Nhậm Kiệt tái lập thiên địa này, nhưng thiên địa này cũng không cố định, mà đang không ngừng tăng trưởng.
Năm thứ sau khi Tề Thiên thành Thánh, một cái bóng khổng lồ xuất hiện, những tồn tại trong thiên địa này vừa đạt tới Bán Thánh nhất trọng thiên đều run rẩy cảm nhận được tồn tại đó. Cùng lúc, Tần Vạn Phong đệ nhất cao thủ Ngọc Hoàng Triều đã càng thêm mạnh mẽ, vừa mới đột phá đến Bán Thánh, đang thành kính quỳ trước Tế đàn.
Chỉ có tồn tại như bọn họ, mới cảm nhận được dấu hiệu có người thành Thánh lần này, bởi vì kẻ đó sẽ không cố ý thả ra Thánh uy để mọi người quỳ bái giống hoàng đế năm xưa.
Nhưng thành Thánh, là đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới, bước vào thiên địa mới không thể tưởng tượng.
Mà sau Tề Thiên, đó là Cổ Tiểu Bảo thành Thánh, mọi chuyện đúng như Nhậm Kiệt dự liệu lúc trước. Cổ Tiểu Bảo đến sau vượt lên trước, vượt qua mấy người Nghịch Thiên Thất Đại Thánh, trở thành Thánh nhân tiếp sau Tề Thiên.
Hai tay đội trời, chân đạp mặt đất, hai mắt như trời trăng, bóng dáng khai thiên lập địa như Cổ Thần cũng nhanh chóng biến mất.
Sau đó ở chỗ ở của Nhậm Kiệt, Cổ Tiểu Bảo cười vui vẻ chạy vào.
Có điều Cổ Tiểu Bảo đi theo Nhậm Kiệt từ nhỏ sẽ không làm giống Tề Thiên, nhưng mà vừa thành Thánh, không tìm đối thủ đánh một trận sẽ không đã, may mà có Tề Thiên.
Tề Thiên ngột ngạt đã lâu, cuối cùng cũng có đối thủ mới.
Có tăng tốc thời gian, tốc độ của người tu luyện nhanh hơn rất nhiều, nhưng dù sao điều này không thể giải quyết toàn bộ, có rất ít người đạt đến bình cảnh liền khó đột phá.
Cho dù giống như Thiên Kiếm đạo nhân, khi đạt đến Bán Thánh tầng thứ chín mà Nhậm Kiệt đặt ra, cũng khó đột phá tầng cuối cùng. Dứt khoát đi theo con đường trọng sinh của Khổng Tước Thánh Vương để lại, đi tìm tới hắn.
Nơi này là một mảnh không gian yên lặng, hiện tại Nhậm Kiệt lẳng lặng ngồi đó, chỉ có mỗi mình hắn.
Ở trước mặt, lại có một cái notebook, đây là bạn già vẫn theo hắn trong thức hải, nhìn nó, Nhậm Kiệt không khỏi nhớ lại những cảnh trước kia.
Hiện tại không có lòng dạ làm gì, chỉ là nhìn, lẳng lặng mà nhìn.
Thời gian từ từ trôi qua, Nhậm Kiệt đã không để ý tình hình bên ngoài, ở cùng người nhà đã lâu, hắn dần lĩnh ngộ được những thứ mới.
Nhất là theo thiên địa biến hóa, không ngừng lớn mạnh, Tề Thiên, Cổ Tiểu Bảo trước sau đột phá, Nhậm Kiệt mơ hồ cảm nhận được Hổ Hổ cũng sắp đột phá, Thánh nhân thứ năm từ khi khai thiên lập địa sẽ xuất hiện. Hiện tị có Thánh nhân thứ tư sắp xuất hiện, Nhậm Kiệt cảm nhận được tốc độ mở rộng của thiên địa này cũng đạt đến đỉnh điểm.
Vào lúc này, Nhậm Kiệt cũng đạt tới mức hoàn toàn mới.
Bụp... Đột nhiên, Nhậm Kiệt nhấc ngón tay, chạm nhẹ lên bạn già này, nháy mắt nó liền biến thành những đốm sáng tiêu tán.
Những phần mềm chương trình số hóa, liền như hình chiếu lập thể, xoay tròn trong tay Nhậm Kiệt.
- Thú vị... Ngón tay của Nhậm Kiệt di động, lực lượng đặc thù khống chế, những đốm sang từ từ ngưng tụ, hình thành mấy cỗ lực lượng khác nhau, đó là pháp thuật hoàn toàn mới, nằm ngoài mọi thứ có trong thiên địa này.
Cuối cùng ngưng tụ thành đạo hào quang, lưu chuyển dưới ngón tay của Nhậm Kiệt, mỗi một đạo hào quang đặc thù, xoay chuyển trong Thánh hồn, đóng dấu vài thứ vào trong.
Đóng dấu những thứ khác lạ, trong đó đều khác nhau, là hiệu quả cùng uy lực của những pháp thuật này.
năm...
năm...
năm...
Nhậm Kiệt nghiền ngẫm đạo hào quang này, pháp thuật không ngừng biến hóa, dần dần đạo hào quang này ngày càng mạnh, cuối cùng xông lên hư không.
Bùm bùm bùm.... đạo pháp thuật thoát khỏi khống chế của Nhậm Kiệt, liền đánh thủng rào chắn thiên địa khủng bố mà ngay cả Tề Thiên cùng Cổ Tiểu Bảo dốc toàn lực cũng không rung chuyển được, sau đó thoáng cái chạy khỏi thiên địa này.
Nhậm Kiệt có thể mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của chúng, cảm nhận được đạo pháp của mình đang truyền bá.
Vào lúc này, Nhậm Kiệt đột nhiên hiểu ra rất nhiều, cuối cùng hiểu được một chuyện, thoáng cái trong người Nhậm Kiệt lóe lên hào quang.
- Ha ha.... Thì ra là thế, thì ra đạt đến cảnh giới này mới có thể chân chính truyền đạo, mới có thể có thể chân chính siêu thoát thiên địa này. Xem ra cuối cùng bổn gia chủ có thể đi thăm các vị sư hữu, hẳn là ở một mảnh thiên địa khác. Nhậm Kiệt nhìn đạo pháp biến mất, lập tức hiểu thấu, thoải mái cười to.
Lại ngẩng đầu nhìn, thiên địa này đã không cản trở được ánh mắt của Nhậm Kiệt, cũng không trói buộc được bước chân của Nhậm Kiệt. Cho nên Nhậm Kiệt trực tiếp bước ra rời đi, rào chắn thiên địa còn mạnh hơn lúc Nhậm Kiệt tái lập, lúc này lại như không tồn tại, căn bản không cản được bước chân của Nhậm Kiệt.
[HẾT]