửng đỏ nhưng sâu trong đáy mắt ẩn chứa sự ghét bỏ, thù hằn với Tống Mịch.
"Nhưng mình có chuyện muốn nói với bạn"
"Không đi, không tò mò.
Tránh xa tôi ra"
Tống Mịch nhíu mày, thể hiện rõ ràng không thích Y Hân.
Mặc Hoành: "....."Chủ nhân lại sắp đánh người rồi! Snack đâu?
"Nhưng mình là muốn kết thân với bạn mà"
"Không muốn, tránh xa chỗ khác"
"Nhưng....."
"Mẹ nó, nghe không hiểu tiếng người à"
Tống Mịch tức giận, đứng phắt dậy đánh Y Hân một trận rồi ném ra khỏi lớp trước sự ngỡ ngàng của sinh viên và sự hóng hớt của Mặc Hoành.
Sau đó, Y Hân dù bị đánh vẫn bám theo Tống Mịch, cuối cùng Tống Mịch đánh cô ta một trận nữa rồi nghỉ học, ở nhà tán tỉnh Ngạo Đường cứ tí lại chuồn mất.
Đang ngồi chém boss trên sofa, thì Mặc Hoành từ nhà bếp bay ra, tay cầm tô khoai tây chiên ngồi xuống bên cạnh.
"Chủ nhân, lại hết đồ ăn rồi"
"Ồ, vậy đi mua"
"Chủ nhân đi đi, không là trưa không có gì để ăn đâu"
"Chậc, ăn ngày càng lắm thế nhỉ"
"Chủ nhân ăn hết đó"
Trời má, đó mà lắm hả! Là quá lắm mới đúng! Một bữa ăn hết suất cơm hộp thì là dạ dày gì?
Chủ nhân nhà ta lúc nào cũng không bình thường! Cả suất ăn cũng hơn người, thật vi diệu!
Tống Mịch đứng dậy định đi mua đồ ăn thì tự dưng lại nhìn chằm chằm vào ô chat của Ngạo Đường im lặng hiện thị một chỗ.
Cả sáng nay không thấy hắn onl, Tống Mịch nhắn tin mà không nhắn lại.
Quyết định đưa tay nhắn một tin nữa.
"Lão bà, anh đang tu tiên à!?"
Nhìn ô chat mãi không có gì mới, Tống Mịch bĩu môi đi mua đồ ăn.
Lần nay, cô dùng oto vì sợ không đủ chỗ để đồ ăn.
Tống Mịch quét sạch cơm hộp, đồ ăn sẵn, đồ ăn vặt,....và tất cả những thứ ăn được trong các siêu thị gần đó trong giờ rồi trở về với xe đồ ăn chất thành đống.
Vừa trở về đã thấy Y Hân đứng trước cửa biệt thự, bộ dạng bồn chồn, bối rối vừa muốn vào vừa không.
Khốn khiếp, ta có fan cuồng từ khi nào đây!
Sao ả ta dai dữ vậy.
Sức mạnh của tình yêu thật to lớn.
Tống Mịch phanh két cái trước mặt Y Hân, không để ý đến cô ta, bấm mở khóa cổng tự động.
Đang định lao xe vào thì Y Hân chạy ra chắn trước mui xe, bộ dạng cực kì nghiêm túc.
"Tôi có chuyện muốn nói với cô"
"Không muốn nghe"
Tần Y Hân tỏ vẻ kiên cường, chính nghĩa lớn giọng với Tống Mịch.
"Cô...tôi biết là cô không thích tôi vì tôi và Lăng Giang ở bên nhau.
Nhưng chúng tôi cuối cùng cũng đã ở bên nhau rồi, cô đừng cố chấp nữa được không.
Tình yêu không thể cưỡng cầu, Lăng Giang không yêu cô, anh ấy yêu tôi.
Tôi biết tôi không bằng cô nhưng tôi không tệ như cô nghĩ.
Tôi đã cố gắng, rất cố gắng để cô có cảm tình với tôi một chút nhưng tại sao cô cứ phải như vậy? Nhất quyết phải bám lấy anh ấy...Dù các người được đính hôn trước nhưng dù sao cũng không có tình yêu, ở bên nhau chỉ có cô hạnh phúc còn Lăng Giang thì không.
Rốt cuộc làm thế nào cô mới tha cho chúng tôi....."
Đm, rõ ràng là các ngươi tự đâm đầu vào bà đây cơ mà!
Cái thứ âm hồn không tan này, bà đây buồn nôn vẻ mặt của cô!
Ý Y Hân là Tống Mịch vì không có được tình cảm nên tìm cách trút giận lên cô ta.
Cô ta muốn biến thù thành bạn, không được nên tìm cách nói đạo lí với Tống Mịch.
"Tần Y Hân, cô xem phim nhiều quá não tàn rồi phải không hả?"
"Cô....thật quá đáng"
"Cô không làm gì tôi có thể quá đáng với cô sao?"
Tống Mịch nổi giận, lớn giọng chắn ngang lời Y Hân.
"Tránh ra"
"Không được, tôi phải nói để cô hiểu"
"không tránh ra đừng trách tôi tông cô"
"Cô....không thể"
"Ô, lấy đâu là cái tự tin ấy thế?" Tống Mịch nhếch mép khinh miệt.
Cái thứ ngu ngục dốt nát này cứ thích tìm đường chết, được, bà đây thành toàn cho cô.
"Gia đình cô là quân nhân, dạy dỗ cô rất tốt.
Sao có thể tông người chứ"
Y Hân mỉm cười, bộ dạng chắc chắn đáp lời Tống Mịch.
"Vậy thử xem, xem tôi dám không"
Tống Mịch khởi động máy, lùi lại, nhắm thẳng Y Hân, chỉ cần cô nhấn ga sẽ tông Y Hân không mất mạng cũng tàn phế.
Y Hân lúc đầu còn tự tin nhưng nhìn hành động của Tống Mịch thì sợ hãi.
Tống Mịch nhấn ga phi thẳng về phía Y Hân, bộ dạng thật sự muốn tông chết cô ta.
Y Hân muốn chạy đi nhưng hoảng sợ tái mặt không cử động được.
Đối mặt với ánh mắt như vực thẳm của Tống Mịch, có cảm giác đột nhiên rơi vào chốn hư vô, không có gì để dựa vào, chỉ có tuyệt vọng cùng sinh lực như bị hút cạn.
"Y HÂN"
Lăng Giang lao ra, ôm Y Hân ngã ra bên đường.
Tống Mịch hừ lạnh, vẫn tốc độ đó phóng xe thẳng vào biệt thự.
Cách cống dần dần đóng lại trước gương mặt tái mét không giọt máu của Y Hân cùng bộ dạng lo lắng nhưng trong lòng hận không thể bóp nát Tống Mịch của Lăng Giang.
Khi cô đi qua Lăng Giang nghe rõ mồn một.
"Lũ thiểu năng"