Tiểu nhân ngư thẹn thùng.
Mặt đỏ hồng, mắt cũng ngập nước.
Thật đáng yêu.
Andrew trong lòng lại càng mềm mại, chóp mũi áp vào chóp mũi tiểu mỹ nhân ngư, trìu mến xoay người lại, một đôi mắt phượng cong thành trăng khuyết: "A Ngọc nói phải."
Ánh mắt nam nhân ôn nhu như nước, tiếng nói khàn khàn trầm thấp, lộ ra sự dịu dàng vô tận, nhân tâm nghe được không tự giác mà đập nhanh.
Tô Ngọc Tuyền cảm thấy chóp mũi nóng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt trìu mến của nam nhân, tim đập loạn nhịp, giống như không khống chế được.
Tô Ngọc Tuyền vô thức chạm vào ngực mình.
Cậu hơi hơi ngoảnh mặt đi, thầm thở dài, chẳng trách người ta luôn say mê với cái lưới của sự nhẹ nhàng.
Cậu lại cho phép phản ứng nhịp tim tự nhiên này.
Nhưng cậu không cho phép mình trở thành kẻ bị săn.
Ý thức thế giới đang theo dõi mọi lúc.
Cậu không muốn trở thành mục tiêu của nó.
Tô Ngọc Tuyền hơi hơi chớp chớp mắt, hốc mắt lập tức ẩm ướt, mặt đỏ bừng.
Cậu phải luôn đề cao cảnh giác chống kẻ săn mồi của mình.
Không biết vì sao mặt đỏ bừng tiểu mỹ nhân ngư kiêu ngạo hừ một tiếng: "Tôi đương nhiên nói đúng, tôi không ngốc như An An."
Nói tới đây tiểu mỹ nhân ngư tựa hồ nghĩ tới cái gì, đẩy đầu nam nhân ra.
Tiểu nhân ngư hung hăng rống to: "An An ngu ngốc, sau này ngươi làm chuyện gì đều phải nói cho ta biết, sau khi ta mới đồng ý làm."
Tiểu nhân ngư tay nhỏ chỉ đầu nam nhân, rất là hận sắt không thành thép.
Andrew bất đắc dĩ cười, tiểu nhân ngư cũng thật lòng dạ hẹp hòi.
Tiểu nhân ngư lòng dạ mềm yếu, chiêu này nếu không có tác dụng, liền giả bộ đáng thương.
Nam nhân cao lớn cúi đầu, nhào vào trong ngực tiểu mỹ nhân ngư, rất là uể oải: "A Ngọc đừng tức giận, xin em, tôi cam đoan đây là lần duy nhất, không có khả năng tái phạm."
Nam nhân như con mèo lớn bị thương, vùi đầu lại đây, lộ ra vài phần cảm giác ủy khuất.
Ngoài ra, còn có chút đáng thương.
Tô Ngọc Tuyền nhìn chằm chằm, cái này, bệ hạ đây là đang giả vờ đáng thương sao.
Là một tiểu mỹ nhân ngư đơn thuần, sao có thể không bị sự tương phản của hắn đánh lừa!
Vì thế tiểu nhân ngư xoa đầu người đàn ông, sờ sờ, sau đó đôi mắt hạnh cuối cùng cũng tươi cười, tiểu nhân ngư tỏ vẻ đại nhân đại lượng: "Thấy lời xin lỗi chân thành của anh, tôi sẽ tha thứ cho anh và sẽ không giận anh nữa."
Đôi mắt phượng đen láy của Andrew xẹt qua nụ cười híp mắt, đầu tiên là để đánh lạc hướng sự chú ý của tiểu đáng thương, sau đó lại giả bộ đáng thương, dụ dỗ tiểu mỹ nhân ngư.
Tuy nhiên Bệ hạ tôn quý lại không biết.
Tiểu nhân ngư đã sớm bình tĩnh lại, sở dĩ lâu như vậy mới biểu hiện ra ngoài, là bởi vì tiểu mỹ nhân ngư muốn một chút ăn mòn điểm mấu chốt của bệ hạ đối với mình.
Để biến mình thành trung tâm của hắn.
Làm hắn có thói quen đồng ý với mình vô điều kiện.
Bằng cách này, nguyên tắc cũng sẽ bị phá vỡ.
Tô Ngọc Tuyền không biết nguyên tắc của Andrew, nhưng cậu thực sự sợ ý thức thế giới làm rối tung mọi thứ.
Đem đùi vàng của mình ép bức, điều này cũng không phải không có khả năng.
