Sắc mặt Tô Diêu Lăng biến hóa, cau mày nói: “Không phải tôi đã nói sẽ không gặp lại anh ta à?”
“Đàn chị tiếp đãi đã nói như thế với anh ta, nhưng anh ta vốn không để ý tới, cưỡng ép xông tới…” Học trò nữ nói.
Sắc mặt Tô Diêu Lăng khó coi, đứng dậy, lạnh lùng nói: “Hiện tại anh ta đang ở đâu?”
“Ở ngay phòng tiếp khách.
” Học trò nữ đáp.
Tô Diêu Lăng nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, nói: “Anh Huyền, em đi xử lý một ít chuyện trước, rất nhanh sẽ quay về.
”
“Có cần giúp một tay không?” Phương Vỹ Huyền đang lột vỏ khoai tây, ngẩng đầu hỏi.
“Tự em có thể xử lý, anh từ từ ăn.
” Nói xong, Tô Diêu Lăng quay người rời khỏi nhà ăn.
…
Trong phòng khách cung Sương Hàn, một người đàn ông khuôn mặt thô kệch, ăn mặc lộng lẫy đang đĩnh đạc ngồi trên ghế.
Sau lưng của anh ta có hai người đàn ông trung niên đang đứng.
Tô Diêu Lăng đi vào phòng tiếp khách, người đàn ông lập tức đứng dậy, cười nói: “Cung chủ Tô, muốn gặp mặt cô đúng là không dễ.
”
“Anh Hàn Thương Thiết, lần trước tôi đã nói với anh rất rõ ràng, tôi không có hứng thú hợp tác với các người, anh đừng tới tìm tôi nữa.
” Tô Diêu Lăng lạnh lùng nói ra.
Sắc mặt Hàn Thương Thiết không thay đổi, nói: “Cung chủ Tô, đừng nói tuyệt tình như thế.
Hợp tác đều cần thương lượng, chúng ta nói chuyện thêm một lát mới quyết định cũng không muộn.
”
“Cung Sương Hàn sẽ không hợp tác với nhà họ Hàn, mời anh trở về cho.
” Tô Diêu Lăng lạnh lẽo cứng rắn từ chối, không cho Hàn Thương Thiết cơ hội nói chuyện.
Nhìn thấy bộ dáng này của Tô Diêu Lăng, Hàn Thương Thiết hơi híp mắt lại, sau đó lùi một bước, lần nữa ngồi lại trên ghế.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Tô Diêu Lăng, cười nói: “Cung chủ Tô, tôi từ xa đến đây, cô đuổi tôi đi như vậy, chỉ sợ không có tình người rồi?”
Đối với tác phong vô lại của Hàn Thương Thiết, sự lạnh lẽo trong mắt Tô Diêu Lăng càng tăng lên.
“Anh Hàn Thương Thiết, tôi vô cùng tôn trọng nhà họ Hàn, cũng vô cùng tôn trọng anh, tôi hi vọng anh có thể cho chúng tôi chút tôn trọng cuối cùng.
” Tô Diêu Lăng nói.
Hàn Thương Thiết buông tay, mở to hai mắt nói: “Cung chủ Tô, tôi đến tìm cô lần hai, như thế vẫn chưa đủ thể hiện tôn trọng của tôi với cô sao?”
Nhìn diễn xuất của Hàn Thương Thiết, lửa giận trong lòng Tô Diêu Lăng dấy lên.
Nếu như có thể, cô ấy muốn trực tiếp ném Hàn Thương Thiết ra ngoài cửa.
Nhưng cô ấy không thể làm như thế.
Hàn Thương Thiết là cậu hai nhà họ Hàn Hoài Bắc, thân phận cực kỳ tôn quý.
Nếu cô ấy ra tay với Hàn Thương Thiết, tất nhiên nhà họ Hàn sẽ dùng chuyện này làm cái cớ, từ đó ra tay với cung Sương Hàn.
Tô Diêu Lăng là Chưởng môn cung Sương Hàn, tuyệt đối không thể để cung Sương Hàn rơi vào tình huống nguy hiểm.
“Cung chủ Tô, nếu như cô cảm thấy điều kiện không tốt, tôi có thể thêm.
