Máy dò có tích hợp chức năng ghi hình, lúc nhìn thấy ổ đàn hải thú này, chính sách bứng ổ hải thú liền đã triển khai.
Andrew không phải vị vua thích quyết giữ ý mình.
Hắn đã thảo luận với mọi người rất lâu về sự nguy hiểm và tác hại của những con thú biển, lợi ích của việc đánh bắt chúng và điểm yếu của chúng.
Sau khi mọi thứ được thảo luận và chính sách được xác định, công việc chuẩn bị bắt đầu.
Cho nên lần này, mặc dù rủi ro vẫn tồn tại, nhưng rủi ro có thể giảm xuống một phạm vi nhất định, vấn đề cũng không lớn.
Những con hải thú kia rất to lớn, thân hình phẳng lì, chúng sống ở đáy biển sâu, ban ngày sẽ ra ngoài kiếm ăn, ban đêm mới trở về tổ.
Tổ ở trong quần thể đá ngầm, quần thể đá ngầm ở đây tạo thành một khu vực đặc thù, đương nhiên có thể không phải tự nhiên mà hình thành, từng đàn đá ngầm tản ra, ở trung tâm có một cái lỗ cực lớn, hải thú làm tổ ở trong này hố nhóm đá ngầm.
Mà đá ngầm được bao phủ bởi rong xanh, rong mọc ở cửa hang, đủ để che phủ chúng, không cẩn thận đi xem xét là nhìn không ra.
Máy dò sở dĩ phát hiện, cũng là bởi vì nó đi theo một con hải thú kiếm ăn, sau đó mới bị phát hiện.
Lúc này, mọi người đã ở trong chiến thuyền, Hắc Xích tỏ vẻ trong chốc lát hắn có thể ca hát, khơi dậy tinh thần chiến đấu của mọi người.
Hắc Xích vẫn nhớ rõ lời mọi người nói, những bài hát của chính mình có thể thúc đẩy tinh thần và khiến mọi người tràn đầy sức chiến đấu.
Tô Ngọc Tuyền vô cùng thích thú nhìn Hắc Xích, trong khi bọn đại hán một lời khó nói hết, còn những người lính đánh thuê thì tò mò nhìn Hắc Xích, một đám trong đầu đầy dấu chấm hỏi: "Hắc Xích không phải người dẫn đường sao?"
"Tiếng ca của hắn cũng có thần hiệu như vậy, wow, cái này còn có thể so với cộng sinh giả đó!"
"Tôi cũng là lần đầu tiên nghe nói người dẫn đường có thể dùng tiếng ca cấp năng lượng cho chiến hữu đó."
......
Tô Ngọc Tuyền rất có hứng thú.
Andrew sờ sờ đầu của cậu, ôn nhu cười nhạt: "Yên tâm đi, Hắc Xích không có cái năng lực kia, chỉ là có người hát dở đến mức có thể khiến người ta tức giận muốn đánh người mà thôi, loại cảm giác bực bội nhưng không thể phát tiết trên đồng đội, cũng chỉ có thể phát tiết lên địch nhân."
"Cho nên vẫn là A Ngọc lợi hại nhất, A Ngọc có thể giữ tinh thần chiến đấu cho mọi người, xoa dịu sức mạnh tinh thần của họ, làm cho tinh thần hải vẫn duy trì năng lượng tràn đầy, mà không khiến mọi người phát điên." Andrew dùng ngón tay gõ nhẹ vào miệng đang chu lên của tiểu mỹ nhân ngư, khóe miệng cong lên, "Đừng khó chịu!"
Tô Ngọc Tuyền quay đầu liếc hắn một cái, cậu nơi nào biểu hiện không cao hứng chứ.
"Được được được, A Ngọc của chúng ta là hào phóng nhất." Andrew có tâm tình tốt vỗ vỗ tiểu nhân ngư.
Hắc Xích nghe được lời nói của bệ hạ:......