Cho nên tiên hạ thủ vi cường.
Ý thức thế giới không hiểu rằng cảm xúc của con người không thể bị thao túng.
Bên ngoài thành, tất cả mọi người đều đang huấn luyện, Minh Đức, Khương Ngọc Lê, đại hán, trẻ con, nhóm lính đánh thuê... Tất cả đều nhìn bệ hạ và tiểu mỹ nhân ngư dường như không thấy bọn họ, mà thân mật.
Mà hành động giả bộ đáng thương của bệ hạ... Suýt chút nữa khiến bọn họ không biết bệ hạ.
Bệ hạ, phương pháp dụ dỗ tiểu mỹ nhân ngư của hắn hầu như không còn trong nhận thức của thuộc hạ của hắn nữa.
Có điều, tiểu nhân ngư thật dễ dụ, thật hâm mộ bệ hạ, cũng muốn có một tiểu nhân ngư khả ái như vậy.
Ánh mắt của mọi người không ý thức, ánh mắt như lửa, thỉnh thoảng liếc về phía bọn họ.
Andrew cùng Tô Ngọc Tuyền làm sao không cảm nhận được.
Chẳng qua Andrew đang hết lòng dỗ dành tiểu nhân ngư, mà tiểu nhân ngư thì lại giả vờ ngây thơ vô tri thôi.
Sau khi dỗ dành tiểu mỹ nhân ngư xong, Andrew liếc qua một cái, giọng nói dịu dàng chuyển thành lạnh như dao: "Viên Viên ngươi dẫn bọn nhỏ đi luyện tập, còn Minh Đức, ngươi dẫn lính đánh thuê đi xây thủy cung ở bên ngoài đây, càng nhiều khu càng tốt, có thể nuôi nhiều loại tôm cá hơn."
Dừng một chút, Andrew tiếp tục nói: "Khương Ngọc Lê, Hắc Xích...... Các ngươi đi theo ta để bắt tôm cá trên biển."
Andrew híp híp mắt, sau đó tiếp tục: "Làm quen với môi trường biển, về sau tăng cường chiến đấu dưới nước trong quá trình huấn luyện."
Chiến đấu dưới nước?
"Bất kể là cơ hạm dưới nước hay là sức mạnh thuần túy và kỹ năng chiến đấu, các ngươi đều phải luyện tập cho ta!" Andrew nghiêm nghị nói, "Bỏ qua vấn đề của Zerg, trận chiến với phe của Tịch Hạo sớm muộn gì cũng sẽ bắt đầu, mà thời điểm chiến đấu là lục địa hay là hải vực cũng không thể xác định, cơ hạm không bị hư hao cũng vô pháp xác định, cho nên các phương diện chiến đấu đều phải luyện cho ta, ít nhất bảo đảm ngươi có năng lực bảo mệnh."
Andrew chưa bao giờ cho rằng ở dưới tình huống hẳn phải chết bảo mệnh là không tốt.
Dù sao lao lên chính là chết, bảo toàn tính mạng còn hơn, từ từ mà hoãn.
Trùng tộc kia.
Andrew nhíu mày, theo logic mà nói, Trùng Hậu đã chết, bởi vì Zerg có tính đặc thù, Andrew còn dẫn riêng người quét sạch Zerg, để không đánh thức nữ hoàng sau khi Zerg sống sót.
Chừng nào Zerg còn có Trùng Hậu, sẽ còn có sâu cuồn cuộn không ngừng.Trùng trong ổ đó là trùng trứng, Trùng Hậu kia có thể nói là cỗ máy sinh sản.
Đương nhiên, Trùng Hậu cũng là sinh vật duy nhất thông minh và cực kỳ hung hãn trong Zerg, Zerg tuyệt đối phục tùng Trùng Hậu.
Nhưng theo tình hình cuộc chiến lúc đó, Andrew biết rằng mặc dù Trùng Hậu cực kỳ hung hãn và thông minh, nhưng trí thông minh đó chỉ có thể né tránh và điều khiển bầy Zerg phát động tấn công.
Cho nên.
Tại sao Zerg trở lại?
Andrew suy nghĩ trong chốc lát, nhưng cuối cùng hắn vẫn gác chuyện này sang một bên.
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thứ chẳng là gì cả.
Xuống biển cần mang theo mặt nạ hô hấp, cũng chính vì lời nhắc nhở này mà trong những ngày tới, hô hấp mang cá liền trở thành vật dụng cần thiết để mọi người đeo trên người. Không vào biển thì là đồ trang trí, nếu vào biển thì tùy thời mang lên.
