Như có mặt khắp nơi.
Che cũng che không được.
Ngay từ đầu chỉ là cảm giác tâm tình không tốt, khổ sở, như thể bầu trời tối đi và mưa dầm kéo dài.
Sau đó một loại tiết tấu rất ồn ào trên thế giới, vô số người ù ù bên tai, những tiếng ồn đó dần dần biến thành bóng ma đứng trước mặt họ.
Sau đó một đám cơ giáp hướng tới bọn họ vọt lại.
Nhóm cướp biển Tạp Bố đã lên kế hoạch ẩn náu nhặt tiện nghi vì vậy họ cũng bước vào trạng thái điên rồ này.
Ngày này.
Tất cả các lực lượng trên Giao dịch tinh, tất cả mọi người thấy được một mảnh đất này.
Trại căn cứ của Mạt La có bán kính hàng trăm dặm, một đám kẻ phản bội Đế chế Heyan dễ dàng thu hoạch đầu của những tên cướp biển.
Đương nhiên, một số người trong số họ đã giết nhau trực tiếp mà không cần sự giúp đỡ của họ.
Một màn này, đã khắc sâu trong tâm trí họ, cho đến một thời gian dài sau này, mọi người trên khắp thế giới đều bày tỏ yêu thích tiểu nhân ngư tỏ vẻ đáng yêu trên Tinh Võng, khi muốn xoa nguyện vọng, bọn họ đối mặt với khuôn mặt tiểu nhân ngư tinh xảo đáng yêu kia, chỉ thật sâu kính nể hảo hán này.
(这一幕,深深刻在了他们脑海里,一直到很久很久后,全星际人都在星网上表示小人鱼可爱,想揉愿望时,他们面对着小人鱼那精致可爱脸蛋,只深深敬佩这些好汉。Ai dịch dùm đoạn này được hong chứ tui chịu á, nhất là câu cuối á không hiểu chi hết. T-T)
Bọn họ không biết.
Tiểu nhân ngư nhìn đáng yêu này, thực ra là một hung khí, chỉ cần âm thanh là đủ có thể giết người vô hình.
Mà hiện tại, bọn họ từ xa quan sát, chỉ nhìn cảnh tượng quỷ dị ở khu vực này, ai nấy đều cảm thấy kinh hãi.
Đoàn trưởng nhóm lính đánh thuê Thiết Huyết, đoàn trưởng Cơn Lốc cùng với đoàn trưởng Thiên Lang, đoàn trưởng Tiêu Dao tất cả đều chấn động vô cùng, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
"Đây là phương thức công kích gì?"
"Chẳng lẽ Hồ Hạo nói đúng, vị bệ hạ kia xác thực không phải giả, hiện tại đúng là tinh thần hải hỏng mất, nên tiết ra ngoài công kích?"
"Không có khả năng, tinh thần hải hỏng mất đối với chung quanh là công kích bừa bãi, bằng không lúc trước cũng sẽ không có cảnh tượng hoàng thất đế quốc Hách Nhạn không có một bóng người, sau khi vị bệ hạ kia tuyên bố tinh thần hải suy sụp sau đó đuổi mọi người ra khỏi cung."
......
Mọi người thảo luận, sau đó có một đạo thanh âm suy yếu vang lên: "Là thanh công."
Người tới đúng là đoàn trưởng hải tặc Sí Hải Hỏa, Diễm Viêm, quen biết người đều gọi hắn là Ngũ hỏa.
Mà hiện tại, Diễm Viêm vừa đến nơi đại sảnh hội nghị liên minh, hắn ta liền mệt mỏi nằm trên ghế sô pha, xoa xoa đầu, trong mắt vẫn còn tồn tại sự sợ hãi: "Ta đã đứng từ xa quan sát, lúc tới gần liền nghe được thanh âm kia, thanh âm kia ban đầu chỉ khiến cảm thấy áp lực cùng cuồng táo."
Đồng tử của Diễm Viêm hơi co lại: "Nhưng nếu ngươi cẩn thận đi xem xét chính mình, ngươi liền sẽ phát hiện, tinh thần hải của ngươi đã bị ảnh hưởng, từng cây tinh thần lực lặng yên không một tiếng động bò ra, công kích lẫn nhau."
