Tô Viễn kết hôn với bạn trai ngay khi vừa tốt nghiệp đại học, bên kia sợ anh nơi đất khách học cao học không có cảm giác an toàn, nên đã giải quyết chuyện chung thân đại sư trước.
Chu Tiểu Châu đã đính hôn với bạn trai, đeo nhẫn suốt ngày, như là sợ người khác không biết mình sắp trở thành người sắp cưới chồng.
Tần Lãm và Dư Hi Dương cách đây không lâu cùng nhau mua một căn biệt thự nhỏ.
Dư Hi Dương cảm thấy được Tần Lãm đối với chuyện hai người bọn họ cũng có quyết định, vào đêm hôm đó trên đường trở về từ đám cưới của Tô Viễn, Tần Lãm đột nhiên hỏi cậu đã chuẩn bị tốt chưa, Dư Hi Dương lúc ấy khẩn trương đáp: “Mới năm ba đại học, có quá sớm để làm baba không?”
Trong mắt Tần Lãm ý cười càng sâu, cười xấu xa nói, “Chẳng lẽ em muốn lần đầu tiên liền có đứa nhỏ?”
Biết mình hiểu sai ý, Dư Hi Dương vành tai đỏ bừng, cậu nghĩ nghĩ, thử hỏi Tần Lãm, “Anh còn nhớ rõ chúng ta trước kia đã giao ước một cái ‘quyền hạn’ không?”
Tần Lãm đột nhiên dừng cười, hầu kết trượt trượt, trình trọng “Ừm” một tiếng.
Phản ứng của hắn làm cho Dư Hi Dương có chút hối hận vì câu nói vừa rồi, quá đáng hơn là ánh mắt Tần Lãm nhìn cậu thực trần trụi, như muốn ăn thịt cậu, hắn vội vàng chạy đến chỗ ở mới của bọn họ.
jztr ––––––––––––––––––––– jztr
Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy trên giường trong ngôi nhà mới của họ, có điểm mơ màng, sau đó là đau rát ở bộ phận nào đó trên cơ thể, toàn thân đau như thể bị nghiền nát.
Cậu biết chuyện gì đã xảy ra, thật xấu hổ là cậu đối với quá trình kia lại không nhớ gì cả, có một chút ấn tượng về trước đó.
Tần Lãm là cầm thú!
Đáng lẽ tối hôm qua cậu không nên nhắc đến chuyện kia, Dư Hi Dương trùm chăn kín mít âm thầm hối hận.
Khi đó, năm nhất đã qua, Dư Hi Dương không đáp cùng một chỗ Tần Lãm, điều này khiến Chu Tiểu Châu gấp đến độ hận không thể làm cho bọn họ ngay tại chỗ kết hôn luôn.
Thái độ của Tần Lãm ngay từ đầu là rất thấu hiểu và ủng hộ Dư Hi Dương.
Dư Hi Dương muốn thử cố gắng giảm bớt sự phụ thuộc vào tin tức tố Alpha, Tần Lãm liền cam tâm tình nguyện cùng cậu chiến đấu với bệnh tật.
Thái độ của hắn chuyển biến là khi Dư Hi Dương không tự chủ được trong kỳ phát tình ở nghỉ hè của năm thứ nhất, cái trán đập vào tường đến toé máu.
Người bệnh gặp khó khăn và đau đớn trong quá trình cai nghiện, kèm theo nguy hiểm và có khuynh hướng tự hại bản thân nghiêm trọng.
Sau tiếng động trong phòng hôm đó, Tần Lãm hét lên ngoài cửa đầu hàng, nhưng người bên trong không có đáp lại, hắn đành phải mở cửa đi vào kiểm tra.
Nhìn thấy Dư Hi Dương bị thương, hắn phớt lờ ý thức giãy giụa còn lại của Dư Hi Dương, tiến hành đánh dấu tạm thời lần thứ hai cho cậu.
Sau khi Dư Hi Dương tỉnh lại liền suy sụp, cảm thấy mọi cố gắng trước đây của mình đều bị hủy hoại. Ý định ban đầu của cậu là không muốn trói buộc, không thể bị trói chặt cùng một chỗ chỉ vì người khác có độ tương xứng cao với mình.
