Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

chương 349: giành lấy truyền thừa!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thân pháp Phương Vỹ Huyền vô cùng quỷ quái, chỉ để lại tàn ảnh trên không trung.

Năm tên võ tôn Tà Nguyệt Tông còn chẳng có cơ hội chạm vào Phương Vỹ Huyền, chỉ trong mấy giây ngắn ngủn, tất cả đều ngã lăn!

Số bọn họ, hoặc bị vặn gãy cổ, hoặc là bị một quyền làm nội tạng nổ nát, hoặc là bị một chân đá văng ra xa mấy chục mét.

Năm tên võ tôn vừa rồi còn có khí thế kiêu ngạo, lúc nãy đã lần lượt ngã xuống năm vị trí khác nhau, máu tươi chảy giàn giụa, cuối cùng không thể nhúc nhích.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Năm tên võ tôn!

Đây là võ tôn! Võ tôn đó! Là kẻ mạnh ngàn dặm mới có một!

Thế mà chết như vậy sao?

Năm tên võ tôn vừa rồi còn điên cuồng nói muốn gϊếŧ hết bọn họ, thế mà giờ đây chết sạch hết rồi?

Nếu như là trước kia, các vị võ giả có mặt ở đây nghĩ cũng không dám nghĩ, phải làm sao mới có thể gϊếŧ chết năm tên võ tôn chỉ trong vòng vài giây!

Nhưng hôm nay, bọn họ lại tận mắt nhìn thấy một màn như vậy!

Cảnh tượng này đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của họ!

Mà lúc các võ giả đang kinh hãi, Phương Vỹ Huyền đã xoay người phóng đến ngọn núi lửa thứ hai.

Để lại đám võ giả đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn bóng dáng Phương Vỹ Huyền.

“Người này… Rốt cuộc là ai?”

“Không biết… Tôi chỉ biết, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài thì giới Võ Đạo cả khu vực Trung Bộ đều như gặp phải động đất!”

“Đúng vậy, hơn nữa năm tên võ tôn Nguyệt Tử Tinh này sợ là thành viên trung tâm của Tà Nguyệt Tông… Thế mà bọn họ đã hoàn toàn chết bất đắc kỳ tử trong tay một người…”

Sau khi chúng võ giả lấy lại tinh thần, trên mặt vẫn còn chấn động, khe khẽ bàn luận.

Phương Vỹ Huyền đi đến chân ngọn núi lửa thứ hai, rồi giống như lần trước, nhảy lên, mạnh mẽ đột phá cấm chế mà đạo nhân Vô Cực thiết lập.

Khi Phương Vỹ Huyền đi vào đỉnh ngọn núi lửa thì có thể nhìn thấy có không ít đội ngũ đã gần bò lên vị trí đỉnh núi.

Phương Vỹ Huyền không dừng lại lâu, nhảy vào bên trong miệng núi lửa.

Lúc này, xuất hiện ở trước mặt Phương Vỹ Huyền chính là một tòa cung điện.

So với ngọn núi lửa đầu tiên, thử thách của ngọn núi lửa thứ hai càng gọn gàng dứt khoát hơn.

Phương Vỹ Huyền mới vừa vào cung điện, trước mặt đã lập tức lao ra một quân đoàn chiến sĩ rối mặc áo giáp vàng, cầm trường kiếm trong tay.

Những con rối này xác định mục tiêu rất chính xác, giơ trường kiếm trong tay lên rồi bổ về phía Phương Vỹ Huyền.

“Ầm ầm!”

Một giây sau, cả tòa cung điện rung lên bần bật.

Đoàn chiến sĩ con rối đã bị Phương Vỹ Huyền dùng một chưởng đánh thành mảnh nhỏ, rơi rụng đầy đất.

Sau khi giải quyết đám con rối này xong, Phương Vỹ Huyền đi về phía bảo tọa của tòa cung điện.

Vừa mới bước lên bậc thang bảo tọa, bảo tọa trước mặt đã lóe lên một luồng tia sáng màu trắng.

Rồi sau đó, một rương báu vật xuất hiện phía trên bảo tọa, có bề ngoài giống hệt với rương báu vật ở ngọn núi lửa đầu tiên, cũng bị khóa như nhau.

Phương Vỹ Huyền đi lên trước, đôi tay bắt lấy ổ khóa tỏa ra màu vàng nhạt, dùng sức phá vỡ.

“Răng rắc!”

Ổ khóa lập tức bị Phương Vỹ Huyền bẻ gãy.