Tất nhiên, trước khi bận rộn, mọi người trước hết phải no bụng, một bữa tôm cá nướng khác với hương vị sashimi vốn có, thịt cá giòn và mềm, vị caramel cùng thịt cá nướng lửa, bề mặt tôm với mùi lửa khói hòa quyện thành một mùi vị khác khiến ai cũng phải sáng cả mắt.
Cùng một nguyên liệu nhưng cách làm khác cũng giống như thay đổi món ăn.
Quá thơm.
Tiểu nhân ngư ăn đồ bệ hạ tự mình làm.
Với cùng một nguyên liệu và các bước giống nhau, Andrew đã làm ra món ăn thơm hơn, nhìn ngon mắt hơn, mỗi chiếc đều tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Sau đó, nhìn thấy những người khác đang nháo nhác huân nướng,lửa đột nhiên phun ra quá nhiều, cả miếng phi lê cá đều bị cháy đen, tiểu nhân ngư cũng không nên quá đắc ý, cái đuôi cậu nhếch lên cao, cầm lòng không đậu vỗ bàn.
"Loài người các người đúng là ngu ngốc, nhưng tiên cá chúng ta thì khác, đầu óc chúng tôi rất thông minh."
"Nhìn cái này của ta đi, An An làm nhiều món thật đẹp." Ngón tay tiểu nhân ngư trắng nõn nhéo một miếng tôm tinh xảo, trên màu caramel mang theo một ít mù tạc, còn có từng viên trứng cá đỏ trong suốt, sau đó có thêm một ít thịt tôm hùm ám khói bao lấy thịt trái cây trong suốt Q-bom, đủ thấy người làm món này khéo léo đến mức nào.
Không thể không nói, có người chính là đầu bếp trời sinh.
Tô Ngọc Tuyền ở thế giới này được định sẵn chỉ để trải nghiệm tài năng nấu ăn đen tối. Bất quá có người hầu hạ, mặc kệ, cũng khá thoải mái.
Đặc biệt là thấy người khác không có, mà mình không phải làm gì, ăn rất vui vẻ.
Ngô.
Hoặc nếu người khác nhìn thấy mà không ăn được thì trong lòng có vẻ dễ chịu hơn.
Nghĩ đến đây, Tô Ngọc Tuyền sửng sốt, tâm tình thật sự rất đen tối, rất nhanh liền nở nụ cười.
Vì vậy, người xấu thường sống lâu trăm tuổi.
Đó có lẽ là lý do tại sao cậu như thế nào cũng không thể chết được.
Bọn đại hán nhìn món trong tay mình, màu nâu caramel, thịt tôm hùm mang theo chút ánh lửa đốt màu đen, lại véo một miếng thịt quả.
Ách.
Nhìn liền thấy không giống như món kia rồi.
Lính đánh thuê cũng làm như vậy.
Minh Đức cùng Viên Viên làm khá tốt, nhưng màu sắc không giỏi bằng Andrew.
Tiểu nhân ngư phi thường kiêu ngạo, ngẩng đầu nhỏ, giống như là do chính tay cậu làm ra, nói xong đưa con tôm trong tay đưa đến bên miệng Andrew, cười ngọt ngào: "An An cũng ăn đi."
Andrew há mồm cắn tôm quả tiểu nhân ngư đưa qua,còn gắp một quả cá đút vào miệng tiểu tiên cá.
Hai người nhìn nhau cười, niềm hạnh phúc lan tỏa xung quanh họ.
Mọi người: Ăn một mình rõ ràng tiện hơn mà, sao lại đút cho nhau thế này.
Nhưng họ không nói ra.
"Tiên cá tiên sinh, sao anh không tự mình lấy ăn đi! Như vậy nhanh hơn!"
Đồng Tử nhỏ tuổi nhất trong đám trẻ con, chộp lấy một miếng tôm cắn một miếng, trong mắt tràn đầy tò mò.
Những đứa trẻ khác cũng sôi nổi nhìn qua.
Tiểu nhân ngư nghiêng đầu nhìn Andrew: "An An nói ăn như vậy sẽ càng thỏa mãn."
Andrew cong môi, ý cười doanh doanh: "Ăn như vậy càng ngọt càng ngon."
Là như thế này sao!
Bọn trẻ lập tức nhìn nhau thành từng cặp, lây món ăn mà Viên Viên cùng Minh Đức làm xong, đưa cho đối phương, trong ánh mắt tất cả đều là chờ đợi.
