Sở Thiệu Huy nhìn Phương Vỹ Huyền, trên mặt chỉ có hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên gã gặp phải một đối thủ mạnh như Phương Vỹ Huyền!
Vốn không có khả năng kháng cự!
"Mày, rốt cuộc mày là ai?" Sở Thiệu Huy trợn tròn mắt, hỏi.
Phương Vỹ Huyền không trả lời câu hỏi này, chỉ nhìn chiếc nhẫn trên tay Sở Thiệu Huy.
Ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn ngày càng mờ đi.
"Ồ? Sắp hết thời gian sử dụng hả?" Phương Vỹ Huyền hơi sửng sốt.
"Mày đừng hòng cướp nhẫn của tao! Chiếc nhẫn này thuộc về tao! Nó đã nhận chủ rồi! Các người đừng ai mong cướp được nó!" Sở Thiệu Huy lớn tiếng nói.
"Nhận chủ? Chiếc nhẫn không có bất kỳ mối liên hệ nào với hơi thở của mày.
Rõ ràng chiếc nhẫn này vốn không thuộc về mày.
Mày đã lợi dụng nó để làm nhiều chuyện xấu, đúng không?" Phương Vỹ Huyền nói, trên mặt nở một nụ cười nhẹ.
Sở Thiệu Huy tái mặt.
Chiếc nhẫn này đúng là gã nhặt được lúc đi dạo phố.
Kể từ khi biết năng lực của chiếc nhẫn, gã đã lợi dụng năng lực này để làm ra nhiều việc có lợi cho mình.
Giết người, cướp của, đùa bỡn đàn bà...
Gã làm ra rất nhiều chuyện, hơn nữa còn cảm thấy vui thích khi làm những điều đó.
Những tưởng sau khi có chiếc nhẫn trong tay, gã sẽ trở thành người được trời chọn, trên đời không có sự ràng buộc, không có đối thủ.
Cái gì mà cao thủ, con nhà giàu, đứng trước mặt gã chẳng là cái cóc khô gì!
Đối với đàn bà, chỉ cần sử dụng năng lực của chiếc nhẫn, là dễ dàng có được trong tay!
Không ngờ, Phương Vỹ Huyền đột nhiên xuất hiện, đã có thể ung dung trừng phạt gã.
Phương Vỹ Huyền vươn tay ra, bắt lấy tay phải của Sở Thiệu Huy.
Sau đó, anh tháo chiếc nhẫn kia xuống.
Sở Thiệu Huy mặt cắt không còn một giọt máu, nói không nên lời.
Tiêu rồi, lần này tiêu đời rồi!
Mất đi chiếc nhẫn, gã sẽ chẳng khác gì một tên vô dụng!
Phương Vỹ Huyền không để ý đến Sở Thiệu Huy, cầm chiếc nhẫn trong tay, cẩn thận quan sát.
Chiếc nhẫn đã hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền có thể thấy rõ hoa văn kỳ quái trên mặt nhẫn.
Những hoa văn này rất phức tạp, không tuân theo quy luật.
Phương Vỹ Huyền cau mày một lúc rồi từ bỏ.
Lúc này chiếc nhẫn đã hoàn toàn mờ đi, biến thành một chiếc nhẫn bình thường màu vàng sẫm.
Muốn biết điều kỳ diệu bên trong nó thì phải khôi phục lại trạng thái phát sáng như trước.
"Phải làm thế nào mới kích hoạt được chiếc nhẫn?" Phương Vỹ Huyền nhìn Sở Thiệu Huy, hỏi.
"Trả nhẫn lại cho tao! Nó đã nhận chủ, trừ tao ra, không ai có thể sử dụng được! Chỉ cần mày trả lại tao, tao sẽ cho mày một số tiền lớn! Cho mày..." Sở Thiệu Huy nói lớn.
"Bộp!"
Phương Vỹ Huyền tát lên mặt gã, khiến Sở Thiệu Huy ngã quay xuống đất.
Sở Thiệu Huy rên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy máu tươi.
"Làm sao để kích hoạt?" Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói.
Tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của Phương Vỹ Huyền, Sở Thiệu Huy giật mình.
Gã biết, nếu gã không nói, Phương Vỹ Huyền sẽ giết chết gã.
"Phải, phải hấp thụ âm khí." Sở Thiệu Huy run giọng nói.
"Hấp thụ âm khí? Hấp thụ bằng cách nào?" Phương Vỹ Huyền cau mày hỏi.
"Đeo nó rồi ngủ với phụ nữ..." Sở Thiệu Huy nói.
Phương Vỹ Huyền cau mày.
Anh biết cách đúng chắc chắn không phải như vậy.
