Nhìn thấy người đàn ông mang hơi thở nguy hiểm đầy người này, vẻ mặt của Vương Duyên Tú đang ở trong phòng ngay lập tức thay đổi.
Bà ấy đứng phắt dậy chạy tới trước bàn trà trong phòng khách, cầm di động lên.
Bà ấy muốn gọi điện thoại báo cảnh sát!
"Nếu tôi là bà thì tôi sẽ không làm như vậy!" Lúc này, người đàn ông kia mới từ từ lên tiếng.
Vương Duyên Tú nhìn về phía cửa, sợ tới mức hét lên một tiếng.
"Ánh Hà!"
Một con dao găm sắc bén chẳng biết đã xuất hiện trong tay người đàn ông kia từ bao giờ, đang đặt trên cái cổ trắng nõn mịn màng của Vu Ánh Hà.
"Mẹ ơi..." Vu Ánh Hà mặt cắt không còn giọt máu nào, cả người run lên lẩy bẩy.
Lúc này, người đàn ông lại rảo bước tiến vào phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại.
"Cậu đừng làm con bé bị thương! Cậu, cậu hãy để tôi làm con tin đi! Nhanh thả con bé ra!" Vẻ mặt Vương Duyên Tú trắng bệch, run giọng hô lên.
"Từ từ nào, từ từ nào." Người đàn ông treo một nụ cười lên mặt, đặt tay lên vai Vu Ánh Hà rồi chậm rãi đẩy cô ấy lên phía trước.
"Theo ý muốn cá nhân mà nói thì tôi rất không hy vọng hai phái yếu xinh đẹp các vị sẽ bị thương." Người đàn ông kia nói, sau đó giơ con dao găm lên quét qua quét lại trên gương mặt Ánh Hà.
Thấy cảnh này, Vương Duyên Tú bị dọa đến nỗi kêu lên thảm thiết một tiếng, hai chân như nhũn ra đứng không vững.
"Bình tĩnh chút nào, đây chỉ là sống dao thôi mà." Người đàn ông cười tủm tỉm, để lộ ra hai cái răng nanh vừa dài vừa nhọn trong miệng.
Nhìn qua như hai cái răng nọc của rắn vậy.
Dáng vẻ người đàn ông này trông không hề giống con người một chút nào.
Nhìn gã giống một con rắn độc hơn!
Trên mặt Vu Ánh Hà cũng không xuất hiện miệng vết thương.
Nhưng lúc này Vu Ánh Hà đã bị dọa cho tay chân cứng ngắc, nước mắt lưng tròng.
Lớn vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy gặp phải tình huống nguy hiểm như thế này.
"Tôi tới tìm Phương Vỹ Huyền.
Chỉ cần các cô liên lạc với Phương Vỹ Huyền giúp tôi thì tôi sẽ không làm các cô tổn thương." Người đàn ông thưởng thức con dao trong tay rồi nói.
Phương Vỹ Huyền?
Giọng của Vương Duyên Tú run rẩy trả lời: "Tôi, tôi không thể liên lạc được với Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền đã mất tích từ ba tuần trước rồi..."
"Mất tích?" Người đàn ông cười lạnh lùng, mũi nhọn sắc bén lạnh lùng hiện lên trong đôi mắt nhỏ dài: "Anh ta kiêu ngạo khiêu khích tất cả sát thủ trên bảng đen của chúng tôi xong mà đảo mắt cái đã mất tích rồi ư?"
Lúc nói chuyện, người đàn ông lại đưa con dao lại gần cổ Vu Ánh Hà.
Lần này, lưỡi dao cọ hẳn lên làn da mịn màng của cô ấy.
Chỉ trong nháy mắt, một vết máu ứa ra trên cổ Vu Ánh Hà.
"Đừng mà!"
Thấy cảnh này, Vương Duyên Tú cũng sắp ngất xỉu.
"Mặc kệ các người dùng cách gì, phải liên lạc với Phương Vỹ Huyền ngay lập tức cho tôi! Nói với anh ta rằng xếp thứ mười ba trên bảng đen, rắn hổ mang Modesa đang chờ anh ta trong nhà! Nếu trong nửa giờ anh ta không xuất hiện thì tôi sẽ làm thịt hết cả hai người này!"
Người đàn ông thu con dao lại rồi vươn đầu lưỡi ra liếm vết máu dính trên lưỡi dao, vẻ mặt rất hưởng thụ.
"Máu tươi đúng là một món đồ uống tuyệt hảo mà." Rắn hổ mang Modesa lẩm bẩm.
Vương Duyên Tú run rẩy di động lên gọi cho Phương Vỹ Huyền.