Tần Lãm khuyên cậu nên nhìn rõ sự việc, biện pháp của cậu không thể thực hiện được, hơn nữa bác sĩ cũng nói xác suất thành công của cách làm như vậy là rất nhỏ.
Hắn khuyên Dư Hi Dương, “Cho dù kết cục là thất bại, nhưng ít nhất cậu cũng đã vì nó mà chiến đấu, như vậy sẽ không vô nghĩa.”
Tần Lãm tiếp tục từng bước thuyết phục cậu, “Tôi đã nói rồi, cậu nấu cơm, tôi sẽ giúp cậu khi cậu cần. Như vậy cậu cũng không cần tiêu tiền để tìm những người khác, đừng quá lãng phí tiền, chúng ta cứ như vậy duy trì mối quan hệ mua bán bình đẳng.”
Cuối cùng Dư Hi Dương cũng đáp ứng với hắn rằng sẽ nghiêm túc xem xét.
Ngày hôm đó Dư Hi Dương tình tự thật kích động, Tần Lãm đề nghị đưa cậu ra ngoài giải sầu, kết quả xe chạy đến một nơi hẻo lánh, Tần Lãm liền bất động, kỳ nhạy cảm của hắn đến bất ngờ.
Dư Hi Dương không lái xe được, Tần Lãm cũng ngăn cản cậu nhờ người khác giúp đỡ.
“Tại sao …” Dư Hi Dương hỏi.
Cô Alpha quả Omage cùng một phòng, còn là kỳ nhạy cảm của cường Alpha, Dư Hi Dương sinh lý cảm thấy sợ hãi, cảm giác mình rất nhanh sẽ bị ăn sạch sẽ.
Chẳng mấy chốc, Tần Lãm đã đẩy cậu đến một góc, hai mắt đỏ ngầu, tầm mắt dao động trên mặt rồi tới trên người cậu, nhưng tay chân thâp phần quy củ, cuối cùng dường như chịu không nổi mới hỏi Dư Hi Dương, “Thật khó chịu, tôi ôm cậu được không?”
Hắn vừa nói xong, Dư Hi Dương hai tay liền chủ động ôm lấy cổ hắn, hắn ngoài ý muốn nhướng mày, “Cậu?”
“Cậu đã giúp tôi rất nhiều lần rồi, thời điểm cậu cần tôi sẽ không mặc kệ cậu.” Dư Hi Dương gác cằm lên vai hắn, thành thật trả lời.
Tần Lãm nhẹ nhàng nở nụ cười, “Cậu cũng nhìn thấy, không phải cậu cần tôi, chính là tôi cần cậu, tôi ở đâu có thể tìm được một Omega có độ tương xứng cao như vậy? Hơn nữa tôi còn thích cậu, cậu đối với tôi không phải không có cảm giác, như thế nào càng để ý lại càng không dám nói?”
“Đáp ứng tôi đi, những chuyện khác đừng lo lắng gì cả.”
Dư Hi Dương có thể cảm nhận được cánh tay Alpha ôm cậu quá chặt chẽ, ngay cả hô hấp cũng phóng nhẹ, phun ở bên tai cậu rất chậm rãi, có thể thấy được đây là Tần Lãm đối với cậu rất quý trọng, cho dù ở kỳ nhạy cảm khó kiểm soát hành vi cũng nghĩ đến bảo hộ cậu.
Giờ khắc này Dư Hi Dương ngoan ngoãn không nhẫn tâm đem người đẩy xa mình. Cậu nhỏ giọng “Ừm” một tiếng, xem như đáp lại tình cảm của Tần Lãm, tiếp đó cậu lại đỏ mặt dùng âm lượng càng lúc càng nhỏ nói: “Nếu cậu nhịn không được muốn … Ở trong xe tôi cũng có thể nhận.”
Cố Lan sửng sốt một chút, nhẹ giọng bật cười, “Không chuẩn bị vài thứ, sẽ bị thương.” Hắn vỗ vỗ lưng của Dư Hi Dương, “Tôi không muốn.”