Nếu tinh thần lực công kích lẫn nhau trong linh hải, đó chẳng phải là tự hại mình sao?
Mọi người ồ lên, hiển nhiên không thể tin được.
Nhưng mọi người đều biết Diễm Viêm, hắn ta không phải là người sẽ nói mạnh miệng.
Huống hồ, trạng thái hiện tại của Diễm Viêm đang không ổn, điều này giải thích tất cả mọi thứ.
"Nếu không phải ta phát hiện sớm, ta đã sớm ở chỗ đó." Diễm Viêm có chút may mắn nói, nhướng mày liếc bọn họ một cái, "Các ngươi không nhìn ra tình huống mảnh đất Mạt La kia sao?"
Bọn họ xác thật thấy được.
Đúng là thấy được, mới không dám tin tưởng như vậy.
"Làm ơn giúp ta mang bạn lữ của ta đến đây, tôi cần anh ta." Diễm Viêm nói rồi nhắm mắt lại, rồi tự cười nhạo bản thân, "Chúng ta còn muốn bắt lấy bọn họ để lấy giải thưởng, hiện tại chúng ta nhưng còn phải ngồi chờ bọn họ, xem bọn họ có thể thả chúng ta một con ngựa hay không."
Những lời này quá thiếu chí khí.
Bốn người bọn họ không thể tin rằng thủ lĩnh của Sí Hỏa sẽ nói ra lời này.
"Vậy thì chúng ta có thể làm gì đây?" Diễm Viêm tự giễu, "Ta lấp kín lỗ tai tới gần, nhưng thiếu chút nữa liền nữa đã ở lại."
Những thành viên của băng hải tặc Tạp Bố đi nhặt tiện nghi cũng phát hiện ra rằng giọng hát có chút không ổn, tự cho là thông minh lấp kín, còn không phải đều ở lại sao.
Tuy rằng Diễm Viêm nói lời thề son sắt, nhưng bốn người đứng đầu đoàn lính đánh thuê vẫn cảm thấy rằng điều này quá khoa trương.
Bọn họ định tự mình đi xem.
Đương nhiên, bởi vì Diễm Viêm nói, bọn họ vẫn mang nút tai cho mình.
Chờ bọn họ tới khi đến căn cứ Mạt La, hiện trường đã là một biển xác người, cơ giáp rách nát. Nhóm hải tặc Mạt La, những kẻ khét tiếng, dường như đã hoàn toàn rút lui khỏi sân khấu lịch sử kể từ hôm nay trở đi.
Thực lực của nhóm hải tặc Mạt La như thế nào, bọn họ biết.
Với thực lực của hải tặc Mạt La, so với sự tàn bạo một chiều của bọn chúng hôm nay, e rằng không một bên nào trên Giao Dịch tinh có thể chống lại được đám phản quốc của đế quốc Hách Nhạn kia.
Mà càng đáng sợ là số lượng đối thủ không tới một trăm.
Bốn người liếc nhau một cái, sau đó vội vàng lui về phía sau.
Đám kia người đã không ở khu vực Mạt La này, kkhông biết bọn họ có định tiêu diệt từng người một hay không, nhất định phải nhanh chóng quay về.
Mà lúc này, Andrew đã đưa mọi người đến với băng hải tặc Tạp Bố.
Tiểu nhân ngư chẳng những có thể trấn an tâm thần, còn có thể khiến người ta mê muội, lực sát thương này thật sự làm cho mọi người kinh ngạc, nhưng bọn họ lại vô cùng hưng phấn, không hổ là nhân ngư được bệ hạ mang về, tiểu nhân ngư cùng bệ hạ đều nghịch thiên giống nhau.
Bệ hạ là người duy nhất trên thế giới có trí lực SSS, hay là không dừng lại ở đó, bởi vì kiểm tra trí lực cũng chỉ đạt đến cấp SSS, mà ngoại giới không biết.
Mà tiểu nhân ngư là một người cá trên duy nhất thế giới, không chỉ có thể xoa dịu tâm trí, còn có thể quấy rối tinh thần, quả thực chính là một cái vú em đại sát khí.
Mặc dù tai đang đeo nút tai và không thể nghe thấy âm thanh nhưng điều đó không ngăn cản các đại hán thể hiện sự phấn khích của mình.
