Hoài Bắc, nhà họ Trịnh.
Người đứng đầu của nhà họ Trịnh, Trịnh Quang Điển, đang đi tới đi lui trong phòng sách.
Trịnh Thanh Huỳnh ngồi trên sofa bên cạnh, hỏi: “Cha, tình huống thế nào rồi?”
Sau khi Trịnh Quang Điển nhận được một cuộc điện thoại thì trông có vẻ lo lắng không yên, cứ đi qua đi lại trong phòng sách miết.
“Ba vị hộ pháp vừa thông báo với cha, Phương Vỹ Huyền đã xuất hiện rồi.” Trịnh Quang Điển nói.
“Cuối cùng tên đó cũng xuất hiện rồi?” Ánh mắt của Trịnh Thanh Huỳnh trở nên lạnh lẽo, nói.
Sau trận chiến với Cổ Uý Sênh tại hồ Nguyệt Tâm, Phương Vỹ Huyền cứ như bốc hơi khỏi thế gian, có không ít người muốn tìm anh nhưng không thể nào tìm được.
Nhà họ Trịnh phái người ra ngoài thu thập tình báo, biết rằng Phương Vỹ Huyền từng xuất hiện ở núi Bạch Xuyên và đã từng xảy ra tranh chấp với đám người Trần Cao Hạc, sau đó thì biến mất không thấy nữa.
Trịnh Quang Điển đã từng nghi ngờ Phương Vỹ Huyền đã bị Trần Cao Hạc giết chết.
Nói tóm lại, sau khi Phương Vỹ Huyền mất tích, kế hoạch bắt sống Phương Vỹ Huyền của Trịnh Quang Điển vì vậy mà bị gác lại.
Ba vị hộ pháp được phái ra ngoài cũng chờ ở Giang Nam ròng rã ba tuần.
Vốn dĩ Trịnh Quang Điển đã định gọi ba vị hộ pháp trở về, nhưng thật không ngờ, hôm nay lại có tin tức Phương Vỹ Huyền xuất hiện!
“Cha, nếu Phương Vỹ Huyền đã xuất hiện, vậy cứ tiến hành theo kế hoạch mà cha đã vạch ra lúc trước chẳng phải đã được rồi sao? Cha còn lo lắng gì nữa?” Trịnh Thanh Huỳnh hỏi.
“Lo lắng!” Trịnh Quang Điển hơi sững lại, cười nói: “Cha nào có lo lắng, chỉ là cha hơi kích động thôi.”
“Cha đã căn dặn ba vị hộ pháp làm theo kế hoạch.
Bọn họ sẽ quan sát hành tung của Phương Vỹ Huyền và đặt trước Áp Linh trận, chờ đến khi Phương Vỹ Huyền bước đến chỗ đó một lần nữa sẽ khởi động Áp Linh trận, bắt sống Phương Vỹ Huyền.”
Trịnh Thanh Huỳnh gật đầu, lại nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Cha, Áp Linh trận… Thật sự có thể áp chế Phương Vỹ Huyền sao?”
Nhớ đến cảnh tượng Phương Vỹ Huyền chiến đấu với Cổ Uý Sênh, trong mắt Trịnh Thanh Huỳnh vẫn hiện lên vẻ sợ hãi.
Phương Vỹ Huyền có thể đánh thắng Võ Tôn một cách nhẹ nhàng như thế, thực lực của anh tuyệt đối không thể xem thường được.
“Chỉ cần là võ giả tu luyện chân khí thì không thể không bị trần Áp Linh áp chế.” Trịnh Quang Điển đứng chắp tay, trưng ra vẻ mặt tự tin, nói: “Đây là trận pháp mạnh nhất của một vị cao nhân năm xưa đã để lại cho nhà họ Trịnh chúng ta.”
Trịnh Quang Điển thấy vẻ mặt của Trịnh Thanh Huỳnh vẫn còn chần chừ nghi ngờ thì nói: “Thanh Huỳnh, một người võ giả, điều quan trọng nhất là gì?”
Trịnh Thanh Trần suy nghĩ rồi trả lời: “Chân khí.”
“Không sai, mạnh mẽ như Võ Tôn cũng cần có sự gia trì của chân khí mới có thể phát huy thực lực của mình.