Quay đầu lại nhìn mọi người, dùng ánh mắt chất vấn: Tui làm gì hát dở đến vậy!
Mọi ngườiphớt lờ ánh mắt của hắn, cúi đầu, vẫn là không cần đả kích đến trái tim của Hắc Xích đi.
Lính đánh thuê từng người bật cười, nguyên lai là bởi vì hát khó nghe, rốt cuộc là cái dạng tiếng ca gì mới có thể khó nghe đến nước này chứ!
Hắc Xích thương tâm, hắn không phục, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, người đã nghe ta hát chưa?"
Bệ hạ có nghe qua sao?
Không có đi!
Tiểu nhân ngư tò mò!
Bệ hạ vừa thấy chính là cái loại sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì.
Việc ca hát này không nên khiến hắn phun tào nhiều như vậy mới đúng.
Tựa hồ là nhìn ra tiểu nhân ngư tò mò, Andrew nhéo nhéo mũi cậu, buồn cười mà nói: "A Ngọc tốt nhất vẫn là đừng nghe!"
Giọng hát của tiểu nhân ngư đẹp như vậy, là để có một giọng hát được yêu thích.
Giọng hát như vậy nên rất nhạy cảm với âm thanh.
Hắc Xích chỉ cảm thấy một trận bạo kích, lời nói của ngài tính tổn thương không lớn, nhưng tính sỉ nhục lại rất lớn!
Hắc Xích uể oải cúi đầu.
Khương Ngọc Lê ho nhẹ một tiếng: "Hắc Xích, mỗi người đều có thế mạnh của mình, không biết hát cũng không phải là chuyện xấu."
Bọn đại hán cũng vội an ủi.
Hắc Xích yên lặng liếc bọn họ một cái, này an ủi còn không bằng không an ủi!
Tô Ngọc Tuyền híp mắt, bầu không khí này khiến người ta cảm thấy thoải mái về thể chất và tinh thần, không có mưu mô, rất ấm lòng.
Andrew rũ mắt nhìn tiểu nhân ngư, khóe môi hơi hơi gợi lên.
Tiểu nhân ngư sau khi tỉnh lại tựa hồ có chút bận tâm, hiện tại rốt cục vui vẻ rồi.
Tiểu nhân ngư Tô Ngọc Tuyền không biết rằng Andrew đã cố ý nói những lời đó để làm cho cậu hạnh phúc.
Cậu nghĩ nghĩ, nhưng cảm thấy có chút thôi thúc muốn hòa vào.
Được người khác quan tâm vẫn là cảm giác tốt, Tô Ngọc Tuyền cong cong mắt, cậu đặt tay lên vai Andrew, thò đầu ra tự hỏi: "Hắc Xích, chẳng lẽ tiếng ca của ta không xứng khích lệ mọi người sao?"
Tiểu nhân ngư chớp đôi mắt, hai tròng mắt thanh triệt tràn ngập khổ sở: "Lần trước cùng hải thú chiến đấu, ta không có làm cho mọi người nâng cao ý chí chiến đấu!"
Tiếng nói của tiểu nhân ngư có chút nghẹn ngào, tựa hồ bởi vì chuyện này mà thương tâm.
Mỹ nhân ngư nằm trên bờ vai rộng lớn của Bệ hạ, càng lộ ra vẻ thanh tú mềm mại, đôi mắt đẫm lệ quả thực là đáng thương.
Mọi người nơi nào chịu được.
Tất cả bọn họ đều là những người đàn ông mặt dày và thô kệch, chỉ một đám dùng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ trừng mắt nhìn Hắc Xích, nhìn ngươi là một tên người dẫn đường da dày thịt béo, lại không biết xấu hổ bởi vì ca hát khó nghe như vậy mà giả vờ một bộ ủy khuất.
Tiểu nhân ngư người ta mới ủy khuất đó!