” Hàn Thương Thiết nhìn chằm chằm mặt Tô Diêu Lăng, bên trong ánh mắt hiện ra sự nóng bỏng, nói.
Tô Diêu Lăng hít sâu một hơi, nói: “Tôi tuyên bố lần cuối…”
“Cung chủ Tô, với tình thế trước mắt mà nói, có tông môn nào không muốn gia nhập vào một dòng họ lớn?” Hàn Thương Thiết ngồi dựa vào trên ghế, nhẹ nhàng nói: “Những tông môn như các người, hiện tại khác gì so với những thế lực ngầm bên ngoài kia? Không phải chỉ là tụ tập một đám có thể đánh là đánh sao?”
“Gần nhất rất nhiều tông môn muốn dựa vào nhà họ Hàn chúng tôi, chúng tôi đều không đồng ý.
” Hàn Thương Thiết nói: “Bởi vì nhà họ Hàn chúng tôi cũng không thiếu tông môn phụ thuộc, nhưng tôi tự mình đến tìm cô thỉnh cầu hợp tác, cô biết tại sao không?”
“Bởi vì nhà họ Hàn chúng tôi coi trọng cung Sương Hàn, chúng tôi cảm thấy cung Sương Hàn có tiềm lực.
Nếu như cô đồng ý hợp tác với chúng tôi, ngày sau chúng tôi nghỉ đông có thể cung cấp rất nhiều tài nguyên cho tông môn các người, để các người phát triển lớn mạnh, trở thành tông môn đỉnh cao Hoài Bắc thậm chí toàn bộ Hoa Hạ.
”
Nét mặt Tô Diêu Lăng vẫn lạnh lẽo.
Hai chân Hàn Thương Thiết tréo nguẩy, nhìn Tô Diêu Lăng, bỗng nhiên giọng điệu trở nên lạnh lẽo nói: “Cung chủ Tô, cô phải nhớ kỹ, có thể đây là lần cuối cùng tôi đến gặp cô bàn chuyện hợp tác.
Lần tiếp theo, không chắc đâu.
”
“Lấy tình thế trước mắt giới võ đạo Hoài Bắc, tông môn không tham gia vào võ đạo thế gia, chẳng mấy chốc sẽ bị thôn tính, hoặc là chậm rãi từng bước xâm chiếm.
”
“Tôi tới tìm cô hợp tác, nhưng thật ra là đưa ra cách hay nhất cho cô, đồng thời cũng có thể giữ được cung Sương Hàn.
”
“Nếu như cô lại từ chối nữa, tôi cũng không còn kiên nhẫn.
”
Hàn Thương Thiết nói xong, lần nữa đứng dậy, bên trong ánh mắt đầy lạnh lùng.
Anh ta là cậu hai nhà họ Hàn, tính tình kiêu ngạo.
Cứ bị Tô Diêu Lăng mặt lạnh đối đãi, tất nhiên không chịu đựng nổi.
Nét mặt Tô Diêu Lăng lạnh băng nói: “Anh đang uy hϊếp tôi.
”
“Không tính uy hϊếp, chỉ là trần thuật sự thật mà thôi.
” Hàn Thương Thiết nói xong, bước lên trước hai bước, đi đến chỗ Tô Diêu Lăng.
“Cung chủ Tô, một người phụ nữ như cô chưởng quản tông môn lớn như vậy, cuối cùng cũng sẽ mệt thôi? Cô cần gì phải từ chối ý tốt của tôi chứ?” Hàn Thương Thiết nhếch miệng cười nói, sự dâʍ dê trong ánh mắt bắn ra xung quanh.
Thấy Hàn Thương Thiết không kiêng nể gì như thế, lửa giận trong lòng Tô Diêu Lăng cháy đến cực hạn.
“Cung chủ Tô, so sánh với cung Sương Hàn, thật ra tôi càng có hứng thú với người thật hơn, nếu như cô bằng lòng…” Hàn Thương Thiết lại tiến lên một bước, cách Tô Diêu Lăng không đến nửa mét.
Nhưng vào lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên.
Phương Vỹ Huyền từ ngoài cửa đi tới, tay trái cầm một cue khoai lang, tay phải cầm một củ khoai tây.
“Diêu Lăng, cô chắc chắn không cần hỗ trợ à?” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Tô Diêu Lăng, hỏi.