Ngay sau đó, các bạn nhỏ cắn đồ ăn đối phương đưa qua, nhai kỹ, cách ăn gọi là nghiêm túc và tận tâm.
"Hình như vị của nó vẫn như cũ!"
"Tui nghĩ nó cũng ngọt như vậy thôi."
"Nó cũng ngon như vậy thôi."
......
Tiểu bằng hữu ríu rít thảo luận, rồi quay sang nhìn tiểu nhân ngư.
Nếu nó không ngọt hơn hay ngon hơn, chắc là bởi vì——
Tiểu nhân ngư cùng bệ hạ là nguyên nhân.
"Nhân Ngư tiên sinh, ngài và Bệ hạ thật sự rất lợi hại!"
Tiểu bằng hữu đồng thanh tán thưởng một cách ngây thơ.
Mọi người: "........."
Andrew nhẹ nhàng đảo qua mọi người.
Mọi người yên lặng cúi đầu.
"Lợi hại chính là A Ngọc." Andrew cười nói, dùng đầu ngón tay chọc chọc cái má phúng phính tiểu mỹ nhân ngư, nói với giọng điệu cưng chiều, "A Ngọc có thần thông, có thể làm đồ ăn ngon hơn, A Ngọc rất tuyệt!"
Mọi người: Bệ hạ người sao vì dỗ tiểu nhân ngư mà nói nói dối chứ.
Tô Ngọc Tuyền cảm thấy bệ hạ dường như đã bật một loại công tắc nào đó theo thói quen dỗ dành tiểu mỹ nhân ngư, lời ngon tiếng ngọt này mắt chớp cũng không chớp liền nói ra.
Nhưng mà, là một tiểu tiên cá thích nghịch ngợm, tiểu mỹ nhân ngư lập tức ngẩng đầu vẫy vẫy tay: "Ngon quá! Ta sẽ nói cho An An nhiều món ngon hơn nữa!
Tiểu nhân ngư bộ dáng tinh xảo, bộ dáng ngẩng đầu nhỏ vui rạo rực cũng không làm người phản cảm.
Quả nhiên.
Người tinh xảo đáng yêu, ngay cả vẻ ngoài đắc ý cũng khiến người ta mềm lòng.
Khó trách bệ hạ càng ngày càng cưng chiều tiểu mỹ nhân ngư.
Đôi mắt của những đứa trẻ ngay lập tức sáng lên, trong ánh mắt lập loè ngôi sao.
Bọn họ thoạt nhìn là tin vào điều đó.
Rốt cuộc, từ khi tiểu nhân ngư tới, mọi người đều được ăn những món ngon.
Mà trước đây, nhóm thúc thúc còn có Minh Đức quản gia cùng Viên Viên đều lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
"Nhân Ngư tiên sinh, ngài thật tốt!"
Tiểu bằng hữu phát ra từ tâm ra cảm thán.
Tiểu nhân ngư vừa nghe, lập tức cười híp mắt lại.
Andrew thấy thế, trong mắt tràn đầy cưng chiều cùng thỏa mãn, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu tiểu mỹ nhân ngư: "A Ngọc rất lợi hại!"
Tiểu nhân ngư dùng sức gật đầu, hai mắt hoàn thành vầng trăng khuyết.
Như thế, mọi người đã quen với việc Bệ hạ chiều chuộng mình, coi trọng địa vị của cậu hơn Bệ hạ.
Như vậy, về sau bọn họ cũng sẽ lựa chọn nghe theo cậu nói, đem cậu coi như trung tâm.
Khương Ngọc Lê, bọn đại hán, các dong binh:...... Rõ ràng bọn họ còn chưa no, đồ ăn trên tay rất ngon, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy no.
Bọn họ gần như không thèm phía đối diện, tất cả đều vội vàng cúi đầu, vỗ vỗ bụng, làm dịu cơn chướng bụng giả, sau đó tiếp tục ăn.
Cơm nước xong, Minh Đức đưa lính đánh thuê đi lấy dụng cụ.
Tiểu nhân ngư trở lại trong phòng nhỏ, Andrew liền mang theo Khương Ngọc Lê, bọn đại hán nhau đi lấy mang cá hô hấp.
Đương nhiên, phải mang theo hộp chuyên dụng cho tôm cá, vật liệu làm hộp này phải chịu được sự ăn mòn của mưa axit.