"Tiểu nhân ngư quá lợi hại! Chiến lực như vậy làm tôi cảm thấy vô địch."
"Từ hôm nay trở đi, tiểu nhân ngư chính là tồn tại mạnh nhất trong lòng tôi, bệ hạ cũng không bằng."
"Hắc hắc, nhân ngư cường đại như vậy là người của chúng ta."
......
Tô Ngọc Tuyền lắng nghe tiếng nói của bọn đại hán thanh âm, ngắm Andrew đang cau mày, nghiêng đầu: "An An không vui sao? Tôi như vậy sẽ tiêu giảm uy thế của An An sao?"
Một đế vương, hẳn là không dung được có quyền thế dưới hắn có uy hiếp tồn tại đi!
Với hành động như vậy của cậu, thế nhất định sẽ để lại ấn tượng sâu sắc với người Giao Dịch tinh, để mọi người biết được cậu không dễ chọc, cậu đáng sợ.Andrew sẽ không cảm thấy không tốt sao?
Tô Ngọc Tuyền gắt gao nhìn Andrew.
Andrew đã tháo nút tai ra, nhìn thấy tiểu nhân ngư ghé vào trên phòng nhỏ, miệng lúc đóng lúc mở tràn đầy khẩn trương. nhịn không được vươn tay đem tiểu mỹ nhân ngư ôm vào trong lòng bàn tay, gật gật đầu: "Nói nhảm cái gì vậy! A Ngọc lợi hại như vậy tôi cao hứng còn không kịp nữa là!"
Như vậy sao?
Vậy tại sao lại cau mày.
Tô Ngọc Tuyền nhảy vọt lên, dùng đầu ngón tay lạnh như băng vuốt ve lông mày đang cau lại của nam nhân: "Vậy An An tại sao lại cau mày?"
Tiểu nhân ngư nói, bướng bỉnh đi vuốt lại hàng lông mày đang nhướng lên.
Andrew thở dài, cẩn thận quan sát tiểu nhân ngư: "A Ngọc có cảm thấy không thoải mái không?"
Lúc trước tiểu tiên cá quấy rối bằng giọng nói tác dụng rất mạnh, xem ra tiểu mỹ nhân ngư nhất định phải vận dụng tinh thần lực của chính mình mới phát huy tác dụng.
Nhưng bất kỳ sự tồn tại mạnh mẽ nào cũng nên có những hạn chế nhất định.
Giống như tồn tại sức mạnh tinh thần mạnh mẽ của Andrew, mặc dù rất mạnh nhưng một khi lạm dụng quá mức, biển tinh thần rất dễ xảy ra dị thường.
Chính vì vậy Andrew đã suy sụp tinh thần sau trận đại chiến với Trùng Hậu.
Lúc này, Andrew vạn phần lo lắng cho tình trạng của tiểu nhân ngư.
Nguyên lai là lo lắng cho cậu a!
Lòng dạ của Tô Ngọc Tuyền đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Cậu không nhịn được đưa tay ra dùng sức xoa xoa mặt Andrew, chu miệng lên hừ hừ: "Thân thể của tôi thế nào tôi làm sao sẽ không biết, khó chịu thì tôi sẽ nói với An An, tôi cũng không phải là đại ngu ngốc An An! Sẽ không coi trọng sự an toàn của bản thân!"
Có vẻ như tiểu nhân ngư quên không nhớ chuyện chính mình cũng một mình mạo hiểm rồi.
Nhìn thấy sức sống của tiểu nhân ngư như vậy, sự lo lắng của Andrew cũng tan biến, hắn gật gật đầu: "Ừm, A Ngọc thông minh nhất, lúc nào cũng thông minh như vậy là tốt rồi, có hại cũng không phải là chuyện người cá thông minh sẽ làm."
Đây là có bao nhiêu lo lắng cậu làm việc ngốc vậy!
Tô Ngọc Tuyền trong lòng trào phúng, cậu cũng không phải là người sẽ tự mình hy sinh, Andrew đã mang cho mình một bộ lọc có lẽ dày hàng trăm mét rồi.
Tiểu nhân ngư ngẩng cổ, ngẩng đầu nhỏ thập phần khoe khoang: "Đương nhiên, tôi không phải người cá ngu ngốc nào đó, ngu ngốc."
