Trần Cao Hạc nhìn Phương Vỹ Huyền ở trước mặt, trong ánh mắt ngập tràn sát ý.
Dựa theo ký ức kiếp trước, anh ta biết truyền thừa quan trọng nhất nằm ở ngọn núi lửa thứ bảy.
Bởi vậy, vừa đi vào dãy núi Liệt Diễm, anh ta đã lập tức leo lên ngọn núi lửa thứ bảy.
Truyền thừa ở bên trong ngọn lửa thứ bảy là kết tinh tu vi mà Đạo nhân Vô Cực để lại, còn có cả tâm pháp bí truyền.
Còn truyền thừa ở bên trong sáu ngọn núi lửa khác đều những vật ngoài thân như vũ khí pháp bảo các kiểu, mức độ quan trọng kém xa truyền thừa ở bên trong ngọn núi lửa thứ bảy.
Trần Cao Hạc dự định dùng tốc độ nhanh nhất để lấy được truyền thừa ở bên trong ngọn núi lửa thứ bảy, thuận lợi đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ, sau đó mới nghĩ cách lấy được truyền thừa ở trong sáu ngọn núi lửa còn lại.
Mà tiến triển của mọi chuyện cũng như dự đoán của Trần Cao Hạc.
Bởi vì trông ngọn núi lửa thứ bảy có vẻ cao hơn sáu ngọn núi lửa còn lại nên có rất ít võ giả lựa chọn trèo lên ngọn núi lửa thứ bảy.
Trần Cao Hạc cắn chặt răng, nhìn chằm chằm uy thế to lớn, dùng tốc độ cực nhanh để tiếp cận đỉnh của núi lửa, vốn cho rằng sẽ không có ai có thể cạnh tranh với anh ta.
Thật không ngờ rằng, anh ta vừa mới đến đỉnh núi lửa đã liếc mắt nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đang chuẩn bị nhảy vào bên trong miệng núi lửa!
Trần Cao Hạc ngấp nghé truyền thừa của Đạo nhân Vô Cực đã lâu, đây là một trong những mục tiêu quan trọng nhất của anh ta sau khi sống lại ở kiếp này.
Truyền thừa của một đại năng Độ Kiếp kỳ có sức hấp dẫn cực lớn đối với bất kỳ một tu sĩ nào!
Bây giờ anh ta đã cách lúc lấy được truyền thừa rất gần, tuyệt đối không thể để người khác cướp mất thành quả!
Phương Vỹ Huyền nhìn Trần Cao Hạc, mặt không biểu cảm.
Trước đó lúc ở núi Bạch Xuyên, Trần Cao Hạc đã từng thu hút sự chú ý của anh.
Trên người người đàn ông này có một luồng hơi thở kỳ lạ.
Như thể anh ta cũng đã sống rất nhiều năm vậy…
Có điều, từ lời nói và nét mặt của Trần Cao Hạc, Phương Vỹ Huyền biết Trần Cao Hạc không nhận ra anh chính là Phương Vỹ Huyền ở núi Bạch Xuyên lúc trước, bởi vì anh đã dịch dung!
Nhìn thấy hai chiếc nhẫn phát ra ánh sáng ở trên tay Trần Cao Hạc, ánh mắt của Phương Vỹ Huyền khẽ động.
Hai chiếc nhẫn này tỏa ra hai loại khí tức hoàn toàn khác nhau, nhưng lại có điểm giống nhau.
Đó là tỏa ra một loại khí tức cổ xưa giống như chiếc nhẫn linh Không mà trước đó Phương Vỹ Huyền có được!
“Là nhẫn gì ấy nhỉ…”
Phương Vỹ Huyền chau mày, trước đây hình như anh đã từng nghe nói đến pháp khí được hợp thành từ ba chiếc nhẫn.
Nhưng đoạn trí nhớ này rất mờ nhạt, nhất thời Phương Vỹ Huyền không nghĩ ra.
“Tôi hỏi một câu nữa, cậu là ai?” Lông mày tuấn tú của Trần Cao Hạc dựng ngược lên, lạnh giọng mở miệng nói.
Anh ta chắc chắn không có ai đi trước mình, thậm chí ngay cả người đi đằng sau anh ta cũng cách một khoảng rất xa!
Anh ta vốn nên là người đầu tiên đến đỉnh núi!
Nhưng Phương Vỹ Huyền ở trước mắt lại còn nhanh hơn anh ta!
Tuyệt đối không có khả năng này!
Trừ phi…
Lúc này, Trần Cao Hạc nhìn ra đằng sau Phương Vỹ Huyền.
Sau khi leo lên đến đỉnh núi lửa, anh ta có thể phóng tầm mắt nhìn thấy tình hình ở sáu ngọn núi lửa nơi xa.
Chùm ánh sáng màu xanh lá cây xuất hiện ở miệng của sáu ngọn núi lửa đã biến mất toàn bộ!