Sắc mặt Tô Diêu Lăng khó coi, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Anh Huyền, chuyện này em có thể xử lý…”
“Anh tên Hàn Thương Thiết à? Có quan hệ gì với Hàn Minh Lý thế?” Phương Vỹ Huyền nhìn Hàn Thương Thiết, hỏi.
Nghe được Phương Vỹ Huyền nhắc đến ba chữ Hàn Minh Lý này, sắc mặt Hàn Thương Thiết biến hóa.
Hàn Minh Lý là anh cả của anh ta, cũng là người khiến anh ta e ngại nhất nhà họ Hàn.
“Anh biết Hàn Minh Lý, còn dám đứng trước mặt tôi nói chuyện thế à?” Hàn Thương Thiết nhìn Phương Vỹ Huyền, lạnh giọng nói.
Phương Vỹ Huyền sững sờ, nói: “Chẳng lẽ tôi còn phải quỳ xuống hay sao?”
“Anh có thể cút ra ngoài, nơi này không phải chỗ anh nên đến.
” Hàn Thương Thiết cười lạnh nói.
Phương Vỹ Huyền lắc đầu, nói: “Anh bị ngu hả?”
Nghe được câu này, bỗng nhiên sắc mặt Hàn Thương Thiết trở nên lạnh lẽo:
“Anh muốn chết à, vậy tôi sẽ đáp ứng anh.
” Hàn Thương Thiết lạnh giọng nói, đồng thời quay đầu, ra hiệu cho hai cấp dưới sau lưng.
Nhưng vào lúc này, hai chân của anh ta đột nhiên nhấc khỏi mặt đất.
Phương Vỹ Huyền nắm Hàn cổ áo Thương Thiết, nâng anh ta giữa không trung.
“Diêu Lăng, tôi cho cô biết, đối phó với thứ vô lại này, thủ đoạn phải mạnh mẽ cứng rắn một chút.
” Phương Vỹ Huyền nhét nửa củ khoai tây vào trong miệng, nói mơ hồ không rõ.
“Quân khốn nạn! Mau thả tôi xuống!” Sắc mặt Hàn Thương Thiết khó coi, ra sức giãy dụa, muốn giơ chân lên đá Phương Vỹ Huyền.
Nhưng này lúc, một sức mạnh to lớn bao phủ cơ thể anh ta, khiến cho anh ta không cách nào động đậy.
Sắc mặt Hàn Thương Thiết thay đổi.
Tuy nói so với Hàn Minh Lý, tu thiên phú luyện của anh ta không cao lắm, nhưng làm sao cũng có tu vi bán bộ tông sư.
Thế nhưng ở trong tay Phương Vỹ Huyền, anh ta lại không có lực phản kháng chút nào!
Rõ ràng thằng nhóc này chỉ có tu vi cảnh giới tiên thiên!
Hàn Thương Thiết cắn răng, la to với hai tên cấp dưới tu vi tông sư: “Hai người đang làm gì đó? Mau gϊếŧ anh ta cho tôi!”
Hai tên tông sư, lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
“Mau buông cậu hai ra!”
Hai tông sư chợt quát một tiếng, vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền nắm lấy Hàn Thương Thiết, tùy ý quăng ra sau.
Hàn Thương Thiết bay ra ngoài, nặng nề đụng ở trên trụ đá ngoài cửa, phát ra một tiếng vang, ngã trên mặt đất, ôm lưng kêu rên liên hồi.
“Cậu hai!”
Hai tông sư nổi giận gầm lên một tiếng, một người trong đó phóng tới Hàn Thương Thiết, một người khác phóng tới Phương Vỹ Huyền, trong tay lóe lên ánh bạc, xuất hiện một lưỡi đao.
Hàn Thương Thiết bị thương, anh ta có đầy đủ lý do gϊếŧ chết Phương Vỹ Huyền!
Phương Vỹ Huyền mặt không biểu cảm, vỗ ra một chưởng với kẻ vọt tới.
Tông sư này còn chưa kịp chạm đến Phương Vỹ Huy đã đụng phải sức mạnh của trọng kích, bay ngược ra giống như như đạn pháo.
“Ầm!”
Tông sư ngã trên mặt đất ngoài cửa, lăn lộn tầm vài vòng mới dừng lại, miệng đầy máu, không thể ngồi dậy.