Tiểu nhân ngư cái đuôi vung vung, dào dạt đắc ý, sau đó một phen ôm lấy Andrew.
Cậu cúi sát người.
Trên mặt viết " mau khen khen ta đi! ", ho nhẹ một tiếng: "Ta đây vừa rồi biểu hiện thế nào?"
"Tôi chưa bao giờ thấy một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy."
Andrew không keo kiệt khen ngợi tiểu nhân ngư, quả nhiên, nghe được lời hắn nói tiểu nhân ngư mắt thường có thể thấy được cả người như tỏa ra bong bóng hạnh phúc, ngẩng đầu nghiêm trang: "Mặc dù An An không giỏi bằng tôi, nhưng An An cũng rất lợi hại."
"Chờ một chút để cho An An phát huy, tôi làm vú em cho An An." Tiểu nhân ngư dường như cảm thấy lúc trước không để Andrew phát huy, cho nên tỏ vẻ thiện ý, "Như vậy, mọi người sẽ muốn trở thành cấp dưới của An An khi họ nhìn thấy sức mạnh của An An."
Andrew lại không có cự tuyệt.
Hắn thật sự lo lắng vừa rồi dùng cường đại như vậy phá hủy tinh thần hải của mọi người, sẽ khiến tiểu mỹ nhân ngư tạo thành gánh nặng, mà tiểu mỹ nhân ngư lại không biết.
Khẽ sờ sờ cái trán tiểu mỹ nhân ngư, Andrew trầm thấp cười: "Vậy cảm ơn A Ngọc!"
Tiểu nhân ngư phất phất tay, tỏ vẻ này không có gì.
Mọi người nhanh chóng kéo đến nhóm hải tặc Tạp Bố, lần này, lần trước chạm trán với nhóm cướp biển Mạt La, nên rất nhiều người đã đến xem.
Nhưng bọn họ không dám bước vào trong vòng trăm dặm.
Nhưng họ không dễ dàng rời đi, mọi người vẫn tràn đầy nhận thức về cuộc khủng hoảng.
Rốt cuộc kẻ phản bội từ Đế quốc Hách Nhạn vừa đến, đã không nói một lời bắt cả nhóm hải tặc, hiện tại hình như còn muốn tiếp tục bứng một nhóm hải tặc khác nữa đi.
Đương nhiên.
Cũng có người bởi vì sợ hãi muốn rời khỏi Giao Dịch tinh, lại bị quân hạm Giao Dịch tinh ngăn cản.
Đây là không cho phép ai rời khỏi đây mà.
Bọn họ này rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Nếu là......
Mọi người sôi nổi giao lưu, nếu như đám người này muốn tàn sát bốn phía người Giao Dịch tinh, như vậy đám người này mặc dù thủ đoạn kỳ quái, nhưng cũng phải đoàn kết phản kháng, chờ chết cũng không phải bọn hắn ý đồ giết người người trong biển máu.
Bọn họ cho dù chết, cũng phải làm việc chăm chỉ.
Những người này nghĩ như vậy.
Nhưng lần này lại không có thanh âm, sau đó bọn họ lại cảm nhận được một cổ ngoại giới uy áp, khiến tinh thần hải của bọn họ run rẩy lật bật, kêu gào chạy.
Bọn họ mang theo nỗi sợ hãi này, nỗ lực xem người kia sẽ làm gì.
Cổ áp bách này khiến nhóm hải tặc Tạp Bố cũng đều cảm nhận được.
Lần này, người đứng đầu băng hải tặc Tạp Bố không dám coi thường nhóm người này, dù sao thì bài học trong quá khứ cũng đã được rút ra.
Hắn trực tiếp yêu cầu mọi người cử người đến bao vây, trấn áp nhóm người này.
Đương nhiên, mỗi người đều đeo nút tai trong tai.
Nhưng mà, lần này không có thanh âm kỳ dị, chỉ có tinh thần vô hạn vô biên uy áp. Sau đó một đạo cơ giáp màu đen liền bắt đầu xuyên qua nhóm cướp biển Tạp Bố.
Này cơ giáp mỗi đến chỗ, nháy mắt xẹt qua nơi đi đến sinh mệnh.