Đây…
Trần Cao Hạc thay đổi sắc mặt.
Tốc độ leo núi lửa của anh ta đã rất nhanh nhưng cũng mới vừa đến đỉnh núi.
Thế mà truyền thừa ở sáu ngọn núi lửa còn lại đã bị lấy đi hết?
Sao có thể như vậy được?
Tốc độ của võ giả leo lên sáu ngọn núi lửa còn lại tuyệt đối không thể nhanh như vậy được!
Khả năng duy nhất là… Phương Vỹ Huyền ở trước mắt!
Dưới tình huống mà Trần Cao Hạc hoàn toàn không chú ý tới, anh đã đi đến đỉnh núi lửa…
Lẽ nào truyền thừa ở bên trong sáu ngọn núi lửa còn lại… cũng là do anh cướp đi? Bây giờ anh đang chuẩn bị cướp đi truyền thừa bên trong ngọn núi lửa thứ bảy?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Trần Cao Hạc càng thêm lạnh lẽo, sát khí lạnh lùng.
Bây giờ anh ta không có thời gian suy nghĩ Phương Vỹ Huyền làm thế nào để làm được điều này.
Điều duy nhất mà anh ta để ý là nhất định phải lấy được truyền thừa ở bên trong ngọn núi lửa thứ bảy!
Phương Vỹ Huyền ở trước mắt có uy hϊếp rất lớn, vậy thì gϊếŧ chết anh trước!
Nghĩ như vậy, Trần Cao Hạc cũng không dò hỏi nữa, khí thế trên người bùng lên, sau đó cơ thể chợt lóe lên, giống như mũi tên nhọn xé gió phóng ra, lao về phía Phương Vỹ Huyền!
“Ra tay? Cũng tốt, để tôi xem rốt cuộc là mấy cân mấy lạng, mong rằng có thể khiến tôi chảy chút mồ hôi.” Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ.
Trong nháy mắt tiếp theo, Trần Cao Hạc đã vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền.
Mặt mũi anh ta lạnh lùng, tung ra một cú đấm về phía ngực của Phương Vỹ Huyền.
“Bùm!”
Giây phút ra đòn, trong không trung đã phát ra một tiếng nổ vang.
Phương Vỹ Huyền duỗi bàn tay trái ra chộp lấy nắm đấm của Trần Cao Hạc.
Hai mắt của Trần Cao Hạc lóe lên sự u ám, lạnh lùng quát một tiếng.
“Ầm!”
Trên nắm đấm của anh ta bộc phát ra một sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, trong nháy mắt đã đánh bay Phương Vỹ Huyền ra ngoài.
Trần Cao Hạc đứng tại chỗ, nhìn Phương Vỹ Huyền đang bay ngược ra ngoài, duỗi tay phải ra.
Nhẫn linh Thủy trên ngón trỏ xuất hiện một luồng ánh sáng xanh lam sáng rực.
Trên mặt Trần Cao Hạc nở một nụ cười lạnh lùng, tay phải bỗng nhiên nắm lại!
Không trung ở phía trên Phương Vỹ Huyền đột nhiên ngưng tụ thành một cái chùy băng cực lớn, gai nhọn vô cùng sắc bén, bỗng nhiên đâm xuống dưới, nhắm thẳng vào vị trí trái tim của Phương Vỹ Huyền!
“Ầm!”
Trong nháy mắt, Phương Vỹ Huyền đã bị chùy băng đâm trúng, nặng nề rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng ầm vang.
“Vẫn chưa chết… Cũng tốt, để tôi chơi thêm một lúc nữa.”
Trần Cao Hạc đứng tại chỗ, nhếch miệng nở một nụ cười trào phúng.
Anh ta lại vươn tay phải và mở ra, nhẫn linh Thổ trên ngón giữa xuất hiện một luồng ánh sáng màu nâu.
Trên mặt đất mà Phương Vỹ Huyền ngã xuống, đất ở dưới thân đột nhiên bắt đầu chuyển động, cứ thế nâng Phương Vỹ Huyền lên, lơ lửng giữa không trung.
“Hai chiếc nhẫn kia, một cái có thể khống chế nước, một cái có thể thúc đẩy đất… Lại thêm chiếc nhẫn có thể bóp méo không gian trước đó… Thật sự có ấn tượng, nhưng tại sao lại không nghĩ ra nhỉ?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Trần Cao Hạc nhìn thấy dáng vẻ của Phương Vỹ Huyền lúc này, trên mặt xuất hiện một chút ngạc nhiên.
Anh ta vốn tưởng rằng, Phương Vỹ Huyền bị trúng một cú đấm của anh ta, lại bị chùy băng sắc nhọn đâm vào trái tim, cho dù không chết thì e rằng cũng bị thương nặng.
Nhưng trên người Phương Vỹ Huyền lại không thấy một vết thương nào!
Không chỉ như vậy, ngay cả sắc mặt của Phương Vỹ Huyền cũng không thay đổi! Vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như người vừa bị đánh không phải là anh!