"Không phải, lần trước cùng hải thú chiến đấu, chúng ta đều vô dụng, nếu không phải có tiểu mỹ nhân ngư ngài trấn an, chúng ta liền bị bắn ngược mà bạo động tinh thần!""Đúng vậy, may mắn có tiểu nhân ngư cậu tinh thần trấn an, bằng không chúng ta hiện tại cũng không thể ở đây."
"Đúng vậy, tinh thần khai thông tôi đã thấy nhiều như vậy, cũng chỉ có thanh âm của tiểu nhân ngư cậu liền có hiệu quả."
......
Mọi người quay chung quanh tiểu nhân ngư để được khai sáng.
Tiểu nhân ngư nghe được cái đuôi đều kiều lên, cậu ngẩng cao đầu vươn ngón tay: "Hắc Xích, ngươi không cần khổ sở nha! Đây là chúng ta tộc nhân ngư thiên phú, nhân loại so ra rất kém, không riêng gì ngươi nha."
Tiểu nhân ngư cong mắt, trên khuôn mặt trắng nõn non nớt nở nụ cười rạng rỡ, hắn mở miệng, thanh âm lưu luyến mang theo cảm giác an ủi, cố gắng an ủi mọi người: "Ngay cả An An là nhân ngư cũng sẽ không, hiện tại chỉ có ta có năng lực như vậy, cho nên không cần khổ sở."
Tiểu gia hỏa thế mà thích nghe rắm cầu vồng*, vừa nghe cả người cá liền tràn đầy hơi thở hỉ khí dương dương, ngay cả không khí cũng vui vẻ tràn ngập niềm vui của mình.
*Chỉ những lời nịnh nọt sáo rỗng.
Vẫn còn rất trẻ con!
Nhưng loại hạnh phúc này không làm người ta khó chịu, mà còn rất dễ thương!
Mọi người cũng bị niềm vui sướng của cậu lây nhiễm, không khỏi nở nụ cười, Andrew buồn cười nhéo nhéo mặt tiểu nhân ngư, tràn đầy sủng nịch: "Năng lực của A Ngọc là độc nhất vô nhị."
Nam nhân ôm lấy tiểu nhân ngư, dán dán vào mặt tiểu nhân ngư, mắt phượng liếc mắt đưa tình: "A Ngọc của tôi, độc nhất vô nhị!"
Tô Ngọc Tuyền thân mình run lên, nhanh chóng đẩy mặt nam nhân ra, tiểu nhân ngư nghiêm mặt nói: "Nói chuyện cho đàng hoàng!"
Andrew nháy mắt cong mi lên, buồn cười chọc chọc khuôn mặt tiểu nhân ngư, nghiêm trang: "Chẳng lẽ tôi nói không phải sự thật sao?"
Hắn mắt lé liếc quét qua bọn thuộc hạ một cái.
Bọn thuộc hạ sôi nổi gật đầu, không thể không đồng ý hơn: "Bệ hạ nói chính là sự thật."
Chỉ sợ trong tinh giới còn có người không biết nhân ngư tồn tại.
Này xác thật là tồn tại độc nhất vô nhị.
Chỉ là, bệ hạ người thật nịnh bợ quá!
Trong lòng mọi người ghét bỏ, hận không thể đủ thay thế bệ hạ.
Tiểu nhân ngư đáng yêu như vậy, bọn họ cũng muốn xoa xoa cọ cọ.
Lập tức, một ánh mắt quét qua, tất cả mọi người vội vàng ưỡn ngực đứng nghiêm.
Quân hạm chậm rãi đi trước, chờ khi gần tới nơi, chiến hạm cách hải thú sào huyệt dừng lại một khoảng cách nhất định.
Đương nhiên.
Để tránh khiến cho hải thú chú ý,mọi người đều chú ý tới tình huống của tổ hải thú do máy dò gửi đến, đợi đến khi hải thú lần lượt trở về tổ, khi trời tối, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng.
Loài hải thú này rất mạnh, nếu chúng hoảng hốt mà tấn công theo nhóm thì tàu chiến sẽ không chống đỡ nổi.