Nếu không thì cũng chỉ là một người thường có thể chất mạnh hơn người khác mà thôi.”
“Mà trận Áp Linh có thể rút sạch chân khí của võ giả đứng trong pháp trận ngay tức thì!” Trịnh Quang Điển cười nhẹ, nói: “Phương Vỹ Huyền sau khi mất đi chân khí sẽ giống như một con hổ không có móng vuốt.
Ba vị hộ pháp chúng ta phái đi đều là cường giả cảnh giới Tông Sư, có thể bắt được tên đó một cách dễ dàng.”
“Nhưng mà, cha… Phương Vỹ Huyền không giống với những võ giả thông thường, hơi thở tu vi của tên đó chỉ có Tiên Thiên…” Trịnh Thanh Huỳnh nói.
“Kia có lẽ chỉ là một loại pháp thuật che mắt! Phương Vỹ Huyền có thể đánh bại Võ Tôn, tu vi thực sự của tên đó tuyệt đối không thể dưới Võ Tôn được!”
“Trước khi Cổ Uý Sênh chết đi cũng từng nói, Phương Vỹ Huyền có thể hấp thu tu vi của người khác! Kiểu tu luyện tà đạo như tên đó có thể nắm được pháp thuật che mắt như vậy cũng là chuyện bình thường.
“Tóm lại, chỉ cần là võ giả đều sẽ không thể rời xa chân khí.
Trận Áp Linh là vũ khí tất sát của nhà họ Trịnh chúng ta, tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ sót gì đâu, con hãy yên tâm đi.” Trịnh Quang Điển mỉm cười.
…
Sau khi tan học, Phương Vỹ Huyền về thẳng khu chung cư Lệ Giang.
Trong quá trình đi thang máy, anh đã cảm nhận được một luồng khí lạnh như băng truyền đến từ trên lầu.
Vị trí rất rõ ràng, là nhà của anh.
Lẽ nào… Lại có sát thủ tìm tới nữa!?
Phương Vỹ Huyền hơi đổi sắc mặt, cửa thang máy vừa mở ra đã bước nhanh ra ngoài.
Mở cửa nhà ra, Phương Vỹ Huyền lại nhìn thấy một bóng lưng đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt hơi đổi.
Mái tóc xanh lam ấy…
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Diêu Lăng quay đầu lại, nhìn thấy Phương Vỹ Huyền.
Ánh mắt của hai người chạm nhau trên không trung.
Phương Vỹ Huyền mỉm cười, Tô Diêu Lăng lại đỏ bừng hốc mắt.
Hai mươi hai năm rồi, đã hai mươi hai năm ròng rã!
Trong hai mươi hai năm này, gần như mỗi ngày Tô Diêu Lăng đều nhớ đến bóng hình của Phương Vỹ Huyền.
Cô ấy muốn gặp lại Phương Vỹ Huyền biết bao nhiêu.
Giờ đây thật sự đã gặp được rồi.
Chuyện này khiến cô ấy nảy sinh một cảm giác không chân thật.
Phương Vỹ Huyền đã nhìn thấy Tô Diêu Lăng từ hôm qua, lúc này gặp lại, trong lòng cũng không có kích động quá lớn.
Chỉ có điều, anh không ngờ Tô Diêu Lăng tìm đến anh nhanh như vậy.
“Anh Phương Vỹ Huyền, anh trở về rồi, hai chị này chờ anh lâu lắm rồi đó.” Vu Ánh Hà bước lên, nói.
Phương Vỹ Huyền sờ đầu Vu Ánh Hà, bước đến sofa trong phòng khách.
Thấy Phương Vỹ Huyền sờ đầu Vu Ánh Hà, trái tim của Tô Diêu Lăng run lên.
Năm đó, khi cô ấy chỉ mới sáu bảy tuổi, Phương Vỹ Huyền cũng thường sờ đầu cô ấy như vậy.
Phương Vỹ Huyền ngồi xuống sofa, nhìn hai người phụ nữ trước mặt.
Sau khi Phương Vỹ Huyền xuất hiện thì sắc mặt Liễu Tiên San không được tự nhiên cho lắm.
Vốn dĩ cô ta tưởng rằng cô muốn giúp cô ta xử Phương Vỹ Huyền, ai ngờ lại đến nhà Phương Vỹ Huyền uống trà!
