Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

chương 354: đại chiến với người khổng lồ!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ầm!”

Phương Vỹ Huyền bị nắm đấm của người khổng lồ đập trúng, bay ngược ra ngoài, đâm vào vách đá núi lửa ở đằng sau, phát ra một tiếng vang lớn, bụi mù mịt bắn tung tóe.

Thế tấn công của người khổng lồ vẫn chưa kết thúc, nó lại bổ nhào về phía trước, vươn nắm tay phải ra, đánh từng cú về phía vách đá chỗ Phương Vỹ Huyền.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Mỗi một cú đấm của người khổng lồ nện vào trên vách đá đều phát ra từng tràng tiếng vang, cả ngọn núi lửa đều đang chấn động.

Thế tấn công của người khổng lồ rất ác liệt, kết hợp với dung nham đáng sợ chảy xuôi trên người nó, cho người ta một loại cảm giác rất phẫn nộ.

Nó đấm liên tục mười mấy cú đấm lên vách đá chỗ Phương Vỹ Huyền rồi mới dừng lại.

Lúc này, trên gương mặt tuấn tú của Trần Cao Hạc đang bay ở trên không nở nụ cười hả hê.

Tên Đạo Thiên này trở thành mục tiêu công kích hàng đầu của người khổng lồ, đối với Trần Cao Hạc mà nói, đây là tin tức cực tốt.

Bây giờ, anh ta chỉ cần đứng ở đằng xa lẳng lặng xem kịch là được rồi.

Hiển nhiên là người khổng lồ này rất khó chơi, muốn đánh bại nó hoàn toàn là độ khó cực lớn.

Đạo Thiên muốn đánh bại nó thì nhất định phải trả cái giá cực lớn và cực thê thảm.

Đến khi đó Trần Cao Hạc mới ra tay, vậy là có thể ngồi ngồi hưởng lợi.

Đương nhiên, nếu như Đạo Thiên không phải là đối thủ của người khổng lồ, trực tiếp bị người khổng lồ gϊếŧ chết, vậy thì càng tốt hơn.

Kiếm gỗ đào trong tay Đạo Thiên hoàn toàn khắc chế được mặt nạ tử linh của Trần Cao Hạc.

Chỉ riêng điểm này, ở trong lòng Trần Cao Hạc, Đạo Thiên đã là kẻ chắc chắn phải chết.

“Nhân tố không xác định duy nhất là người kia…”

Trần Cao Hạc nhìn về phía người bịt mặt ở bên dưới, hơi híp mắt lại, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Trên người người bịt mặt này tỏa ra hơi thở kỳ lạ, chắc chắn thực lực không kém.

Gã đến đây, đương nhiên cũng là vì truyền thừa của Đạo nhân Vô Cực.

Nói cách khác, gã nhất định sẽ là đối thủ.

Trần Cao Hạc nhìn người bịt mặt, trong lòng suy nghĩ cách đối phó tốt nhất.

Sau khi tung mười mấy cú đấm liên tục, vách đá chỗ Phương Vỹ Huyền gần như đã bị đập thủng.

Người khổng lồ dừng tay, nhìn vách đá bị nó nện đến mức thủng lỗ chỗ, cái đầu to lớn hơi chuyển động, hai con mắt to lớn lóe ánh sáng đỏ, dường như đang tìm kiếm bóng dáng của Phương Vỹ Huyền.

“Vèo!”

Một giây sau, một bóng dáng bay ra từ trong vách đá.

Chính là Phương Vỹ Huyền.

Sau khi trải qua đợt “Mát xa” toàn thân lúc nãy, quần áo trên người Phương Vỹ Huyền đã rách tả tơi.

Nhận ra bóng dáng của Phương Vỹ Huyền, người khổng lồ phản ứng rất nhanh, bàn tay quạt ở trong không trung xẹt qua Phương Vỹ Huyền giống như đang đập ruồi.

“Bịch!”

Phương Vỹ Huyền ở trên không trung bỗng nhiên tăng tốc, trong nháy mắt đã kéo ra khoảng cách mấy chục mét.

Một phát đập của người khổng lồ bị hụt, nó xoay đầu lại, nhìn Phương Vỹ Huyền chằm chằm.

Phương Vỹ Huyền giẫm lên một tảng nham thạch lồi ra ở đằng sau, nhìn người khổng lồ toàn thân chảy dung nham vàng óng ở trước mặt, cau mày nói: “Tao đâu có trêu chọc mày, tại sao mày chỉ đuổi đánh mình tao? Ở đó còn có hai người nữa kìa.”

Vừa nói, Phương Vỹ Huyền vừa chỉ Trần Cao Hạc dừng ở trên không trung và người bịt mặt cách đó không xa.