Mọi người sôi nổi bước ra từ lối ra.
Mà tiểu nhân ngư Tô Ngọc Tuyền cầm súng bắn ngầm bơi phía trước, nếu muốn nói về cách lặng lẽ tiếp cận hải thú trong nước thì nhất định phải thuộc về mỹ nhân ngư của biển sâu.
Andrew lần này đã không ngăn cản tiểu nhân ngư không cho cậu đi mạo hiểm.
Tiểu nhân ngư tuy rằng nhìn thực yếu ớt, nnhưng cậu vẫn là rất mạnh mẽ, hắn cho rằng bảo vệ sẽ hạn chế tiểu mỹ nhân ngư trưởng thành.
Andrew đi theo phía sau tiểu nhân ngư, gắt gao đi theo.
Đương nhiên, hắn cũng không có gần sát, mà là cách một khoảng cách lớn.
Rốt cuộc, con người bị hạn chế ở dưới nước, vô pháp như là sinh vật đáy biển, không dậy nổi gợn sóng.
Hải thú này ở rất nhiều phương diện đều vô địch, không biết cảm giác, khứu giác, thính giác của nó có giống nhau hay không. Vì vậy, để đảm bảo an toàn, tốt nhất là tiểu nhân ngư nên tiến lên trước.
Hơn nữa, họ không thể theo dõi quá chặt chẽ.
Lúc này trời đã tối, hải thú sau một ngày kiếm ăn đều nằm trong tổ tiêu hóa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Sau một tiếng vang, một tiếng nổ vang lên, hải thú mở mắt ra, nhanh chóng chui ra.
Ngay sau đó, một màn sương đen tràn ngập vùng biển xanh thẳm.
Hải thú tức khắc không thể nhìn thấy gì.
Nó nhanh chóng chuyển động, nhĩ lực vào giờ phút này đạt tới đỉnh núi.
Nó nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi của nước biển.
Lúc này, Tô Ngọc Tuyền đã rời khỏi khu vực này và bơi đến những khu vực khác của tổ hải thú. Lính đánh thuê và bọn đại hán để lại một số ít để đối phó với hải thú, những người khác cũng sôi nổi đi theo Tô Ngọc Tuyền để đối phó với những hải thú khác.
Lần này hành động rất là thuận lợi.
Tô Ngọc Tuyền cũng không nghĩ rằng có bất kỳ tai nạn nào xảy ra.
Sau khi cậu thả boom gây nhiễu, liền có người đi lên chế tạo thanh âm khiến cho hải thú phát cuồng, lại phối hợp dương đông kích tây, quay chung quanh hải thú kéo đặc thù dây thừng, kia vẫn là hải thú da chế thành.
Sau đó đem bom ném vào miệng hải thú, bọn họ trực tiếp kéo dây thừng từ dưới lên, lần lượt đổi vị trí để trói miệng hải thú, ngăn không cho quả bom rơi ra ngoài.
Hải thú kịch liệt nhảy nhót, nhưng sau vài tiếng nổ, nó chỉ có thể trở lại tĩnh mịch.
Dùng như vậy phương pháp giết chừng hai mươi hải thú, còn sót lại ba năm hải thú, nhưng mọi người cũng không đuổi tận giết tuyệt.
Da thú biển này là thứ tốt, tự nhiên không thể tận diệt, còn phải có thể liên tục phát triển, đội ngũ của bọn họ sớm muộn sẽ lớn mạnh.
Thu hoạch không ít, mọi người lái chiến hạm trở về.
Trà Cúc Dưa Leo
Tô Ngọc Tuyền tâm tình rất tốt, lần này tiến triển thuận lợi khiến cậu có chút suy đoán. Ý thức thế giới này không thể tùy ý tạo ra sự cố, nó dường như chỉ có thể kiểm soát sự tồn tại ban đầu, sau đó thúc đẩy kết quả nó muốn.