Bất cứ nơi nào cơ giáp kia đi qua, cuộc sống sẽ bị cuốn đi ngay lập tức.
Hơn nữa, tốc độ lại nhanh, lực lượng to lớn, tinh thần áp chế của hắn cũng hạn chế tốc độ khống chế cơ giáp của bọn hắn, làm cho bọn hắn phản ứng luôn chậm hơn một phát.
Nhưng chỉ một phát súng như vậy cũng đủ khiến người ta biến mất trên chiến trường.
Người vây xem liền trợn mắt há hốc mồm.
So với sức mạnh của cơ giáp này, cơ giáp dũng mãnh của kẻ phản bội Hách Nhạn có thể sơ sẩy đi qua.
Trà Cúc Dưa Leo
Bọn họ chỉ đơn phương xem cỗ máy đó giết người mà thôi.
Nhóm hải tặc Tạp Bố lần lượt ngã xuống.
Sau đó liền thấy được một chiếc chiến hạm bay lên bầu trời, giữa không trung những quả đạn laze lóe lên chói mắt, sau khi ánh sáng đi qua, cchỉ thấy chiếc chiến hạm đen trắng đứng vững vàng trong mây, còn chiếc chiến hạm của nhóm hải tặc Tạp Bố ầm ầm ngã xuống.
Mọi người vội vàng lùi lại.
Sau đó tâm tình càng thêm trầm trọng.
Những người này là muốn làm cái gì?
Nhóm hải tặc Tạp Bố quả nhiên vẫn là bị bứng đi rồi.
Sắc trời đã đen xuống, nhưng xung quanh đây thậm chí còn có nhiều người hơn, tất cả đều không có vũ khí, đang nhìn chằm chằm vào cơ giáp đen trắng ở trung tâm.
Cơ giáp của kẻ phản bội Hách Nhạn cuối cùng cũng chậm rãi hạ xuống, sau đó dừng lại giữa không trung, chiến hạm kia sáng lên bạch quang.
Bạch quang.
Trên chiến hạm dựng lên một cái bục, sau đó tất cả phản quốc Hách Nhạn đều đứng ở trên đó, một thanh âm bén nhọn từ giữa không trung vang lên:"Lần này chúng ta tới, các ngươi hẳn là có rất nhiều suy đoán, hiện tại ta liền nói cho các ngươi biết."
"Là đầu hàng, hay là như là nhóm hải tặc Mạt La cùng Tạp Bố như vậy, trực tiếp biến mất."
Đây là tuyên cáo, cũng là uy hiếp.
Này căn bản không có bất luận tính lựa chọn nào.
Đầu hàng, hoặc chết.
Một ngày chứng kiến qua đội ngũ cường đại này, bọn họ rất khó không đầu hàng.
Ngay cả sau khi chiến đấu liên tục như vậy, bọn họ không thấy một chút mệt mỏi nào.
Bốn người trong nhóm lính đánh thuê còn có đoàn trưởng nhóm trộm Liệt Diễm Diễm Viêm lúc này đều đang đứng ở đây, họ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trên chiến hạm, liền thấy có một cái thang đi xuống từ đó.
Có người từ cơ giáp đi ra, cách đó không xa, mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được người nọ khí tức nguy hiểm, cùng với trên người hắn lan tràn ra uy áp tinh thần.
Bọn họ nhìn nhau một chút.
Nếu là chính họ, họ sẽ chọn chiến đấu một trận chiến.
Nhưng đây rõ ràng là một lựa chọn chết chóc, nhiều đồng bọn đồng sinh cộng tử như vậy, bọn họ rất khó không đi vì bọn họ suy xét.
Diễm Viêm cuối cùng cũng nhìn lên phía trên và nói: "Nếu chúng tôi đầu hàng, ngươi sẽ để chúng ta người trở thành những người đội tiên phong chịu chết sao?"
Trên mặt trận đế quốc Trùng tộc, luôn có những nô lệ trực tiếp bị đẩy lên phía trước để dụ Trùng tộc.
Hoặc là các thế lực xâm lấn lẫn nhau, hoặc là bày mưu hại chết nhau, bọn họ không quen tồn tại như vậy nên lưu lạc giang hồ, rồi trở thành hải tặc.
Nghe được lời này của hắn, Andrew nhướng mày: "Ngươi cảm thấy ngươi xứng để ta làm việc này sao?"