Hải vực của Vũ tinh rất lớn, cá trong biển rất nhiều chủng loại, Tô Ngọc Tuyền nhìn thấy rất nhiều tôm cá mà cậu chưa từng thấy bao giờ, bao gồm cả mực lớn đầu nhỏ, mực nang và bào ngư.
Nhìn thấy những thứ này, Tô Ngọc Tuyền nghĩ ngay đến món mực Teppanyaki*.
(*Teppanyaki là phong cách nấu nướng thức ăn bằng việc dùng một vỉ gang, sắt hoặc thép để nấu, bắt nguồn từ thời Thế chiến II. Từ teppanyaki là kết hợp giữa teppan, một miếng sắt mà dùng để nấu các món, và yaki, nghĩa là nướng, xào và chiên.)
Tô Ngọc Tuyền dùng móng tay dài cắt con mực, con mực liền ngừng cử động.
Sau đó, mực được thái thành miếng dài.
Tiểu nhân ngư xoay người với một mảnh vải trắng trên tay, tiến lại gần Andrew như thể đưa ra một vật báu.
"An An anh xem! Này giống đồ chiên màu trắng của mỹ thực gia!"
Một khối mực trắng lớn xuất hiện ở trước mặt hắn, lập tức một cỗ mùi tanh của biển xông tới.
Hầu hết đầu của tiểu mỹ nhân ngư đều bị che kín, cậu thò đầu ra nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn: "Chúng ta trở về cũng làm được không!"
Xác thật là rất giống.
Trắng trắng.
Nhưng mùi tanh hơi nặng.
Nhưng tiểu mỹ nhân ngư mong chờ quá nên mang về nhà trước, mùi tanh lúc nào cũng có thể khử được.
Giống như những loại thịt nạc đó, chẳng phải chúng cũng có mùi máu nồng nặc trước khi nướng sao!
Andrew đưa tay cầm con mực bỏ vào thùng nước sau lưng.
"Vậy chúng ta bắt thêm vài con mang về nghiên cứu đi."
Andrew vì thế sảng khoái tỏ vẻ.
Tiểu nhân ngư nhảy nhót ôm lấy nam nhân, xoa xoa mặt của hắn vui vẻ nói: "An An tốt quá!"
Nói xong, tiểu nhân ngư liền hưng phấn bổ nhào vào con mực trong đàn bắt giữ.
Nhìn tiểu nhân ngư ngư hưng phấn bắt mực, Andrew bất đắc dĩ cười cười: "A Ngọc, chúng ta bắt sống."
"Được!"
Thanh âm tiểu nhân ngư giòn giòn truyền đến, người đã mang theo mấy con mực đi tới.
Đối với tiểu nhân ngư mà nói,biển là thiên đường của cậu, cậu như cá gặp nước, hành động nhanh chóng.
Đối với những người khác, áp lực của nước biển, tầm nhìn dưới nước khó khăn và các sinh vật dưới nước thỉnh thoảng cắn vào tay và chân khiến họ không thể duỗi tay và chân ra.
Mắt thấy tiểu nhân ngư ở trong nước tự do bơi lội.
Bọn họ không khỏi cảm thán: Không hổ là nhân ngư.
Tiểu nhân ngư nhanh chóng đổ đầy thùng nước sau lưng Andrew, vỗ đầy cái hộp, tiểu nhân ngư có chút tiếc nuối: "Đổ đầy không được."
Chứa đầy?
Andrew kinh ngạc.
Nhưng vào lúc này, một đạo kinh hô thanh âm đột nhiên vang lên: "Bệ hạ, tiểu mỹ nhân ngư, đi mau!"
Andrew cùng tiểu mỹ nhân ngư vội vàng quay đầu lại, liền thấy một hình bóng sinh vật to lớn khổng lồ to lớn đến mức con mắt nhìn không thấy toàn bộ sinh vật sinh vật đang từ xa xa lắc lư mà đến.
Từ xa có thể thấy sinh vật này bằng phẳng, rộng bằng ba người, khiến nước biển dâng trào trước khi đến gần.
Gào.
Một tiếng kêu lớn vang lên.
Sóng nước đáy càng thêm hỗn loạn, sau đó màu trắng bụng dưới xuất hiện một cái lỗ thủng, cái lỗ dài ba bốn thước, có thể nhìn ra được bị răng nhọn bao phủ.
Nó há miệng, lập tức đớp hàng trăm con cá thành đàn cùng một lúc.
Máu loãng lập tức tràn ra đáy biển.