Phương Vỹ Huyền mở rương báu vật ra, bên trong để một xấp phù đệ.

Phương Vỹ Huyền đã từng nghiên cứu sâu về phù đệ, anh cầm một lá phù đệ bên trên lên cẩn thận quan sát.

Đồ án trên phù đệ này vô cùng phức tạp, ký hiệu này chồng lên ký hiệu kia.

Loại phù đệ kiểu này, Phương Vỹ Huyền chỉ cần xem một cái đã biết tác dụng của nó.

Là phù đệ không gian.

Nói cách khác chính là phù đệ truyền tống.

Cách dùng của nó rất đơn giản, đầu tiên dùng pháp quyết định vị tọa độ, rồi sau đó thúc giục phù đệ là có thể truyền tống đến tọa độ đã định vị.

Bởi vì phù đệ không gian có móc nối với không gian chi lực, bởi vậy quá trình chế tác vô cùng phức tạp, thế cho nên thời nay ngoại trừ Phương Vỹ Huyền ra thì không còn người nào khác nắm giữ kỹ thuật này, đã hoàn toàn thất truyền.

Mà tuy rằng Phương Vỹ Huyền có thể chế tạo ra loại phù đệ này, nhưng anh không muốn tiêu tốn nhiều công sức như vậy.

Chế tác phù đệ truyền tống thật sự quá phức tạp, chỉ cần vẽ sai họa tiết trên phù đệ thì bức đệ đó sẽ bị hỏng, phải làm lại từ đầu.

“Có khi nào cả xấp này toàn là phù đệ không gian đó chứ? Rốt cuộc Đạo nhân Vô Cực phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian để chế tác?” Phương Vỹ Huyền cảm thấy khá ngạc nhiên, phe phẩy phù đệ trong tay.

Phương Vỹ Huyền tiện tay phẩy vài cái, gần như có thể xác nhận đạo nhân Vô Cực là một phù sư rất mạnh.

Những phù đệ mà ông ta chế tạo, mỗi một tấm đều có công năng cực kỳ mạnh, phù hợp với thân phận tu sĩ Độ Kiếp kỳ của ông ta.

Phương Vỹ Huyền thả xấp phù đệ này vào trong túi trữ vật, xoay người định rời đi.

“Bịch! Bịch! Bịch!”

Lúc này, một chuỗi tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Trước mặt anh xuất hiện một con tinh tinh to cao gần bốn năm mét.

Con tinh tinh lớn này không giống bình thường, làn da nó phủ một lớp áo giáp lóe lên ánh vàng.

Lại là một con rối.

Xem ra, đạo nhân Vô Cực cũng nghiên cứu rất sâu về con rối.

Phương Vỹ Huyền biết chắc chắn trong cái áo giáp trên người con tinh tinh này có chứa chìa khóa dùng để mở rương báu vật.

Chẳng qua, Phương Vỹ Huyền chẳng cần dùng tới.

“Bịch bịch bịch!”

Con tinh tinh to vọt về phía Phương Vỹ Huyền.

“Bịch!”

Phương Vỹ Huyền nhảy lên cao, bay lơ lửng giữa không trung, rồi đá mạnh một cái lên ngực con tinh tinh to.

“Ầm!”

Một tiếng rầm vang lên, lớp áo giáp vàng trên người con tinh tinh to đã lập tức nứt ra.

Phương Vỹ Huyền lại giơ chân lên đá vào đầu con tinh tinh to.

“Rầm!”

Phần đầu con rối tinh tinh đó lập tức nứt vỡ, rồi sau đó cả người nó đã mất không chế, ngã ầm ầm xuống đất.

Sau khi con tinh tinh to ngã xuống đất, dưới chân Phương Vỹ Huyền lại nổi lên luồng tia sáng trắng.

Qua vài giây, Phương Vỹ Huyền lại bị truyền tống đến chỗ phân nhánh núi Liệt Diễm lần nữa.

Lúc này đám võ giả bị truyền tống ra khỏi ngọn núi lửa thứ nhất còn đang đứng tại chỗ, thậm chí còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ cái chết bất đắc kỳ tử của năm tên võ tôn Tà Nguyệt Tông kia.

Lúc này, những võ giả đang trèo lên ngọn núi lửa thứ hai cũng lần lượt bị truyền tống đến cửa phân nhánh.

Giống như những võ giả của ngọn núi lửa đầu tiên, vẻ mặt đám võ giả này mờ mịt, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trên mặt chỉ toàn nghi ngờ.