Trong ba tuần nay, bà ấy đã gọi cho Phương Vỹ Huyền không ít hơn ba mươi cuộc điện thoại.
Thế nhưng không thấy anh bắt máy lần nào.
Vậy nên lần này bà ấy cũng không ôm nhiều hy vọng.
"Tút, tút, tút..."
Mười lăm giây sau, giọng hệ thống lại vang lên.
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Vương Duyên Tú đặt điện thoại di động xuống rồi ngẩng đầu nhìn Modesa, run rẩy nói: "Cậu ấy, cậu ấy không nghe máy."
"Tiếp tục nghĩ cách đi.
Tôi chỉ cho bà năm phút nữa thôi.
Nếu không thể liên lạc được với anh ta thì xin lỗi nhé." Modesa hơi hơi híp mắt, sự kỳ dị hiện lên trong đôi đồng tử dựng đứng khiến người khác kinh hồn bạt vía.
Năm phút...!
Thấy Vu Ánh Hà bị dọa đến nỗi môi tái nhợt, không dám nhúc nhích chút nào, Vương Duyên Tú chỉ cảm thấy lòng thắt lại.
Bà ấy tiếp tục cầm di động lên bấm số của Phương Vỹ Huyền.
"Vỹ Huyền, hãy nhận điện thoại đi mà! Van xin cháu đấy Vỹ Huyền!" Vương Duyên Tú cầu nguyện trong lòng.
Nhưng mười lăm giây sau, đáp lại sự chờ đợi của bà ấy vẫn là âm thanh hệ thống lạnh như băng.
Lòng dạ Vương Duyên Tú từ từ chìm xuống.
Bà ấy lại thử gửi tin nhắn cho Phương Vỹ Huyền nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Thời gian trôi qua từng giây một.
Vương Duyên Tú biết Phương Vỹ Huyền không thể nghe điện thoại được.
Bà ấy muốn tìm cách khác!
Vương Duyên Tú trộm nhấc mắt lên liếc nhìn Modesa một cái.
Lúc này gã ta đang thưởng thức con dao găm trong tay, không nhìn về phía bà ấy.
Vương Duyên Tú lập tức bấm số cảnh sát trên điện thoại.
"Tin tôi đi, chờ cảnh sát đến đây, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy phần còn lại của chân tay đã bị cắt cụt của các người mà thôi." Modesa chẳng thèm ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh lùng nói.
Cả người Vương Duyên Tú run lên.
Modesa không nhìn về phía bà ấy, sao lại biết bà ấy định báo cảnh sát?
"Ôi, xem ra Phương Vỹ Huyền thật sự đã bỏ rơi các người rồi.
Thật đáng tiếc." Modesa thở dài, đột nhiên nắm chặt dao găm.
"Cũng đã lâu rồi tôi không dùng cơ thể người để chế tác tác phẩm nghệ thuật.
Vừa lúc đêm nay có cơ hội luyện tập rồi."
"Từ lớn tới nhỏ, đầu tiên là bắt đầu từ bà nhé."
Modesa cười lạnh lùng đi về phía Vương Duyên Tú.
Đối mặt với uy hiếp của sự tử vong, tay chân Vương Duyên Tú mềm nhũn.
Bà ấy nhìn sang Vu Ánh Hà đang đứng đờ ra một chỗ, dùng hết sức hét lên: "Ánh Hà, nhanh chạy ra ngoài gọi cứu mạng đi!"
Vu Ánh Hà lấy lại tinh thần, nhìn Modesa đang cầm dao găm đi về phía Vương Duyên Tú, trái tim đập như trống.
Sức lực toàn thân cô ấy đều đã bị sợ hãi quét đi hết rồi.
Lúc này cô ấy không còn sức chạy nữa, thậm chí còn không nói được nên lời.
"Anh Phương Vỹ Huyền...!Anh mau quay về cứu chúng em với..." Vu Ánh Hà ngồi bệt dưới đất, nước mắt rơi đầy mặt, trong lòng chỉ còn duy nhất một suy nghĩ này.
"Thật là một đôi mẹ con đáng thương." Modesa đi đến trước người Vương Duyên Tú rồi lắc đầu nói.
"Đầu tiên phải mở mấy miệng vết thương trên cổ bà ra để lấy máu đã, vừa lúc tôi đang hơi khát nước." Ánh sáng nhuốm đầy máu tanh hiện lên trong mắt Modesa.
Gã đặt dao găm lên cổ Vương Duyên Tú, đang chuẩn bị cắt.
"Lạch cạch."
Đúng lúc này, phía sau có một loạt tiếng động mở khóa truyền tới.
Modesa dừng động tác lại rồi xoay người.
Cửa bị đẩy ra.
Một bóng dáng xuất hiện trước cửa.