Tô Diêu Lăng vẫn ngây ngốc nhìn Phương Vỹ Huyền, mãi không lên tiếng.
Hoá ra trước đây anh không nói điêu, anh thật sự sẽ không già đi…
“Chuyện tôi nhờ cô làm giúp, cô đã làm chưa?” Phương Vỹ Huyền nhìn Liễu Tiên San, hỏi.
Liễu Tiên San run rẩy, nói: “Tôi, tôi vẫn chưa…”
Nói rồi, Liễu Tiên San nhìn sang Tô Diêu Lăng bên cạnh định cầu cứu.
Nhưng Tô Diêu Lăng hoàn toàn không để ý đến cô ta mà vẫn cứ nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền.
Chuyện này khiến Liễu Tiên San khiếp sợ đến ngốc luôn.
Trong lòng cô ta, người cô lạnh lùng cao quý không gì sánh được này sao lại đột nhiên trở nên như vậy?
Phương Vỹ Huyền vừa xuất hiện là cô ấy đã một mực nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, ánh mắt còn có chút…tình cảm dạt dào?
Lúc bình thường, cô ghét đàn ông nhất đấy!
Càng huống chi, Phương Vỹ Huyền này trông cũng đâu có đẹp trai, có gì hay mà nhìn chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô không chỉ nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền mà còn rơi nước mắt nữa?
Liễu Tiên San đã tu luyện ở cung Sương Hàn được năm năm rồi, vẫn chưa từng thấy Tô Diêu Lăng lộ ra biểu cảm này bao giờ!
Vu Ánh Hà đang đứng rót trà mở một bên cũng cảm nhận được cảm xúc khác thường của Tô Diêu Lăng, hơi cắn môi.
Bên cạnh anh Phương Vỹ Huyền vẫn luôn có những cô gái xinh đẹp như vậy sao?
“Anh… Những năm qua sống có tốt không?” Tô Diêu Lăng nhẹ giọng hỏi.
“Vẫn ổn, đặc biệt là năm nay, sống cực kỳ tốt.” Phương Vỹ Huyền đáp đúng như thật.
Năm nay anh đột phá một trăm tầng liên tiếp, tiến thêm một bước lớn đến tầng một vạn Luyện Khí Kỳ, sao có thể nói không tốt được?
“Anh sống rất tốt… Vậy thì quá tốt rồi.” Tô Diêu Lăng rũ mi, nhẹ giọng nói.
Liên Tiên San ngồi một bên nghe cuộc trò chuyện của hai người, đôi mắt trừng càng lớn.
Thì ra cô quen với Phương Vỹ Huyền từ lâu rồi?
Hơn nữa, nghe lời của cô, có vẻ như cô có một loại tình cảm khác đối với Phương Vỹ Huyền…
Đối với Liễu Tiên San mà nói, chuyện này quả thật là kinh động lòng người.
Người cô chán ghét đàn ông nhất, lúc nào cũng dặn dò bọn họ tránh xa lũ đàn ông ra, vậy mà có thể đối với…
Liễu Tiên San không dám nghĩ tiếp nữa.
Sự thay đổi trên khuôn mặt của Liễu Tiên San luôn được Phương Vỹ Huyền đặt vào trong mắt.
“Chúng ra ra ngoài dạo một chút đi, ngồi ở đây bức bối quá.” Phương Vỹ Huyền nói.
Tô Diêu Lăng gật đầu, lập tức đứng lên.
“Cô ơi, em phải làm sao đây…” Liễu Tiên San vội lên tiếng hỏi.
“Cô cứ ở đây làm cho xong chuyện tôi đã giao hôm qua đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Sau đó, Phương Vỹ Huyền và Tô Diêu Lăng ra ngoài.
Liễu Tiên San và Vu Ánh Hà nhìn hai người rời đi, vẻ mặt mỗi người một khác.
…
Tô Diêu Lăng hơi cúi đầu theo sao Phương Vỹ Huyền bước lên thang máy.
Trong thang máy, Tô Diêu Lăng không lên tiếng.
Cô ấy vốn dĩ không phải là một người thích nói chuyện.
Trước đây, cô rất thích im lặng theo sau Phương Vỹ Huyền như thế, không ồn không nháo.