Một khẩu súng laze bắn xuyên qua nó, sau đó súng laze chạm trực tiếp vào da cá, như thể ánh sáng chiếu vào gương và bị khúc xạ trở lại.
Cánh tay cơ máy của Khương Ngọc Lê đã bị tia laze xuyên thủng ngay lập tức khi đang điều khiển cơ giáp.
Lạch cạch.
Ở một bên cơ thể của sinh vật, nó vẫy mạnh, cơn sóng lớn nổi lên.
Năm cỗ máy gần Hắc Xích lập tức bị bắn hạ.
Andrew thần sắc ngưng trọng.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy sinh vật dưới nước này.
Nó hung dữ và nguy hiểm đến mức ngay cả súng laze cũng không thể xuyên thủng nó, một cú vung của cơ thể nó cũng đủ để thổi bay cơ cấu liên kết sức mạnh tinh thần.
Hắn lập tức đẩy tiểu nhân ngư: "A Ngọc, em lên bờ trước đi."
Tiểu nhân ngư bơi nhanh, có thể đi trước.
Hắn cùng và những người khác sẽ cùng nhau đối phó với con cá.
Tô Ngọc Tuyền không muốn rời đi.
Cho dù hắn sống ở thế giới này bao nhiêu kiếp, cậu cũng chưa từng nhìn thấy con cá này từ trên Tinh Võng.
Lúc này cậu vô cùng nghi hoặc, con cá này là từ thế giới ý thức sinh ra.
Và mục tiêu chính của nó có thể là Andrew.
Vi ác xuất hiện quá sớm này.
Ý thức thế giới muốn cho hắn offline, để các nhân vật chính có thể phát triển trước, sau đó để Andrew xuất hiện vào đúng thời điểm.
"Tôi không muốn!" Tiểu mỹ nhân ngư cả giận, ôm lấy Andrew, "Anh nói một mình anh hành động không được."
Andrew dừng một chút, sau đó bất đắc dĩ sờ tóc của tiểu mỹ nhân ngư.
"Đã như vậy, tiểu mỹ nhân ngư, em vào trong phòng nhỏ trước đi."
Sinh vật này tiến lên hai lần, đã bay tới đỉnh đầu bọn hắn, có thể thấy được tốc độ truyền tới cực nhanh.
Tô Ngọc Tuyền nhanh chóng chui vào phòng nhỏ, ngay sau đó tiểu nhân ngư đã hát một bài hát ngay lập tức, bài hát này không chỉ mạnh mẽ và êm dịu mà còn tràn đầy sức mạnh và tinh thần chiến đấu.
Mọi người đồng thời sĩ chủ động hướng tới sinh vật kia công kích.
Andrew cũng tiến công.
Khi sức mạnh tinh thần của hắn chạm vào sinh vật, hắn đột nhiên như chạm phải một bức tường không thể xuyên qua, bị bật trở lại ngay lập tức.
Tinh thần lực của mình bị bắn ngược, tức khắc khiến cho khóe miệng Andrew tràn ra một cổ máu tươi.
Ngay sau đó.
Sinh vật mở một đôi mắt, ngay phía trên miệng.
Cứ như thể một khuôn mặt được trải trên bức tường trắng, trông thật ghê tởm và đáng sợ.
Lúc này, đôi mắt to đó dán chặt vào sức mạnh của Andrew.
Rồi bất ngờ lao thẳng tới.
Tô Ngọc Tuyền cảm giác được tình hình này, càng xác định, thứ kinh tởm này có thể là do ý thức thế giới hành động.
Tô Ngọc Tuyền nhấp môi, nhìn cái miệng rộng kia muốn hướng tới Andrew há to.
Đồng thời, cậu nhìn thấy Andrew đang dùng tay che phòng nhỏ, đột nhiên bị một tầng linh lực chặt chẽ bao phủ lấy cậu.
Andrew đây là muốn đem cậu ném ra.
Tô Ngọc Tuyền mở to mắt.
Cậu không cho phép Andrew biến mất.
Hình ảnh được đàn ông ôm ấp, chiều chuộng mấy ngày nay chợt hiện lên trong đầu.
Tô Ngọc Tuyền cũng không biết, lúc này chính mình đang hoảng hốt rốt cuộc là bởi vì một cái đùi vàng sắp biến mất.
Hay là, cậu thực sự sợ hãi mất đi nam nhân này.
Cậu ra sức tránh thoát trói buộc tinh thần lực của nam nhân trong người.
Mà nam nhân đã đem phòng nhỏ ném xuống, cả người lao về phía sinh vật đang há hốc miệng.