Nhưng anh cũng không vội.
Phương Vỹ Huyền nhìn xung quanh, lúc này vẫn rất yên tĩnh.
Nhưng tiếng động vừa rồi hẳn đã ảnh hưởng tới người phía trên.
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
Vẫn nên rời đi trước.
Phương Vỹ Huyền xoay người, định bỏ đi.
"Xin anh, trả lại nhẫn cho tôi, không có nó tôi thật sự không sống được..." Sở Thiệu Huy thấy Phương Vỹ Huyền rời đi, sụp đổ khóc lóc nói.
"Ầm!"
Phương Vỹ Huyền đạp một cước, đá bay Sở Thiệu Huy ra ngoài, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Sau đó, Phương Vỹ Huyền nhìn vào trong xe, sắc mặt hơi thay đổi.
Lúc này, hai dây váy của Liễu Tiên San đều bị kéo xuống, lộ ra một khoảng lớn tuyết trắng.
Cả người Liễu Tiên San không thể nhúc nhích, chỉ có con ngươi là di chuyển được.
Phương Vỹ Huyền biết cô ta bị khống chế bởi năng lượng do chiếc nhẫn giải phóng ra.
Trên đầu ngón tay chợt lóe sáng.
Nguồn năng lượng trong cơ thể Liễu Tiên San lập tức bị loại bỏ.
Liễu Tiên San đột nhiên cảm thấy tứ chi khôi phục lại tri giác.
Nhưng lúc này, cô ta không quan tâm những chuyện khác.
Cô ta chỉ quan tâm đến chiếc nhẫn trong tay Phương Vỹ Huyền!
Cô ta đã chứng kiến toàn bộ màn giao chiến vừa rồi giữa Phương Vỹ Huyền và Sở Thiệu Huy.
"Nhiệm vụ hoàn thành!" Liễu Tiên San vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nói.
Chỉ cần giao chiếc nhẫn này cho người thuê, cô ta có thể kiếm được một khoản thù lao kếch xù!
Liễu Tiên San đưa bàn tay trắng nõn, mịn màng của mình ra, tỏ ý muốn Phương Vỹ Huyền đưa chiếc nhẫn cho cô ta.
"Làm gì vậy?" Phương Vỹ Huyền cau mày hỏi.
"Đưa chiếc nhẫn cho tôi! Tôi phải giao nó cho người thuê." Đôi mắt đẹp của Liễu Tiên San mở to, cô ta nói như chuyện đương nhiên.
Phương Vỹ Huyền cau mày, nói: "Sao tôi phải đưa chiếc nhẫn cho cô? Chiếc nhẫn này là tôi lấy từ tay Sở Thiệu Huy, bây giờ đương nhiên là nó thuộc về tôi."
Mặt Liễu Tiên San biến sắc, cô ta nói: "Chúng ta đã nói rõ ràng, cậu chỉ phụ trách hỗ trợ tôi..."
"Đúng, tôi phụ trách hỗ trợ cô.
Nhưng cô thì sao? Hình như tôi thấy cô ngồi ở ghế phụ suốt, có làm gì đâu?" Phương Vỹ Huyền nói.
"Tôi, cậu...!tôi mặc kệ! Cậu phải đưa chiếc nhẫn cho tôi!" Liễu Tiên San không nói lại Phương Vỹ Huyền, giận đến tái mặt.
"Liễu Tiên San, hình như cô quên mất một số chuyện." Giọng Phương Vỹ Huyền đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Nghe ra ý thăm dò của Phương Vỹ Huyền, lòng Liễu Tiên San nảy lên một cái, nhớ tới nỗi đau khổ khi hồn phách bị giằng xé.
"Cậu..." Liễu Tiên San tái mặt, không nói nên lời.
"Tóm lại, trước tiên rời khỏi đây đã." Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói, đồng thời, nhìn nửa người trên của Liễu Tiên San một cái, nói: "Đúng rồi, nhớ kéo áo lên."
Liễu Tiên San hơi sửng sốt, cúi đầu xuống, hét lên một tiếng, lập tức che đi.
Mà lúc này, Phương Vỹ Huyền đã xoay người rời đi.
...
Trên chiếc BMW cỡ nhỏ, Liễu Tiên San đang lái xe, gò má ửng đỏ, hơi nóng lên.
Nhớ lại chuyện vừa rồi dưới hầm để xe, Liễu Tiên San lại thấy xấu hổ.
Khi nghĩ đến chiếc nhẫn, trong lòng Liễu Tiên San càng thêm khó chịu.