Andrew nhìn về phía đội người Hùng Ưng, không chút để ý: "Nếu không phải cần người xây dựng, muốn cho A Ngọc ta một hành tinh thịnh vượng, tràn ngập lạc thú, căn bản liền không cần các ngươi."
Nhóm lính đánh thuê Hùng Ưng nhớ tới khi tiểu nhân ngư vây xem làm ruộng hưng phấn khi nào quả tử chín, có cái gì ăn.
Còn có hình ảnh tiểu nhân ngư ở trong ao vui sướng cùng các bạn nhỏ chơi đùa.
Đương nhiên, ắt không thể thiếu hình ảnh bệ hạ hầu hạ tiểu nhân ngư ăn cơm.
......
Tựa hồ, xác thật.
Bệ hạ ghét bỏ nguyên liệu nấu ăn thiếu, đồ không đủ mới làm ra đồ đa dạng.
Không thích cơ sở vật chất thiếu thốn, hàng ngày tiểu nhân ngư chỉ có thể chơi với ngần ấy đồ vật.
Đương nhiên, còn có ghét bỏ có thể không có người lại đây quấy rầy lạc thú của tiểu nhân ngư.
......
Vì thế, đoàn trưởng nhóm lính đánh thuê Hùng Ưng Hồ Hạo ho nhẹ một tiếng, tiểu đội nhóm lính đánh thuê Hùng Ưng tất cả đều thu hồi cơ giáp, bước xuống cầu thang.
Bọn họ tới nói cho những người này, thần phục thì có chỗ tốt.
Đương nhiên, chuyện làm ruộng này không ảnh hưởng đến sự tình toàn cục căn bản không cần đề cập đến.
Không làm ruộng nào có mỹ thực chứ!
Nhóm lính đánh thuê Hùng Ưng đã lên kế hoạch để hạ gục những kẻ phản bội này, để họ có thể đến Đế quốc Hách Nhạn để lấy tiền thưởng, sau đó không cần lại trải qua không có một ngày an ổn như vậy nữa.
Mọi người đều là biết đến.
So với những người khác ở đây, tiểu đội Hùng Ưng càng khao khát cuộc sống vô ưu của thường dân hơn.
Đương nhiên hiện tại bọn họ còn ở đây, như vậy cũng liền có thể nhìn ra bọn họ đã thần phục nhóm người này.
Hồ Hạo ho nhẹ một tiếng: "Bệ hạ là bệ hạ tiền nhiệm của đế quốc Hách Nhạn, cũng không phải giả mạo, nghĩ ngài là ai hẳn mọi người hiểu rõ."
Không có người không bội phục hắn.
Dù sao năm đó Trùng tộc thế tới rào rạt, nếu không phải Bệ hạ dẫn người từng bước tiêu diệt Trùng tộc, nhân loại mới dần dần có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Bệ hạ cũng dần dần tiêu diệt Trùng tộc, để trong năm năm tới, mọi người chỉ chuyên tâm phát triển chính mình.
Nhưng 5 năm trước Trùng tộc vẫn là cuốn thổ mà đến.
Nhưng điều này không hề chậm trễ chút nào, Bệ hạ Andrew đã từng là vị cứu tinh của nhân loại.
Là con người, không ai không khâm phục hắn.
Là hắn!
Nghe được lời Hồ Hạo nói mọi người đều sửng sốt.
Sau đó có người chần chờ nói: "Nếu hắn là, như vậy thì đế quốc Hách Nhạn......"
"Hoàng thất đế quốc Hách Nhạn hiện giờ đã suy sụp, thế lực Liên Bang đạt tới khổng lồ chưa từng có, hơn nữa Tịch Nguyên soái rất được dân tâm." Diễm Viêm cười nhạo một tiếng, "Ngươi nói bọn họ sẽ hoan nghênh bệ hạ tiền nhiệm này trở về sao?"
Nói xong, Diễm Viêm ngay ngắn quỳ xuống: "Ta, thủ lĩnh của Liệt Diễm Hải Tặc, từ hôm nay trở đi, ta nguyện ý lãnh đạo thuộc hạ của mình phục tùng Andrew bệ hạ."