Chỉ cần có Phương Vỹ Huyền bên cạnh, cô sẽ cảm thấy rất thoải mái, rất có cảm giác an toàn.
Thang máy xuống đến lầu một, sau khi bước khỏi thang máy, Phương Vỹ Huyền vẫn đang nghĩ xem nên đi dạo ở đâu.
Lúc này, anh chợt nhớ đến một chuyện, vỗ vỗ đầu mình.
“Ôi đệt! Vườn rau của mình!”
Để luyện hóa lực lượng của linh mạch nên anh đã ở ngoài cả ba tuần liền!
Trong thời gian ba tuần này, vườn rau không có ai chăm sóc, mấy luống cải xanh vừa mới trồng kia e rằng đã chết hết rồi.
Thấy vẻ mặt sầu đời của Phương Vỹ Huyền, sắc mặt của Tô Diêu Lăng cũng hơi thay đổi, hỏi: “Sao vậy?”
“Haiz, không có gì.” Phương Vỹ Huyền thở dài, biểu cảm trở lại bình thường.
Thời gian ba tuần, đám cải xanh kia đã chết từ lâu, bây giờ có gấp cũng chẳng làm được gì.
Chẳng qua, đúng lúc có thể đến vườn rau một chuyến.
…
“Em có thể gọi anh giống như lúc trước không?” Trên đường đi, Tô Diêu Lăng bất chợt lên tiếng.
“Đương nhiên là được.” Phương Vỹ Huyền nhìn Tô Diêu Lăng một cái, nói.
“Ừ, anh Vỹ Huyền.” Gương mặt của Tô Diêu Lăng đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Phương Vỹ Huyền.
“Nhiều năm qua cô vẫn luôn ở cũng Sương Hàn sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Uh, em vẫn luôn ở đó, không có rời đi.” Tô Diêu Lăng đáp.
“Xem ra lựa chọn của tôi là chính xác, cô rất thích hợp tu luyện tâm pháp của cung Sương Hàn, mới hơn ba mươi năm mà đã đột phá đến Kết Đan Kỳ, rất tốt.” Phương Vỹ Huyền nói.
Chưa đến ba mươi tuổi mà đã đột phá đến Kết Đan Kỳ, dù có đặt ở mấy ngàn năm trước thì cũng được xem là thiên tài tu luyện.
“Kết Đan Kỳ…” Tô Diêu Lăng sững sờ.
“Chính là cảnh giới Võ Tôn mà bây giờ hay gọi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Tô Diêu Lăng vuốt nhẹ mái tóc, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phương Vỹ Huyền, con ngươi xinh đẹp sáng ngời lên, nói: “Anh Vỹ Huyền, lúc trước đúng là anh không lừa em, anh thật sự sẽ không già đi…”
“Phải đó, tôi sẽ không già đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Bây giờ trông anh còn trẻ hơn em nữa…” Tô Diêu Lăng nhìn Phương Vỹ Huyền, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Hai mươi hai năm qua đi, cô đã trưởng thành, Phương Vỹ Huyền vẫn còn trẻ trung như năm ấy.
Dường như năm tháng không hề để lại vết tích nào trên khuôn mặt của Phương Vỹ Huyền.
…
Phương Vỹ Huyền trò chuyện cùng Tô Diêu Lăng, chậm rãi đi đến trước vườn rau.
“Anh Vỹ Huyền, đây là vườn rau của anh hả?” Tô Diêu Lăng trừng lớn mắt, hỏi.
“Đúng vậy, chỉ tiếc là…” Phương Vỹ Huyền còn chưa dứt lời đã sững sờ.
Nhìn vào vườn rau, có thể thấy được cải xanh tươi tốt dưới đất, phát triển cực tốt, bừng bừng sức sống.
Phương Vỹ Huyền biết rõ, cải xanh không thể sống tốt như vậy dưới tình huống không ai chăm sóc được.
Rất rõ ràng, có người đã giúp anh chăm sóc chúng.
Người biết Phương Vỹ Huyền có một vườn rau cũng không nhiều, Tần Lăng Thường là một trong số đó.
Có lẽ là Tần Lăng Thường đã cho người đến chăm sóc vườn rau giúp anh.
“Con nhóc này được đấy, kỹ tính.” Phương Vỹ Huyền thầm tán thưởng..