Dường như người khổng lồ có thể nghe hiểu lời của Phương Vỹ Huyền, quay đầu nhìn theo hướng mà Phương Vỹ Huyền chỉ, nhìn Trần Cao Hạc và người bịt mặt.

Sắc mặt của Trần Cao Hạc lập tức thay đổi.

“Đạo Thiên đáng chết!”

Trần Cao Hạc thả toàn bộ khí tức tu vi trên người ra, chuẩn bị né tránh bất cứ lúc nào.

Anh ta biết mình tuyệt đối không thể chủ động tấn công, nếu không người khổng lồ sẽ coi anh ta là mục tiêu hàng đầu!

Người bịt mặt vẫn ở tại chỗ, không có phản ứng gì.

Người khổng lồ lẳng lặng nhìn hai người này, như thể đang do dự có nên ra tay hay không.

“Đừng do dự nữa, mau lên đi. Hai người này đều đang nhắm vào truyền thừa, đều là kẻ địch của mày đó, mau giải quyết hết bọn họ đi, giống như lúc nãy đánh tao ấy…” Phương Vỹ Huyền mở miệng nói giật dây.

Phương Vỹ Huyền còn chưa dứt lời, cánh tay trái của người khổng lồ lại đột nhiên vung mạnh lại.

“Ầm!”

Phương Vỹ Huyền lại bị đập sâu vào trong vách đá.

Lúc này người khổng lồ mới xoay đầu lại nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, mở ra cái miệng lớn mà nó vẫn luôn khép kín.

Bên trong cái miệng lớn của nó vốn là một màu đen kịt, nhưng lại nhanh chóng ngưng tụ ra một luồng năng lượng màu vàng óng!

“Grào!”

Người khổng lồ phát ra một tiếng rống to, một chùm ánh sáng màu vàng óng vô cùng nóng ẩn chứa năng lượng cực mạnh đánh thẳng về phía Phương Vỹ Huyền!

“Ầm ầm!”

Toàn bộ vách đá chỗ Phương Vỹ Huyền bị xuyên thủng trong nháy mắt!

Lúc này, bên trong núi lửa đã thông với bên ngoài!

Thấy cảnh này, ngoài hả hê ra, trong lòng Trần Cao Hạc cũng có chút chấn động.

Đổi lại là anh ta bị cho một đòn chính diện như vậy, hậu quả khó mà lường được.

Lúc này, ở lối rẽ phía trước dãy núi Liệt Diễm.

Mấy trăm võ giả đứng ở đây, ngơ ngác nhìn tình hình ở ngọn núi lửa thứ bảy phía xa xa.

Bắt đầu từ khoảng mười lăm phút trước, ngọn núi thứ bảy đã truyền ra từng đợt tiếng nổ ầm ầm, thậm chí có thể nhìn thấy cả ngọn núi lửa đều đang chấn động.

Từ lúc đó trở đi, sự chú ý của các võ giả đều tập trung ở trên ngọn núi lửa thứ bảy.

“Rốt cuộc bên trong ngọn núi lửa thứ bảy đã xảy ra chuyện gì? Động tĩnh này cũng quá lớn rồi đó?”

“Giờ này, chắc hẳn những võ giả chọn leo lên ngọn núi lửa thứ bảy ngay từ đầu đều đã đến đỉnh núi lửa rồi nhỉ?”

“… Có phải là người thần bí đoạt sáu truyền thừa liên tiếp kia đang đυ.ng đến cấm chế ở trong ngọn núi lửa thứ bảy không?”

Các võ giả nghị luận ầm ĩ.

“Ầm ầm!”

Ngay lúc này, trên sườn núi của ngọn núi lửa thứ bảy, ngay vị trí đối diện với bọn họ đột nhiên nổ tung!

Sau đó, một chùm sáng màu vàng óng phun ra từ bên trong!

Nhìn thấy cảnh tượng chấn động như vậy, các võ giả lại xôn xao!

“Ôi là trời! Đây là tính huống gì thế?”

“Hình như có người đâm thủng vách đá của của núi lửa rồi…”

“Đây…”

Các võ giả ngơ ngác nhìn vách đá núi lửa nổ tung.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy một bóng người đứng ở không trung trước lỗ thủng của núi lửa.

Trông bóng người này có chút nhếch nhác, quần áo trên người rách chỗ này một lỗ chỗ kia một lỗ.

Trong đám võ giả, Liễu Tiên San che miệng lại.

Bởi vì cô ta nhận ra bóng người này.

Là Phương Vỹ Huyền!

Tại sao anh ở đây? Đang đánh nhau với ai vậy?

“Ầm ầm!”