Nhưng mà Dư Hi Dương cũng không an phận chỉ ôm, cậu bắt đầu vụng về hôn từ sườn mặt xuống cổ Tần Lãm.
Tần Lãm hoài nghi có phải ý thức cậu lại mơ màng, đành buông cậu ra, nhìn vào mặt cậu, “Cậu làm sao vậy?”
“Giúp cậu giảm bớt một chút.” Đôi mắt trong veo của Dư Hi Dương rất nghiêm túc, thoạt nhìn giống như thật sự là hỗ trợ hắn, cùng tình dục không hề liên quan.
“Cậu thật sự muốn giúp tôi?” Tần Lãm nhìn cậu thật sau, hô hấp bất giác tăng lên, dục vọng hủy diệt trong cơ thể Alpha sống lại, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Dư Hi Dương, lập tức động thủ kéo quần người ta. (không phải tui chém mà nguyên văn nó zị đó nha)
Đêm đó, Tần Lãm dùng tay dạy hư người khác.
Dư Hi Dương bị châm lửa rồi bị người khởi xướng đặt dưới thân, bị khi dễ đến mức sợ hãi không dám lên tiếng.
Sau khi khôi phục Tần Lãm áy náy cùng người ta giải thích, bộ dáng một giờ trước thật sự khiến người ta kinh hãi.
Dư Hi Dương vẫn có thể hiểu cho hắn, xét thấy hai người giống nhau đều là tình huống đặc thù, cậu không những không trách Tần Lãm, mà còn hứa cho hắn một cái ‘quyền hạn’, nói rằng nếu một trong hai người đến nông nỗi kia, có thể dựa vào bước cuối cùng mà giải quyết.
Hai người chính thức ở bên nhau gần hai năm, cũng không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng tối hôm qua lại nhắc tới chuyện đó khiến Tần Lãm nổi lên tà hoả, cư nhiên dừng kỳ nhạy cảm của mình câu dẫn cậu!
Mấy năm qua di chứng của cậu vẫn không khỏi hẳn, cho nên sau khi bị phát tình vào tối hôm qua, ý thức của cậu dần dần mờ mịt.
Dư Hi Dương chỉ nhớ tối hôm qua không nhận ra được vị trí của chính mình, liền đè hắn xuống giường dỗ dành, “Ngoan, em sẽ nhẹ nhàng.”
Tam quan lệch lạc của cậu khiến Tần Lãm vừa bất lực vừa buồn cười, rồi Tần Lãm ôm lấy cậu, trở mình một cái hai người liền đổi vị trí, Tần Lãm giống như bất đắc dĩ nói: “Xem ra anh chỉ có thể thông qua thực tiễn dạy dỗ để cho em nhận rõ sự thật.”
…
Tần Lãm dậy sớm, bây giờ đang ở dưới lầu làm bữa sáng đơn giản, bưng khay lên, thấy Dư Hi Dương mới vừa rửa mặt xong, chậm rãi đi ra.
Hắn đặt đồ lên bàn trước, “Em đừng động.” Hắn quay người bước nhanh qua vài bước để ôm lấy cậu, tiếc nuối nói: “Là lỗi của anh, trách anh tối qua đã không cố gắng hết sức để cho em còn có thể xuống giường mà bước đi. “
“Anh còn chưa cố gắng hết sức?” Dư Hi Dương như con mèo bị chấn kinh mà trừng lớn hai mắt, một tay nắm chặt quần áo trước ngực Tần Lãm, liền dùng tư thế bị người ôm ngang mà đối chất với hắn, “Em giữa chừng đều ngất đi rồi, anh còn không có ngừng!”
Này cậu vẫn còn một chút ấn tượng.
Tần Lãm chỉ cười, đặt cậu xuống giường, chống hai tay bên hông cậu, ánh mắt ngay thẳng nhìn xuống cậu, “Thời điểm đánh dấu vĩnh viễn em sẽ biết.”
Dư Hi Dương không dám nói lên tiếng: Anh đây là uy hiếp em!