Cho nên hải thú này hẳn là vốn dĩ nên tồn tại với đáy biển này.
Ý thức thế giới lần này thúc đẩy làm hải thú bại lộ ở trước mặt bọn họ, có lẽ là bởi vì hải thú cường đại cùng với tuyến thế giới nguyên bản, Bệ hạ Andrew này sẽ xuất hiện ở giai đoạn sau, sau đó sẽ hoàn toàn gục ngã trước mặt mọi người, trở thành một vị vua sa đọa trong lòng mọi người và bị người khác ghét bỏ, sau đó nhân vật chính công thụ đánh chết hắn rồi trở thành vị cứu tinh.
Cho nên, ý thức thế giới chỉ thúc đẩy một con hải thú lại đây, nó chỉ muốn làm Andrew tạm thời biến mất.
Tô Ngọc Tuyền khóe môi gợi lên, cậu ôm Andrew lại cọ một cái.
"An An, hôm nay chúng ta thu hoạch không ít, muốn ăn mừng một chút." Tiểu nhân ngư ngượng ngùng nghiêng đầu nói: "An An vẫn luôn nấu cơm cho ta, hôm nay ta vui vẻ, ta sẽ nấu cho An An."
Cậu phải làm ra được bột khoai tây.
Tuy rằng nếu làm ra sẽ là một món ăn hắc ám, nhưng không thành vấn đề, chỉ cần làm xong, Andrew xem là tốt rồi.
Tâm ý của tiểu nhân ngư Andrew làm sao có thể cự tuyệt chứ!
Hắn làm ra bộ dáng chờ mong, nhéo nhéo mặt tiểu mỹ nhân ngư: "A Ngọc biết ăn như vậy, nấu ăn nhất định rất ngon."
Cậu xác thật thực biết ăn.
Trong thế giới thiếu lương thực này, ngoại trừ nhân vật chính Mặc Nhan ngoại, cậu là người duy nhất từng trải qua sự oanh tạc của ẩm thực Hoa Quốc. Tô Ngọc Tuyền cảm thấy lời này không có gì sai, nhưng biết nấu chưa chắc đã ngon.
Nếm thức ăn và thực hành hoàn toàn không giống nhau.
Andrew luôn có thể nắm bắt được sự thật này.
Không biết vì sao, Tô Ngọc Tuyền đột nhiên rất mong chờ phản ứng của bệ hạ sau khi ăn món ngon cậu nấu.
Loại đau khổ này chỉ có chính mình gánh chịu, có thêm một người nếm trải, xem ra sẽ cảm thấy vui vẻ!
Cậu thực sự không phải là người tốt từ trong xương! Ngay cả khi bề ngoài giả vờ trong sáng và ngây thơ đi chăng nữa.
Tiểu nhân ngư cong mắt, kích động nói: "Vậy An An, anh phải ăn hết nha!"
"Tâm ý của A Ngọc, tôi tự nhiên ăn hết rồi, tôi không thể cô phụ tâm ý của A Ngọc!" Andrew cười tủm tỉm nhìn tiểu nhân ngư, đôi mắt thâm thúy kia, mang theo vài tia nhu tình, tựa hồ muốn làm người nhìn tan chảy.
Tô Ngọc Tuyền bị nhìn chớp chớp đôi mắt to vương nước, đột nhiên cúi đầu, lại tới nữa rồi lại tới nữa rồi, ánh mắt của bệ hạ tựa hồ có thể nuốt chửng người.
Cũng không biết vì sao.
Đại khái là chột dạ đi! Rốt cuộc Andrew đối với cậu thật sự là quá tốt, cậu càng thêm là không thích ứng với vòng xoáy dịu dàng của Andrew.
Thấy tiểu mỹ nhân ngư thẹn thùng cúi đầu, lỗ tai đỏ lên.