Bên trong núi lửa lại truyền ra một tràng tiếng vang.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Dường như có người đang công kích vách đá của núi lửa, muốn mở rộng kích thước của cái lỗ thủng kia.

“Đùng!”

Sau vài tiếng nổ vang liên tục, có một bóng dáng khổng lồ cưỡng ép đυ.ng vỡ vách đá của núi lửa, vọt ra từ bên trong núi lửa!

Thân hình của nó cũng hiện ra ở trước mắt tất cả các võ giả!

Một vật khổng lồ có cánh, bay lượn ở giữa không trung, toàn thân có nham thạch chảy xuôi!

Rốt cuộc đây là quái vật gì?

Đây là lần đầu tiên các võ giả ở đây nhìn thấy một sự tồn tại khủng bố như vậy, ai cũng trầm trồ.

“Grào!”

Sau khi người khổng lồ xông ra khỏi núi lửa, hình như nó khá hưng phấn, ngửa mặt lên trên gào thét, đồng thời vươn hai tay đập lên ngực mình, phát ra từng tiếng vang trầm.

Sắc mặt các võ giả tái nhợt, vô thức lùi ra sau.

Sự sợ hãi mà người khổng lồ này mang đến cho bọn họ, vượt xa bất kỳ sinh linh nào.

Hình thể khổng lồ của nó, còn cả khí thế tỏa ra từ trên người đều khiến các võ giả cảm thấy ngạt thở!

Ở trước mặt người khổng lồ này, cái gọi là Tông Sư hay Võ Tôn đều có vẻ nhỏ bé như con kiến hôi.

Sau khi người khổng lồ gào rú mười mấy giây, đột nhiên vung một cú đấm ra không trung phía trước.

Vị trí đó, chính là vị trí của Phương Vỹ Huyền.

Thấy cảnh này, các võ giả cùng nhau phát ra một tiếng kêu vì ngạc nhiên.

“Roạt!”

Cơ thể của Phương Vỹ Huyền như điện, nhẹ nhàng tránh được một đòn của người khổng lồ.

Mà thế tấn công của người khổng lồ rất ác liệt, đã đến cực hạn của thân hình cồng kềnh của nó.

Người bịt mặt và Trần Cao Hạc bay ra từ bên trong lỗ thủng ở phía sau.

Sau khi vách đá của núi lửa bị phá thủng, sức mạnh cấm chế ở xung quanh nơi này cũng biến mất.

Bây giờ bọn họ có thể thoải mái ngự khí phi hành.

Nhìn Phương Vỹ Huyền đang bị công kích dữ dội, nụ cười trên mặt Trần Cao Hạc càng tươi hơn.

Anh ta biết, nếu còn tiếp tục như vậy, chắc chắn Phương Vỹ Huyền sẽ không chịu được nữa.

Mà anh ta lại có cách riêng để giải quyết người khổng lồ này.

Trần Cao Hạc giơ tay phải lên, nhìn chiếc nhẫn linh Thổ ở trên ngón trỏ, ánh mắt hiện lên ánh sáng sắc bén.

Cơ thể của người khổng lồ Liệt Diễm này được tạo thành từ đá, bất kể là đá gì cũng đều thuộc thuộc phạm trù Thổ.

Sử dụng nhẫn linh Thổ, Trần Cao Hạc có thể xử lý người khổng lồ này một cách dễ dàng.

Bóng dáng của Phương Vỹ Huyền lấp lóe ở trên không trung, lúc thì xuất hiện ở chỗ này, lúc lại xuất hiện ở chỗ kia.

Thế tấn công của người khổng lồ đã rất mạnh mẽ, nhưng vẫn không có cách nào chạm đến Phương Vỹ Huyền.

“Thân pháp của người này nhanh thật đấy… Có ai nhận ra người này là ai không?”

“Mặc kệ người này là ai, với thân pháp này của cậu ta, chắc chắn không thể duy trì quá lâu.”

“Đúng, trông người khổng lồ này có vẻ không hề biết mệt, mà thể lực của người kia lại có hạn, chỉ cần hơi lơ là… Với sức mạnh của người khổng lồ kia, chỉ sợ một bàn tay là có thể đập cậu ta thành thịt muối.”

Có võ giả có vẻ mặt chấn động, bắt đầu thấp giọng nghị luận.

Liễu Tiên San nhìn Phương Vỹ Huyền lấp lóe trên không trung, trong đôi mắt đẹp xuất hiện vẻ lo lắng.

Phương Vỹ Huyền rất mạnh, nhưng trước đây đối thủ của anh đều là con người.

Bây giờ đối mặt với một quái vật khổng lồ như vậy, anh còn có thể đối phó được không?

Truyện Chữ Hay