Đúng là Phương Vỹ Huyền.
Miệng anh đang cắn một cái bánh nướng, tay trái đang cầm một cây hotdog.
Thấy Modesa và hai mẹ con Vương Duyên Tú bị dọa đến nỗi liệt ra trong phòng, ánh mắt Phương Vỹ Huyền lạnh như băng.
Lúc mới ra khỏi thang máy, anh đã cảm nhận được một hơi thở cực kỳ lạnh lẽo truyền từ trong nhà ra.
May mà anh không tới muộn.
Thấy Phương Vỹ Huyền xuất hiện, vẻ mặt Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà rất kích động.
"Anh Phương Vỹ Huyền!" Vu Ánh Hà hưng phấn hô lên.
Nhưng sau khi kích động qua đi thì sợ hãi và lo lắng lại kéo tới.
Thoạt nhìn người đàn ông này rất nguy hiểm.
Phương Vỹ Huyền có phải đối thủ của gã ta không đây?
"Phương Vỹ Huyền?" Modesa nhìn Phương Vỹ Huyền, mũi nhọn lạnh tanh hiện lên trong hai tròng mắt dựng đứng.
"Anh là ai?" Phương Vỹ Huyền cắn một miếng bánh nướng rồi hỏi.
"Xếp thứ mười ba trên bảng đen, rắn hổ mang Modesa." Modesa dừng một chút rồi nhếch miệng cười: "Hôm nay tôi tới lấy mạng anh, để xứng danh là người được lên bảng đen."
"Ồ, người trên bảng đen à?" Phương Vỹ Huyền gật gật đầu, lại cắn một miếng bánh nướng nữa, vừa nhai vừa nói không rõ lắm: "Không ngờ rằng người trong bảng đen cũng có vinh dự tập thể nữa."
Thấy đối mặt với mình mà Phương Vỹ Huyền không chỉ không căng thẳng, trái lại còn lạnh nhạt tự nhiên, thậm chí còn đang ăn bánh nướng, Modesa chỉ cảm nhận được sự nhục nhã.
"Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được sự khủng bố của bảng đen..." Modesa nói xong thì lập tức lia dao găm trong tay về phía Phương Vỹ Huyền.
"Vút!"
Dao găm vô cùng sắc bén xẹt qua không trung, chỉ cần một giây là đã tới ngay trước trán Phương Vỹ Huyền.
Mà lúc này anh lại đang bỏ hotdog vào miệng.
"Vỹ Huyền!"
"Anh Phương Vỹ Huyền!"
Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà đồng thời thét lên chói tai rồi nhắm hai mắt lại.
"Bang!"
Giây tiếp theo, Phương Vỹ Huyền đột nhiên nghiêng đầu một cái.
Dao găm cắm lên cửa gỗ sau lưng anh.
Trong mắt Modesa hiện lên ánh nhìn kỳ lạ.
"Phản xạ cũng nhanh đấy..."
"Nhưng có nhanh hơn nữa cũng không phải đối thủ của tôi."
Modesa nói xong còn vươn đầu lưỡi dài nhỏ ra.
"Xì..."
Âm thanh gã ta phát ra i hệt như tiếng lúc rắn hổ mang phun độc vậy.
Giây tiếp theo, gã ta động chân nhằm thẳng về phía Phương Vỹ Huyền với tốc độ cực kỳ nhanh, giữa không trung chỉ còn sót lại một chút bóng dáng.
Thân pháp của gã ta rất quỷ quái, trong nháy mắt đã vọt được tới bên cạnh Phương Vỹ Huyền.
Sau đó gã ta há miệng để lộ răng nọc bén nhọn sắc lẹm bên trọng.
Đầu nhọn trên răng nọc của gã ta có một cái lỗ nhỏ, chất kịch độc có thể phun ra từ chỗ đó!
Kịch độc này chỉ cần nhỏ một giọt vào sông là có thể đầu độc chết hơn một nghìn người!
Lúc này Phương Vỹ Huyền đang bận nhét nửa cái hotdog còn lại vào miệng, chẳng thèm để ý đến Modesa.
"Dám bơ tôi à? Đúng là muốn chết!"
Ánh mắt Modesa lạnh như băng.
Gã ta nhằm thẳng vào cổ Phương Vỹ Huyền rồi hung hăng cắn xuống.
Răng nọc vô cùng bén nhọn đâm lên da anh!
"Răng rắc!"
Một tiếng giòn tan vang lên.
Hai cái răng nọc của Modesa đều gãy!
Nhìn qua thì làn da của Phương Vỹ Huyền có vẻ rất trắng nõn mềm mại, nhưng thật ra độ cứng của nó có thể so với sắt thắp, không thể nào đâm thủng được..