Andrew duỗi tay nhéo nhéo đôi tai hồng hào của nhân ngư, không ngờ sờ vào không thấy lạnh mà ngược lại có chút nóng hầm hập. Không biết vì sao, tâm tình Andrew đột nhiên rất là vui sướng, hắn rầu rĩ cười nhẹ vài tiếng, nhịn không được cúi đầu khẽ hôn cái trán tiểu nhân ngư: "Ta A Ngọc đây là thẹn thùng sao?"
Tiếng cười của nam nhân khàn khàn trầm thấp, giàutừ tính mà gợi cảm, toàn thân toát ra khí chất nam tính, dường như có một loại ma lực nào đó, thật sâu dụ người ta trầm luân vào trong đó.
Tô Ngọc Tuyền cảm thấy như vậy không được, đột nhiên mở to mắt, dùng đầu dùng sức đụng phải vài cái vào đầu Andrew: "Thẹn thùng là cái gì, An An anh lại đang nói kỳ kỳ quái quái nữa rồi!"
Cậu đã thích ứng với ánh mắt ẩn tình này của Andrew.
Cậu không có gì phải tội chứ.
Andrew có thể đứng ở chỗ này, tất cả đều là bởi vì cậu mà.
Bằng không hắn sẽ phải ngủ trong quan tài băng mấy năm, sau đó tỉnh lại sẽ bị suy sụp tinh thần suốt đời, sau đó sẽ trở thành bàn đạp cho các nhân vật chính.
Cho nên cậu lợi dụng bất quá là vì cứu vớt Andrew.
Sau khi thuyết phục thành công chính mình, trái tim của Tô Ngọc Tuyền cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cậu căn bản không biết vừa nãy trên mặt cậu tràn đầy ửng đỏ, lỗ tai đều nóng bưng bưng.
Mà lúc này, nhiệt độ này đều đã giảm xuống.
Andrew vỗ trán bật cười, vẫn là tiểu nhân ngư ngây thơ chưa từng có xã giao này, mới bước vào thế giới nhân loại nên còn chưa biết thẹn thùng là gì.
Hắn thuận theo gật đầu: "Ừ, là tôi không tốt, còn nói những điều kỳ quặc."
Tô Ngọc Tuyền:......Ngay cả một chút chính kiến cũng không có, này cũng quá dễ bắt nạt rồi.
Quên đi, đừng bắt nạt nữa.
Tiểu nhân ngư xoát tiến vào trong phòng nhỏ, hơi mang theo thanh âm mệt mỏi vang lên: "Tôi muốn nghỉ ngơi An An, về đến nhà thì kêu tôi, tôi phải làm đồ ăn ngon cho An An."
Tiểu nhân ngư xác thật cũng nên mệt mỏi.
Andrew làm một cử chỉ im lặng trước đám đông đang phấn khích, rồi bước đến phòng chờ của tàu chiến.
Khương Ngọc Lê, bọn đại hán và lính đánh thuê lập tức im lặng, đợi Bệ hạ đi xa một lúc mới xì xào bàn tán về việc sử dụng da thú biển, đây là vật liệu phòng ngự tốt nhất, nếu nó được gắn vào cơ giáp, như vậy cơ giáp của bọn họ liền sẽ tăng tính cường hóa phòng ngự không ít.
Còn có quân hạm cùng với những thứ khác.
Không có người dẫn đường nào đối với tài liệu như vậy mà không tâm động cả.
Đương nhiên, bọn họ thảo luận còn có tiểu nhân ngư.
Có tiểu nhân ngư khai thông tinh thần, trải qua mấy trận chiến, bọn họ không có chút nào cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy còn có thể chiến đấu mấy ngày.
"Trách không được bệ hạ với tiểu mỹ nhân ngư quý trọng như vậy." Một tên lính đánh thuê thở dài nói.
Chỉ với sức mạnh của vú em này, tới nơi nào cũng là sẽ bảo bối.
Lời này được nhất trí bởi những người lính đánh thuê còn lại.