"Phương Vỹ Huyền, đưa chiếc nhẫn cho tôi đi...!dù sao cậu cầm cũng chẳng để làm gì." Liễu Tiên San nhìn Phương Vỹ Huyền, nói bằng giọng van nài.
"Sau khi nghiên cứu xong, đương nhiên có thể đưa cho cô, nhưng có thể tôi sẽ cần nhiều thập kỷ để nghiên cứu." Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.
Liễu Tiên San lập tức xụ mặt xuống.
"Phương Vỹ Huyền, cậu có biết chiếc nhẫn này có thể đổi được bao nhiêu tiền không?" Liễu Tiên San nôn nóng đến mức giậm chân thình thịch, nói: "Có thể đổi được năm mươi triệu! Chỉ cần cậu đưa chiếc nhẫn cho tôi, sau khi giao cho người thuê, lập tức có thể đổi lấy năm mươi triệu! Tôi có thể chia cho cậu năm triệu! Không, mười triệu!"
Năm mươi triệu?
Rõ ràng người thuê bên kia biết năng lực của chiếc nhẫn.
Nhưng, năm mươi triệu thì quá rẻ.
Nếu chiếc nhẫn này rơi vào tay một cao thủ cảnh giới Tông Sư, thì ít nhất có thể giúp thực lực của người này tăng lên một bậc
Phương Vỹ Huyền nhìn Liễu Tiên San, hỏi: "Cô có biết chủ nhân cũ của cô có thân phận gì không?"
"Thân phận của chủ nhân cũ? Không biết, bên kia che dấu giấu thân phận." Liễu Tiên San lắc đầu nói.
Cô ta nhìn Phương Vỹ Huyền, vẫn muốn tiếp tục thuyết phục.
Ngay sau đó, điện thoại của cô ta đổ chuông.
Nhìn lướt qua dãy số, vẻ mặt Liễu Tiên San hơi thay đổi, cô ta nói: "Người thuê gọi."
"Cô cứ nói nhiệm vụ thất bại là được." Phương Vỹ Huyền nói.
Liễu Tiên San nghiến răng tức giận, nhưng không còn cách nào khác, đành phải nghe điện thoại.
"Alo." Liễu Tiên San nói.
"Đã lấy được nhẫn chưa?" Bên kia là giọng của một người trẻ.
"...!Xin lỗi, tôi đã thất bại." Liễu Tiên San nhìn Phương Vỹ Huyền đầy phẫn uất, nói.
Lúc cô nói ra lời này đồng nghĩa với việc buông tha năm mươi triệu tiền mặt.
Rõ ràng chiếc nhẫn ở trong tay người bên cạnh nhưng cô vẫn không thể nói ra!
Thật bực bội!
Liễu Tiên San tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng.
Sau khi nghe được những lời của Liễu Tiên San, bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Sự hợp tác giữa chúng ta đã kết thúc."
Nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Liễu Tiên San run rẩy đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Phương Vỹ Huyền bên cạnh, chỉ ước có thể nhào tới cào rách mặt Phương Vỹ Huyền!
Tất nhiên cô ta chỉ dám nghĩ thôi chứ không dám làm.
...
Ngay lúc này, trong phòng làm việc của một biệt thự cách xa trăm km.
Trần Cao Hạc mặc đồ đen ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, để điện thoại xuống, đứng lên, ánh mắt sắc bén.
"Quên đi, tự mình đi một chuyến vậy."
Để tránh cho một số người trong dòng họ biết được sự tồn tại của chiếc nhẫn, Trần Cao Hạc không phái người dưới đi, mà tìm một lính đánh thuê giúp anh ta lấy chiếc nhẫn.
Không ngờ, tên lính đánh thuê này lại thất bại.
Chiếc nhẫn đó rất quan trọng.
Nếu lính đánh thuê không lấy được, vậy Trần Cao Hạc đành phải tự ra tay.
Trần Cao Hạc đi tới bên cửa sổ, giơ tay phải lên, nhìn hai chiếc nhẫn ở ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải.
Hai chiếc nhẫn giống y chiếc nhẫn mà Phương Vỹ Huyền lấy từ tay Sở Thiệu Huy!
Điểm khác biệt duy nhất là hai chiếc nhẫn trên tay Trần Cao Hạc có màu đen và màu bạc.
Còn chiếc trong tay Phương Vỹ Huyền là màu vàng sẫm.
"Còn thiếu một chiếc nhẫn cuối cùng là mình có thể thu thập đủ ba linh giới từng gây chấn động giới tu tiên." Ánh mắt Trần Cao Hạc lạnh như băng, tay phải nắm chặt.
Lúc này, hai chiếc nhẫn trên tay phải của anh ta đồng thời tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt..