Sau khi kết thúc cuộc gọi với Đường Thanh Hiền, Phương Vỹ Huyền lại gọi điện thoại cho Vương Duyên Tú, nói với bà ấy anh phải đi xa nhà một chuyến, có lẽ phải mấy ngày sau mới về.
Vương Duyên Tú cho rằng Phương Vỹ Huyền hẹn bạn học đi du lịch tốt nghiệp, nên không hỏi nhiều.
Lúc sau, Phương Vỹ Huyền đã ra khỏi khu chung cư Lệ Giang, ngồi trên tàu cao tốc đi Hoài Bắc Nam Đô.
…
Quân đội Giang Nam, khu tập thể bộ đội.
Hạ Kiều Y đỡ Mộ Linh Băng và Vương Mộc Thụ bị thương hôn mê vào bệnh viện quân khu, sau đó đi về phía khu tập thể.
Hạ Tư Không kết thúc cuộc họp về nhà nhìn thấy Hạ Kiều Y, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Kiều Y, sao cháu lại về đây?”
Hạ Kiều Y là tổ trưởng tổ tình báo, địa điểm làm việc ở Kinh Thành, nếu không có chuyện gì gấp gáp thì cô ấy rất ít khi về đây.
“Vì cẩn xử lý một ít việc công nên hai ngày trước cháu đã đến Giang Nam.
Kết quả trùng hợp cháu lại gặp được một chuyện lớn khác.” Vẻ mặt Hạ Kiều Y có hơi bất lực, nói.
“Làm sao vậy?” Hạ Tư Không nhíu mày hỏi.
Hạ Kiều Y hít sâu một hơi, kể chuyện Phương Vỹ Huyền đánh bị thương hai người giữ trật tự cho Hạ Tư Không.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Hạ Tư Không cực kỳ nặng nề.
Thế giới bình thường, thậm chí là giới võ đạo rất ít thông tin về tổ chức Những Người Giữ Trật Tự, số người biết về nó cực kỳ ít ỏi.
Mặc dù là Đại soái quân khu, ông ấy cũng biết rất ít về tổ chức này, chỉ từng nghe nói về tên gọi và tác phong làm việc của họ, nhưng chưa bao giờ thật sự tiếp xúc.
“Những Người Giữ Trật Tự vốn được thành lập dựa để xử lý những võ giả không tuân thủ theo quy tắc… Đai sư Phương đánh trọng thương hai người giữ trật tự, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.” Tâm trạng Hạ Tư Không trở nên nặng nề.
“Đúng vậy, nhưng đây xung đột không thể nào tránh khỏi.” Hạ Kiều Y nhíu mày, nói: “Phương Vỹ Huyền đã bị Những Người Giữ Trật Tự chú ý từ sớm, nguyên nhân hai bên xảy ra xung đột là bởi vì hai người giữ trật tự kia muốn bắt Phương Vỹ Huyền…”
“Đã đến mức bắt giữ rồi sao… Cháu nghĩ, họ theo dõi đại sư Phương từ khi nào?” Hạ Tư Không nhìn về phía Hạ Kiều Y, nghi ngờ nói.
“Rất có thể là từ trận chiến ở hồ Nguyệt Tâm, trận chiến ấy quá chấn động.” Hạ Kiều Y nói.
“Nhưng trận chiến ấy, Phương Vỹ Huyền giao đấu với Cổ Úy Sênh cảnh giới võ tôn, hai người đều là võ giả, chắc là không trái với quy tắc đâu?” Hạ Tư Không nhíu mày nói.
Hạ Kiều Y lắc đầu, vẻ mặt rất kỳ lạ, nói: “Đó chỉ là bắt đầu thôi.
Theo cháu được biệt, hai tháng gần đây Phương Vỹ Huyền đã ra tay ở nơi công cộng mấy lần, đã gây ra thiệt hại nặng nề cho cơ sở vật chất công cộng.”
“Cháu vừa nhận được tính báo, chỉ tối hôm qua, Phương Vỹ Huyền chiến đấu với một người phụ nữ, đập núi Cửu Sơn thành một cái hang sâu, đoạn đường đua kia cũng đã bị phá hỏng.”
Hạ Tư Không im lặng trong chốc lát, hỏi: “Tình hình hai người giữ trật tự kia thế nào?”
“Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương trên người không nhẹ.
Trong đó xương má trái người nam bị vỡ nát, não chấn động nặng nề… Mà người phụ nữ thì bị gãy xương mũi, tay chân đều có vết thương nặng nhẹ khác nhau.” Hạ Kiều Y nói.
Vẻ mặt Hạ Tư Không đầy nặng nề, gật đầu, ông ta không nói gì như đang suy nghĩ gì đó.
Hạ Kiều Y im lặng nhìn Hạ Tư Không.
Cô ấy kể chuyện này cho Hạ Tư Không là đang chờ ông ta đưa ra quyết định.
Sau một lúc im lặng, Hạ Tư Không nói với vệ binh đứng phía sau: “Lấy điện thoại di động cá nhân của tôi đến đây.”
Một lát sau, Hạ Tư Không cầm một chiếc điện thoại di động kiểu cũ, mở danh bạ tìm được một dãy số, gọi vào.
Vài phút lúc sau, Hạ Tư Không ngắt cuộc gọi, sắc mặt có hơi khó nhìn.
Bên phía Những Người Giữ Trật Tự đã biết tình trạng của Mộ Linh Băng và Vương Mộc Thụ.
Đối với Phương Vỹ Huyền, thái độ đối phương cực kỳ kiên quyết.
“Phương Vỹ Huyền không chỉ liên tục làm trái với quy tắc của võ giả, thậm chí còn đánh hai người giữ trật tự cấp ba sao của chúng tôi bị thương! Hai tội danh này đủ để chúng tôi thi hành bắt giữ anh ta!”
“Còn lập trường của quân khu Giang Nam các ông, chúng tôi chẳng thèm quan tâm.
Tổ chức Những Người Giữ Trật Tự chúng tôi là tổ chức độc lập, không lệ thuộc vào bất kỳ bộ phận nào, làm việc không cần phải nhìn sắc mặt của ai cả.
Quân khu Giang Nam các ông không có quyền can thiệp vào bất kỳ hành động nào của chúng tôi.”
“Tôi đã nói, sau này chúng tôi sẽ không dừng hành động bắt giữ Phương Vỹ Huyền, nếu quân khu Giang Nam các ông một hai phải nhúng tay, chúng tôi sẽ không nhân nhượng!”
“Phương Vỹ Huyền nhất định phải trả giá đắt!”
Trong lúc nói chuyện, Hạ Tư Không đã xếp cho Phương Vỹ Huyền một quân hàm, cho anh một chỗ dựa trong quân đội.
Nhưng bên phía Những Người Giữ Trật Tự kia vốn không để bị dắt mũi, ngược lại cách nói năng càng lúc càng cứng rắn.
“Tổ chức Những Người Giữ Trật Tự này đúng là quá kiêu căng.” Hạ Tư Không thở dài, lắc đầu nói.
Lúc này, bên ngoài sân, Hạ Tuyết Nhan nổi giận đùng đùng đi vào trong.
“Ông nội, cháu đã nghe hết những lời vừa rồi của ông rồi! Ông cần gì phải ăn nói khép nép vì Phương Vỹ Huyền như vậy chứ?”
Hạ Tuyết Nhan tức giận đến mức mặt mày trắng bệch, đi đến trước mặt Hạ Tư Không.
Hạ Tư Không nhìn Hạ Tuyết Nhan, nhíu mày nói: “Tuyết Nhan, đại sư Phương đã giúp đỡ cho quân khu Giang Nam chúng ta, giành lấy vị trí số một trong trận thi đấu của các quân khu bốn năm một lần, ơn tình như vậy chúng ta có thể dùng cái gì để trả lại?”
“Cũng đâu phải chúng ta trắng trợn đòi anh ta giúp đỡ! Chúng ta có trả thù lao mà!” Hạ Tuyết Nhan tức giận nói.
“Thù lao? Sau đó đại sư Phương không lấy nội đan yêu thú nữa, chỉ cần chúng ta sưu tầm tin tức tình báo thôi.” Hạ Tư Không nói.
“Vậy thì sao! Đó cũng được coi như là thù lao mà!” Hạ Tuyết Nhan nói với giọng đầy bất mãn: “Phương Vỹ Huyền phạm phải sai lầm lớn như vậy là do tự anh ta gây ra, không liên quan gì đến chúng ta!”
“Hỗn láo!”
Hạ Tư Không sầm mặt, gầm lên một tiếng làm Hạ Tuyết Nhan sợ tới mức giật bắn cả mình.
Nhìn thấy vẻ mặt sầm sì của Hạ Tư Không, Hạ Tuyết Nhan biết ông ta đã thật sự tức giận.
“Đại sư Phương giúp đỡ chúng ta giành được danh hiệu số một, đây không chỉ là vinh dự, mà còn là lợi ích rất lớn! Danh hiệu quân khu số một có thể giúp quân khu chúng ta có được rất nhiều tài nguyên! Có tác dụng rất lớn trong việc phát triển quân khu bốn năm tiếp theo!”
“Không những thế, đại sư Phương còn dạy chúng ta một bộ thể thuật, bộ thể thuật này có tác dụng mạnh thế nào những đội viên trong đội Tấn Long đều biết! Bây giờ, ông đã mở rộng bộ thể thuật này ở cả quân khu, ông tin sẽ thấy được hiệu quả rất nhanh.”
“Với ân tình như vậy, cháu cho rằng chỉ với hai tin tình báo là có thể đổi được sao?” Sắc mặt Hạ Tư Không tối sầm, quở mắng.
Hạ Tuyết Nhan cúi đầu, nói không thành lời.
“Ông thường xuyên dạy dỗ các cháu phải là người biết báo đáp, phải biết đền ơn đáp nghĩa, nhất là khi họ đã vươn tay giúp đỡ mình trong lúc mình gặp khó khăn.” Sắc mặt Hạ Tư Không hơi hòa hoãn lại, nói: “Đối với quân khu Giang Nam chúng ta mà nói, đại sư Phương chính là một ân nhân.”
Những lời Hạ Tư Không nói ra đều là lời thật lòng.
Nếu không có Phương Vỹ Huyền, lần này quân khu Giang Nam bọn họ là quân khu có thực lực kém nhất, tất nhiên chỉ có thể giành được vị trí số một từ dưới đêm lên, bị mọi người cười nhạo.
Hạ Tuyết Nhan có thể không thích Phương Vỹ Huyền, nhưng không thể vong ân phụ nghĩa.
Sau khi Hạ Tuyết Nhan bị mắng vài câu đã quay người đi thẳng ra ngoài.
Hạ Kiều Y nhìn cô ấy một cái, khẽ than thở một tiếng.
Trong ba chị em các cô, người có tính cách không chín chắn không phải là Hạ Vi Vãn nhỏ tuổi nhất, mà là Hạ Tuyết Nhan.
“Đừng để ý đến nó.” Hạ Tư Không nói.
“Thái độ của Những Người Giữ Trật Tự kiên quyết như thế… Ông đinh làm thế nào?” Hạ Kiều Y nhíu mày hỏi.
“… Không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể làm được nhiêu đó.
Sau này chỉ có thể cố hết sức cung cấp thêm tình báo về Những Người Giữ Trật Tự cho đại sư Phương, nhắc nhở cậu ta phải cẩn thận.” Giọng nói của Hạ Tư Không rất nặng nề: “Với thực lực của đại sư Phương, Những Người Giữ Trật Tự muốn bắt cậu ấy tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.”
Hạ Kiều Y gật gật đầu.
“Đúng rồi, cháu có tình báo về nhà họ Tiêu không?” Lúc này, đột nhiên Hạ Tư Không nhớ ra điều gì đó, hỏi.
Hạ Kiều Y lắc đầu, nói: “Không có tình báo gì đặc biệt.”
“Vậy thì đúng là kỳ lạ quá… Từ sau khi chuyện Tiêu Bắc Thạnh bị thương nặng truyền ra, gần như qua một đêm, cả nhà họ Tiêu đột nhiên trở nên bình tĩnh, im lặng không một tiếng động.” Hạ Tư Không nhíu mày nói.
Ban đầu ông ta vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần gánh chịu lửa giận của nhà họ Tiêu thay Phương Vỹ Huyền, nhưng không ngờ rằng nhà họ Tiêu lại chẳng tìm đến!
Ông ta thu được một ít tin tức, nghe nói Tiêu Bắc Thanh đã hoàn toàn khỏe lại, cánh tay trái đã lành lại, trước mắt đang bế quan tu luyện.
Nhưng với ấn tượng về nhà họ Tiêu của Hạ Tư Không, thì cho dù Tiêu Bắc Thanh có khỏe lại, họ cũng không thể ngậm bồ hòn làm ngọt mới đúng.
Nhưng nhà họ Tiêu lại cực kỳ yên tĩnh, không hề có hành động nào.
Bất thường như vậy ngược lại làm Hạ Tư Không cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cháu sẽ tiếp tục lưu ý hành động nhà họ Tiêu, có tin gì cháu sẽ báo cho ông ngay.” Hạ Kiều Y nói.
‘Ừm.” Hạ Tư Không khẽ gật đầu.
…
Ngồi trên tàu cao tốc khoảng chừng ba tiếng rưỡi, Phương Vỹ Huyền đã đến Hoài Bắc Nam Đô..