Sau đó Khương Ngọc Lê cùng bọn đại hán trợn mắt ngoác mồm với họ: "Bệ hạ, không phải là bởi vì cái này mới đối tốt với tiểu mỹ nhân ngư."
"Bệ hạ ước gì tiểu nhân ngư gì cũng không làm, chỉ an tâm mà làm tiểu vương tử được che chở."
"Đáng yêu như vậy, một nhân ngư làm nũng khiến cho nhân tâm đều tan chảy, ai bỏ được cậu ấy chứ!"
......
Ai, cho nên vẫn là bọn họ không đủ cường đại, bởi thế cho phải để tiểu nhân ngư kiều nộn như vậy ra tay.
Vẫn phải rèn luyện cho tốt.
Tiểu nhân ngư ngủ thiếp đi cho đến rạng sáng, khi mở mắt ra thì đã ở trên giường trong lâu đài.
Đôi tay Andrew ôm phòng nhỏ của cậu, liền như vậy nghiêng thân ngủ say, ở tư thế này, tựa hồ là nhìn phòng nhỏ của cậu đến say ngủ.
Tô Ngọc Tuyền lẳng lặng nhìn Andrew một hồi lâu, thời điểm nam nhân ngủ say,đôi mắt phượng yêu kiều lúc này gắt gao hợp lại, nam nhân mặt mày tuấn lãng, sau khi ngủ say hắn thu liễm một thân sắc bén, cho dù là ngủ say cũng giấu không đi một thân lành lạnh hàn ý.
Ngược lại tẫn hiện ôn nhã đẹp đẽ quý giá.
Tô Ngọc Tuyền biến thành nguyên hình, tay nhịn không được đi đụng vào mặt nam nhân, nhẹ nhàng miêu tả.
Là bởi vì nam nhân thường đối với cậu mỉm cười ôn nhu sao?
Cho nên khí chất này mới có thể bất tri bất giác chuyển biến.
Vậy cậu thì sao!
Luôn giả vờ ngốc nghếch ngọt ngào với hắn, có thể hay không sau khi ngủ vẻ mặt vẫn là ngốc như vậy.
Tô Ngọc Tuyền nghĩ, không thể không cúi đầu xuống giường nước để nhìn lại chính mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đã theo thói quen lộ ra vẻ ngây thơ, chớp chớp đôi mắt tràn đầy tò mò, trông giống như một tiểu gia hỏa không biết nhiều về thế giới.
Tô Ngọc Tuyền giơ tay kéo kéo khóe miệng.
"A Ngọc rất đẹp!" Một tiếng thì thầm nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu.
Andrew cũng không biết mở mắt ra từ lúc nào, lúc này đã vươn tay chọc chọc mặt tiểu mỹ nhân ngư, "So với tôi đẹp hơn, không cần hoài nghi đâu."
Nam nhân trấn an.
Tô Ngọc Tuyền nhất thời không nói nên lời, hất tay hắn ra, cậu đây là đang so với ai khác đẹp hơn sao?
Nhưng cũng không có ý nghĩ khác, Tô Ngọc Tuyền vươn tay chính là thúc giục: "An An dậy rồi, mau rửa mặt, sau đó tôi phải nấu ăn nữa!"
Andrew bế lên tiểu nhân ngư sốt ruột lên, sau khi rửa mặt xong mang theo tiểu nhân ngư tới đại sảnh, hỏi: " A Ngọc muốn làm món gì?"
"Làm khoai tây nghiền!" Tiểu nhân ngư dứt khoát, sau đó hướng Andrew chỉ huy, "Tôi muốn một mình làm, sau khi loàm xong lại bưng ra cho An An, không cần nhìn lén!"
Tiểu nhân ngư thần thần bí bí, khơi dậy sự mong chờ của Andrew.
Tiểu nhân ngư đây là trộm dùng quang não xem xét cách làm khoai tây nghiền sao?
Hoặc làm một cái gì đó khác.