Sau khi hắn nói xong, vô số người sôi nổi quỳ xuống, thành viên thuộc về băng trộm Liệt Diễm đều nhịp thanh âm đồng thời vang lên.
"Hắn sao lại bưng Mạt La cùng Tạp Bố vậy!" trưởng đoàn Thiên Lang vuốt cái đầu tròn của mình, rất là chân thành dò hỏi.
Về vấn đề này, ba nhóm lính đánh thuê khác hiểu nó ngay lập tức.
Nếu là vị kia, bọn họ nhất định sẽ không tiếp thu những người không có điểm mấu chốt, đơn giản là sẽ đầu hàng.
Cái này không đợi trả lời, trưởng đoàn Thiên Lang cũng quỳ một gối xuống đất, thần phục.
Nháy mắt, một âm thanh đầu hàng thống nhất từ Giao Dịch tinh vang lên.
Andrew từng bước bước xuống bậc thang, đến chỗ bốn đội trưởng lính đánh thuê và thủ lĩnh của băng hải tặc Liệt Diễm, hắn liếc nhìn bốn người bọn họ, nói: "Ta năm người các ngươi phải thề bằng cả trái tim, trở thành thuộc hạ của ta."
Năm người bọn họ không biết về lời thề máu của hoàng tộc Ander, nhưng họ đã đầu hàng, họ cũng không cho rằng đó là một yêu cầu lớn, vì vậy họ lần lượt tuyên thệ.
Sau đó, họ cảm thấy trái tim mình bị một thứ vô hình trói buộc, một khi phản bội người trước mặt, trái tim sẽ bị thứ vô hình này hủy hoại không chút do dự.
Đó là lý do tại sao Bệ hạ bắt họ thề.
Gõ gõ phòng nhỏ, Andrew muốn tiểu nhân ngư hóa thành nguyên hình.
Tô Ngọc Tuyền lập tức liền biến thành nguyên hình, cậu ôm lấy Andrew, sau đó vẫy tay xán lạn chào mọi người: "Các ngươi cần phải đặt tính mạng của Ngọc Tuyền lên hàng đầu, hắn yêu cầu các ngươi phải phục tùng, đây là việc đầu tiên ta yêu cầu đối với các ngươi."
Năm người nhìn thiếu niên tinh xảo kia bỗng nhiên xuất hiện.
Thiếu niên có mái tóc dài màu xanh khói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một đôi mắt hạnh sáng lộng lẫy, đuôi lông mày khóe mắt vẩy đầy tinh quang.
Làn da trắng nõn của thiếu niêntrắng nõn, ở ban đêm như lóe lên bạch quang, mà dưới thân cậu, chiếc đuôi cá màu xanh lam càng tỏa sáng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Làm người không thể rời mắt.
Đây là cái gì?
Mỹ nhân ngư trong truyền thuyết sao?
Trông thật tinh xảo, nhân ngư nghiêng đầu vẫy tay: "Xin chào các ngươi nha, thuộc hạ mới của An An!"
Tiếng nói của tiểu nhân ngư nãi nãi, nghiêng đầu chào hỏi trông rất đáng yêu.
Hơn nữa khuôn mặt thịt mum múp ngây ngô trẻ con, càng dễ thương đến muốn véo.
Như thể nhìn thấy những người này ngo ngoe rục rịch, Andrew có chút lãnh liếc mọi người một cái.
Hắn luyến tiếc ngăn lại bản năng bán manh của tiểu nhân ngư.
Vì thế Andrew nhàn nhạt, có chứa ti miệt thị mà quét nhẹ mọi người: "Các ngươi đừng nhìn A Ngọc dễ khi dễ liền muốn khi dễ hắn, ai trong số các ngươi không nghe thấy thanh âm trên chiến trường Mạt La sao?"
Diễm Viêm nháy mắt gật đầu, còn có chút nghĩ mà sợ: "Cũng may tôi phát hiện sớm, chạy mau, bằng không tôi cũng trở thành một trong biển xác sống ở Mạt La kia."
Về điều này, tiểu nhân ngư Tô Ngọc Tuyền tỏ vẻ: "Đó là bởi vì ngươi ở bên ngoài, ta không xác định ngươi có phải là tên vô lại của nhóm hải tặc Mạt La, cho nên cũng không chú ý ngươi!"