Một tông sư khác vừa mới vọt tới trước người Hàn Thương Thiết đã cảm thấy phía sau lưng đau xót.
“A…”
Tông sư này kêu thảm một tiếng, bay nhào về phía trước, cũng ngã ra đất, đúng lúc ngã vào bên cạnh tông sư kia.
Hàn Thương Thiết đang kêu rên không thôi, nhìn thấy tình cảnh như vậy, ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không phát ra được.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền chậm rãi đi lên phía trước, trái tim Hàn Thương Thiết nhảy bịch bịch.
Anh ta chẳng thể nghĩ tới, người trẻ tuổi này bề ngoài bình thường, tu vi chỉ có Tiên Thiên, vậy mà thực lực mạnh mẽ như vậy!
Phương Vỹ Huyền đi đến trước mặt Hàn Thương Thiết, nói: “Hình như nhà họ Hàn các người rất thích nói chuyện hợp tác, trước đó Hàn Minh Lý cũng tới tìm tôi nói chuyện hợp tác, chẳng qua bị tôi từ chối rồi.
”
Sắc mặt Hàn Thương Thiết trắng bệch, run giọng hỏi: “Anh, rốt cuộc anh là ai?”
“Trở về hỏi anh trai anh, sau này đừng đến cung Sương Hàn nữa, nếu không lần sau có thể anh sẽ không ra được.
” Phương Vỹ Huyền nói xong, lần nữa bắt Hàn Thương Thiết lại ném ra ngoài.
…
“Anh Huyền, anh biết Hàn Minh Lý à?” Xử lý xong đám người Hàn Thương Thiết, Tô Diêu Lăng trở lại phòng tiếp khách, nhìn Phương Vỹ Huyền ngồi trên ghế hỏi.
“Xem như có biết đi, nói ra thì con cháu thế gia võ đạo Hoài Bắc này hình như tôi đều đã gặp qua một lần.
” Phương Vỹ Huyền nói.
Trịnh Thanh Huỳnh, Trần Cao Hạc, Hàn Minh Lý.
Ba người này, đều là con cưng của trời đến từ ba dòng họ lớn Hoài Bắc.
Mà không ngoại lệ, Phương Vỹ Huyền đều có quen biết ba người họ.
“Trịnh Thanh Huỳnh, Trịnh gia… Giống như thật lâu không có động tĩnh a.
” Nghĩ đến người này, Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại.
Từ khi lần trước Trịnh gia ba trưởng lão tìm tới nhà bị Phương Vỹ Huyền giải quyết về sau, Trịnh gia bên kia liền lại không có động tác.
Như thế để Phương Vỹ Huyền có chút không nghĩ tới.
Hắn nguyên lai tưởng rằng, Trịnh gia sẽ còn phái mạnh hơn người đưa cho hắn đưa kim đan, kết quả lại là làm hắn thất vọng.
…
Nhà họ Trịnh.
Trịnh Thanh Huỳnh đang đứng trên sân thượng, ngắm nhìn cảnh núi rừng phía xa, bên trong ánh mắt có chút kích động.
Từ khi Tam trưởng lão xảy ra chuyện, nhà họ Trịnh vì phong tỏa tin tức, yên lặng một thời gian rất dài.
Ngay cả Trịnh Thanh Huỳnh, cũng hiếm khi rời khỏi nhà.
Nhưng vừa nãy, gã ta nhận được một tin tức.
Đại trưởng lão xuất quan!
Ông ta thành công đột phá đến cảnh giới Võ Thánh, trở thành cường giả cảnh giới Võ Thánh đầu tiên trong lịch sử nhà họ Trịnh!
Chỉ cần chuyện này truyền đi, địa vị nhà họ Trịnh có thể lại tăng thêm mấy bậc, triệt để ngồi vững trên chiếc ghế võ đạo thế gia số một Hoài Bắc!
Về phần những thù hận kia, cũng nên có tìm hiểu.
Dù cho bất kỳ ai có can đảm khiêu khích người nhà họ Trịnh, đều phải trả giá nặng nề.
“Phương Vỹ Huyền, mày nên trả nợ rồi.
” Bên trong ánh mắt Trịnh Thanh Huỳnh, hiện ra sát ý ngập trời!.