Cho đến tận khi họ kịp lấy lại phản ứng, thì liên tục kêu rên,

Phần lớn người trong số bọn họ đã mệt đến lực bất tòng tâm, thấy sắp nhìn thấy ánh rạng đông rồi!

Chỉ còn thiếu một ít nữa, thế mà họ lại bị truyền tống ra ngoài?

Chuyện này còn thiên lý sao?

“Có người cướp đi truyền thừa trước mấy người! Cho nên mấy người mới bị truyền tống ra ngoài!” Lúc này, có một võ giả đã bị truyền tống ra khỏi ngọn núi lửa đầu tiên nói.

Những võ giả bị truyền tống ra khỏi ngọn núi lửa thứ hai nghe vậy thì sắc mặt đều thay đổi.

Nhất là đám võ giả đi tuốt đằng trước, đã sắp lên đến đỉnh núi, vẻ mặt họ càng không dám tin.

Bọn họ xác định mình là nhóm tiên phong đi trước? Sao lại có thể có người cướp đi truyền thừa trước bọn họ được?

“Chúng tôi phỏng đoán có lẽ ai đó có được pháp khí đặc biệt nào đó, có thể tránh được cấm chế nơi này, do đó ngự khí phi hành, nhanh chóng lên đến đỉnh ngọn núi!” Lại có võ giả nói.

Nghe thấy lời này, tâm trạng những võ giả bị truyền tống ra khỏi ngọn núi lửa thứ hai trở nên nặng nề.

Nếu như là thật, chẳng phải chuyến này họ đi không công sao!

Cả bảy ngọn núi lửa, e là tất cả truyền thừa đều sẽ rơi vào tay một người!

“Là tên khốn nạn nào làm?” Lúc này, có võ giả ngửa mặt lên trời giận dữ hét.

“Không biết… Hoàn toàn ngoài dự đoán… Chẳng qua, vừa rồi chỗ chúng tôi đã xảy ra một chuyện…” Một tên võ giả kể lại quá trình Phương Vỹ Huyền chiến đấu với Tà Nguyệt Tông.

Nghe nói năm tên võ tôn chết hết chỉ trong vài giây, các vị võ giả bị truyền tống ra từ ngọn núi lửa thử hai đều lộ vẻ mặt khϊếp sợ.

Có võ giả lấy lại phản ứng, nói chém đinh chặt sắt: “Tôi dám khẳng định kẻ thần bí theo như lời mấy người nói chính là người đã cướp đi truyền thừa của cả hai ngọn núi lửa!”

Không ít võ giả tán đồng với quan điểm này.

“Nhưng bây giờ chúng ta có thể làm gì đây? Người này có thể nhẹ nhàng hạ gục võ tôn chỉ trong nháy mắt… Ai dám chọc vào anh ta?” Có võ giả nói.

“Ở đây chúng ta có nhiều người như vậy! Chẳng lẽ anh ta còn dám gϊếŧ sạch số chúng ta sao!”

“Theo ý tôi, chúng ta phải cùng nhau tìm ra kẻ thần bí này! Sau đó bắt tên đó giao một phần vật truyền thừa cho chúng ta! Ở đây chúng ta có nhiều võ giả lặn lội đường xa đến như vậy, dù sao cũng không thể ra về tay không? Kẻ thần bí này đừng mơ một mình độc chiếm nhiều báu vật như thế!” Lại có một võ giả la lớn.

Lời anh ta nói ra lập tức nhận được rất nhiều lời phụ họa.

“Đúng vậy, nhiều đồ tốt như thế, sao có thể để một mình anh ta độc chiếm?”

“Nếu lấy được truyền thừa thì sẽ bị truyền tống ra, vậy nhất định bây giờ kẻ thần bí này đang ở trong chúng ta! Mọi người cùng nhau tìm ra anh ta đi!”

“Mọi người chú ý! Lúc trước kẻ thần bí kia chiến đấu với võ tôn Tà Nguyệt Tông, tôi đã nhìn thấy cách ăn mặc và hình thể của anh ta. Mặc áo dài màu nhạt, vóc người khá gầy gò…”

Gần một trăm võ giả oán giận, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Phương Vỹ Huyền.

Mà lúc này, Phương Vỹ Huyền sớm đã lợi dụng thân pháp rời khỏi đám người, đi đến chân ngọn núi lửa thứ ba.

Truyện Chữ Hay