Cậu ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to, rất đắc ý: "Nếu ta chú ý đến ngươi, cũng sẽ không có chạy đi."
"A Ngọc thật lợi hại." Ngón tay Andrew thon dài lướt qua gương mặt tiểu mỹ nhân ngư, hung lệ phượng hoàng lúc này đã khẽ mỉm cười.
Diễm Viêm hít hà một hơi, nguyên lai không phải hắn phát hiện sớm rồi chạy.
Mà là người khác căn bản không có tỏa định cậu.
Nhân ngư này trông thật xinh đẹp và dễ thương, nhưng hóa ra lại là một đại sát khí.
Tức khắc, tất cả mọi người không dám khinh thường cậu nữa, cụp đôi mắt xuống.
Thấy vậy, Andrew hài lòng, lấy thịt khô ra đưa cho tiểu nhân ngư, một bên nói: "Bận rộn cả một ngày, A Ngọc nên đói bụng mệt mỏi rồi đi! Chúng ta đi xem có nguyên liệu nấu ăn hay không."
Nói, Andrew tà liếc mắt một cái mọi người: "Các ngươi hôm nay trì hoãn giao dịch! Bây giờ về nhà của mình bán đồ của mình hết đi!"
Mọi người không rõ nguyên do, nhưng là lão đại mới nhậm chức yêu cầu như vậy, cho nên phải cửa hàng!
Trên Giao Dịch tinh cơ bản đều là mảnh đất nham thạch, bởi vậy nơi này phòng ốc cũng đều là từ nham thạch cải tạo, từng dãy nhà nham thạch ở đứng ở nơi này, sau đó mở một cửa sổ lớn, khi cửa sổ được dựng lên liền có thể nhìn thấy các loại đồ vật bày biện trong phòng.
Đương nhiên, có bán thành phẩm mỹ thực, vũ khí, đá năng lượng và các bộ phận cơ khí.
Andrew mang theo tiểu nhân ngư nhìn xung quanh, đương nhiên chỉ chú ý tới khu vực nguyên liệu.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy một hộp đậu phụ và một lọ sa tế được đặt trong phòng.
Cậu thấy được.
Tô Ngọc Tuyền cũng nhìn thấy, hai mắt lập tức sáng lên, ôm lấy tay Andrew, hưng phấn chỉ vào: "An An, mua cái đó đi!"
Andrew sải bước đi vào, trực tiếp cầm lấy sa tế, đang định hỏi, đôi mắt Andrew tức khắc lãnh lệ lên.
Trong phòng, chủ cửa hàng ngập ngừng nói: "Bệ hạ, ngài muốn lấy cái này thì lấy đi!"
"Em vừa rồi gặp qua người nào?"
Andrew đột nhiên đặt câu hỏi.
Trên người người này có một mùi lạ, sau khi cẩn thận cảm nhận một hồi, Andrew mới có thể nhận ra rõ ràng mùi đó không phải của người này mà là bị dính lên.
Hơi thở này thật kỳ quái, cũng khiến người khác chán ghét.
Biểu cảm của Tô Ngọc Tuyền cũng trở nên nghiêm túc, cậu cũng nhận thấy luồng khí tức kỳ lạ này, rất lạ và quen thuộc, giống như... Tô Ngọc Tuyền đột nhiên rũ mắt, hung hăng dùng sức bấm ngón tay.
Là vai chính Mặc Nhan.
Cậu ta thế mà lại đi tới nơi này.
Tô Ngọc Tuyền đột nhiên kéo Andrew: "An An, có muốn kiểm tra hơi thở của người không?"
Andrew gật đầu, để Tô Ngọc Tuyền tiến vào phòng nhỏ, nheo mắt lại, cảm nhận được phương hướng của luồng linh khí, rồi nhanh chóng đi theo.
Sau đó, họ dừng lại ở đại bản doanh Mạt La chỗ.
Biển xác ở đây giờ đã không còn.
Thấy Andrew đã đến, Khương Ngọc Lê lập tức bước tới bẩm báo: "Bệ hạ, chúng tôi đến đây sau khi xử lý xác chết từ căn cứ Tạp Bố xong, xác chết ở đây đều đã biến mất, tôi đi hỏi qua những người khác, không có người tới rửa sạch qua chiến trường này."