Lòng hiếu kỳ này đang nhột nhột trong lòng, nhất là khi nhìn thấy tiểu mỹ nhân ngư đứng lên ưỡn eo nói: "Đồ nấu ăn của tôi nhất định ngon hơn của anh!"
Này còn rất chí khí.
Đáp lời yêu cầu của tiểu nhân ngư, Andrew chuyển một chiếc bồn tắm đến nhà bếp cho tiểu nhân ngư, sau đó kéo máy ép trái cây, khoai tây và dao đến bên cạnh tiểu nhân ngư, để bảo đảm tiểu nhân ngư quay người lại liền nhìn thấy.
"Nếu cần gì nhớ gọi thật to cho tôi, tôi sẽ ở ngay bên ngoài."
Andrew không làm tiểu mỹ nhân ngư nản lòng, hết lòng đóng cửa lại, đợi ở bên ngoài, luôn chờ tiểu mỹ nhân ngư kêu mình sau có thể kịp thời tới kịp.
Mà sau khi Tô Ngọc Tuyền xem người rời khỏi đây, liền trực tiếp đem khoai tây cắt thành từng miếng, vắt lấy nước, đổ nước vào chậu, lại dùng băng gạc bọc lấy khoai tây vắt kiệt nước vào chậu, sau đó rửa sạch bằng nước nhiều lần
Sau đó, Tô Ngọc Tuyền đợi nước được đổ hết, nhặt khoai tây, cắt thành miếng, rửa sạch và hấp chín.
Nghiền khoai thành dạng nhuyễn, cho bột khoai vào máy sấy rồi đem chiên viên khoai nghiền, đương nhiên, khoai tây nghiền sốt trái cây đỏ thì khi viên khoai giòn bên ngoài mềm bên trong sẽ rất ngon, sẽ có nước trái cây ngọt ngào tuôn ra, chắc chắn đây sẽ là một món tráng miệng đặc biệt hấp dẫn.
Món chiên ngập dầu của Tô Ngọc Tuyền cũng ngon, sau khi làm xong có màu vàng óng rất hấp dẫn.
Tô Ngọc Tuyền cẩn thận véo một miếng cắn, sau đó bỏ vào thùng rác, mặt không biểu cảm.
Quả nhiên.
Dù cậu có làm nó đẹp đến đâu thì nó cũng có vị rất lạ và khó nuốt.
Nhìn một mâm bưng trong tay, có hơn 20 viên khoai tây nghiền khó nuốt nổi, liệu Andrew có thực sự ăn hết? Nếu hắn thật sự ăn xong, chẳng lẽ bụng thật sự thoải mái sao?
Tuy rằng hoài nghi sẽ không có người ngu ngốc như vậy, nhưng cuối cùng Tô Ngọc Tuyền vẫn chọn ra hơn chục cái, chỉ để lại năm sáu cái, sau đó gõ cửa.
Andrew ngoài cửa nghe được tiếng vang lập tức liền mở cửa ra, sau đó liền thấy được tiểu nhân ngư bưng mâm màu trắng, trên mâm là từng viên từng viên kim hoàng lộng lẫy.
Andrew đã từng nhìn thấy món này trong phòng phát sóng trực tiếp của Mặc Nhan, dù là cá rán, thịt rán hay những món khác thì da vẫn luôn vàng và giòn như vậy.
Tất nhiên, mỗi lần nó phải được bọc trong một lớp thứ màu trắng.
Thứ đó được làm bằng gì, Andrew không biết.
Bất quá hiện tại, tiểu nhân ngư thế nhưng làm ra được.
Andrew kinh ngạc, đối mặt với ánh mắt mong đợi của tiểu mỹ nhân ngư, Andrew đưa tay nhặt một viên lên cắn một cái, sau đó lại kinh ngạc.
Hương vị này, ngọt đến ngấy người, còn có chút đắng, rất là kỳ quái.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt hồi hộp và mong chờ của tiểu nhân ngư, Andrew đã ăn sạch sẽ mà mặt không chút thay đổi.