Trần Cao Hạc hừ lạnh một tiếng, lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.
Kiếp trước anh ta sống hơn một ngàn năm, đối thủ nào mà chưa từng gặp chứ?
Loại như Phương Vỹ Huyền chỉ là xá ŧᏂịŧ khá mạnh mẽ mà thôi.
Trần Cao Hạc chỉ coi Phương Vỹ Huyền như bao cát, điên cuồng chà đạp, kiểu gì Phương Vỹ Huyền cũng sẽ không chịu nổi.
“Nói cho tôi biết tên của cậu.”
Trên gương mặt tuấn tú của Trần Cao Hạc không có một chút nhiệt độ nào, mở miệng hỏi.
Trong lúc nói chuyện, đất đá ở trên mặt đất lại chậm rãi dâng lên rồi bám vào trên người Phương Vỹ Huyền, từ từ bao vây tay chân và cơ thể Phương Vỹ Huyền lại.
“Đạo Thiên.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Đạo Thiên?” Trần Cao Hạc híp mắt.
Cái tên này rất ít gặp, chưa chắc đã là tên thật.
Có điều, anh ta cũng chẳng hề để ý đến tên của đối phương.
“Làm thế nào để lên đến đây?” Trần Cao Hạc lại hỏi.
“Đương nhiên là bay lên.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Bay lên?” Sắc mặt của Trần Cao Hạc thay đổi.
Anh ta biết, tuyệt đối không có khả năng này.
Đạo nhân Vô Cực là đại năng Độ Kiếp kỳ, sức mạnh cấm chế mà ông ta để lại vô cùng mạnh mẽ, cho dù là tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không có cách nào đột phá được!
Hơi thở trên người tên Đạo Thiên này chỉ là Tiên Thiên kỳ, cho dù cố gắng che giấu, cùng lắm cũng chỉ là Kết Đan kỳ!
Sao anh lại có thể đột phá được cấm chế của Đạo nhân Vô Cực?
Chẳng lẽ… Trên người anh có đồ vật nào đó có thể tránh được sức mạnh cấm chế?
Không thể nào!
Nếu như có vật như vậy thật, ở kiếp trước lúc truyền thừa của Đạo nhân Vô Cực xuất hiện đã gây nên chấn động từ lâu, không có chuyện anh ta không nghe nói đến!
Trần Cao Hạc nhìn Phương Vỹ Huyền, anh đang nở một nụ cười hơi trào phúng.
“Còn dám cười?”
Ánh mắt của Trần Cao Hạc trở nên rét lạnh, tay phải bỗng nhiên nắm lại.
Đất đang bao lấy Phương Vỹ Huyền đột nhiên siết chặt!
Sức mạnh cực lớn này đủ để ép bất cứ con người nào thành thịt muối!
Nhưng Phương Vỹ Huyền lại không có chút phản ứng nào.
Đối với anh mà nói, chút sức mạnh ấy kém xa thuật pháp mà người bịt mặt tự xưng Thiên Đạo sử dụng ở đảo Cửu Long lúc trước anh gặp phải.
Nắm đấm tay phải của Trần Cao Hạc siết chặt, đất đắp lên người Phương Vỹ Huyền ngày càng nhiều, áp lực càng lúc càng lớn.
Nhưng biểu hiện sự sống của Phương Vỹ Huyền vẫn không biến mất! Ngay cả hơi thở trên người cũng không có dấu hiệu suy giảm!
Điều này chứng tỏ, anh vốn không bị ảnh hưởng!
Điều này có chút vượt quá dự đoán của Trần Cao Hạc.
Bởi vì năng lượng của nhẫn linh Thổ đã dùng đến mức cực hạn.
“Nếu như có thể lấy được nhẫn linh Không, tập hợp đủ ba chiếc nhẫn linh, ít nhất sức mạnh của nhẫn linh Thủy và nhẫn linh Thổ có thể tăng gấp mấy lần!” Trần Cao Hạc nhìn chiếc nhẫn trong tay, thầm nghĩ.
“Nếu như chỉ có chút thực lực ấy, vậy thì thật ngại quá.” Lúc này, Phương Vỹ Huyền đang bị đất đá nặng nề bao trùm uể oải mở miệng nói.
Sắc mặt của Trần Cao Hạc thay đổi, đang định nói chuyện.
“Ầm!”
Lúc này, đất đá bao trùm trên người Phương Vỹ Huyền lại nổ tung ầm ầm, đá vụn bắn tung tóe!
Một luồng hơi thở lạnh lẽo đập vào mặt.
Trần Cao Hạc thay đổi sắc mặt, phóng ra toàn bộ sức mạnh tu vi trên người.
Một vệt bóng tàn lấp lóe đi qua, Phương Vỹ Huyền xuất hiện ở trước mặt Trần Cao Hạc, tung ra một cú đấm!